Tàn Bào

Chương 239: Cá Nước Mặn Xoay Người




Ngoài kích động, trong lòng Tả Đăng Phong càng tỏ ra kinh ngạc. Bởi vì lần Thiên kiếp này đến quá mức kỳ hoặc, hắn biết mặc dù Linh khí của mình tích tụ có thể dẫn đến Thiên kiếp Tử Khí, căn bản không đủ để dẫn đến Thiên kiếp Tam Phân Âm Dương đỉnh phong.

Nhưng mà lần Thiên kiếp thứ 3 thật sự đến, hơn nữa từ lần sấm chớp đầu tiên đến lần cuối cùng còn có đi kèm theo mưa nhỏ. Ngươi trong tu hành độ kiếp chỉ có sấm chớp, sẽ không có mưa gió đi theo. Cơn mưa này tới quả thật là dị tượng.

Độ kiếp tầm thường là phải trải qua 1 nén nhang nhưng lúc này chưa đến nửa nén nhang đã kết thúc, 9 lần sấm chớp vang lên, mây đen tan hết, ánh mặt trời lại hiện ra.

Thiên kiếp đến chỉ đánh vào Tả Đăng Phong, cũng không ảnh hưởng đến người khác. Thiên kiếp qua đi, Tả Đăng Phong cảm thấy bản thân thư thái hơn trước, Linh khí trong người sung mãng, tai mắt thanh minh, trọc khí trong cơ thể đều trở thành hư không, không cần suy nghĩ thì Linh khí cũng tự động chạy trong Kỳ kinh bát mạch, giống như là kỳ binh dũng mãnh, lúc nào cũng có thể xuất chinh.

Sau khi mây đen tan đi, mọi người tỏ ra ngạc nhiên, lặng ngắt như tờ, bọn hắn không biết đã xảy ra chuyện gì.

Ngay tại lúc mọi người sững sờ, Tả Đăng Phong lại cúi đầu kiểm tra quan thân, lúc này cũng giống như lần trước, ngoài đạo bào ra thì những gì trên người cũng đã bị thiêu hủy.

- A di đà Phật.

Phản ứng đầu tiên chính là đám tăng nhân của Ngũ Đài sơn, Thiên Quang vừa đọc Phật hiệu, đám tăng nhân cũng đọc theo.

- Tả Đăng Phong, Thiên Hoằng không phai rlaf do ngươi giết đúng không?

Thiết Hài lướt đến bên cạnh Tả Đăng Phong, nhìn Tả Đăng Phong từ trên xuống dưới, hắn không hiểu chuyện gì xảy ra, cho rằng Tả Đăng Phong bị trời phạt.

- Nếu ông không tin ta thì tại sao lại đến cứu ta?

Tả Đăng Phong cười cười.

- Đợi lát nữa nói chuyện này, hôm nay ta có thể không cứu ngươi được rồi.

Thiết Hài trừng mắt lắc đầu.

- Ông đã cứu ta rồi?

Tả Đăng Phong lại bật cười.

- Vô Lượng Thiên Tôn , Tả Đăng Phong , ngươi gây nhiều nghiệp chướng, ngay cả trời cao cũng không tha cho ngươi.

Tất Phùng Xuân mở miệng, hắn không phải là người cùi bắp, hắn phát hiện mây đen đến giống như là là Độ kiếp nhưng mà mỗi khi Độ kiếp lại không có mưa nhưng lần này lại có, hơn nữa sau khi Độ kiếp, quần áo quanh thân ngươi ấy cũng bị sấm chớp đốt hết. Mà lúc này quần áo trên người Tả Đăng Phong lạ còn cho nên Tất Phùng Xuân cũng không cho rằng Tả Đăng Phong đã Độ kiếp.

Tả Đăng Phong nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn. Hơn 1 tháng qua, cuộc sống của Tả Đăng Phong giống như là sống trong địa ngục, chính bản thân của hắn cũng có trách nhiệm, Ngọc Hành tử phế đi tu vi của hắn gánh 3 thành trách nhiệm, còn 6 thành là thuộc về Tất Phùng Xuân.

Dù vậy, Tả Đăng Phong cũng không có nóng lòng động thủ. Tử Khí đỉnh phong làm cho số lượng dự trữ cùng tốc độ Linh khí trong người tăng lên gấp 3 lần so với Tử Khí. Nếu lấy Lnh khí thúc giục Huyền Âm hộ thủ thì Huyền Âm chân khí sẽ mạnh hơn so với lúc trước. Ngoài ra bản thân của hắn còn có Phong Hành quyết nữa.

- Không có lệnh của ta, những người ở đây không được rời đi.

Trầm mặc một lúc, Tả Đăng Phong lạnh giọng nói.

Lời này vừa ra, toàn trường ồ lên, một kẻ bị phế đi tu vi lại dám nói ra lời cuồng vọng như thế cho nên mọi người chẳng thèm ngó tới, cười nhạo hắn, hỏi hắn có phải bị Thiên lôi đánh đến điên rồi không?

- Tả Đăng Phong, ngươi không sao chớ?

Thiết Hài nghi hoặc nhìn hắn.

- Thiên Quang đại sư, các ngươi vu oan ta, hôm nay cần phải trả lại cho ta một công đạo. Những kẻ hỏi ta đều phải lưu lại, trước khi chân tướng mọi việc hiện ra, nếu có một ai rời đi, ta sẽ giết một hòa thượng của Ngũ Đài sơn.

Tả Đăng Phong cất bước đi về phía chúng tăng của Ngũ Đài sơn.

Lời nói cùng hành động của Tả Đăng Phong làm cho mọi người mắc cười, có 2 tên từ trong đám người lướt ra, muốn dùng hành động để ngăn cản Tả Đăng Phong nói ra những lời hồ ngôn loạn ngữ này.

Hư ảnh chớp động, 2 người đã bị Tả Đăng Phong nắm trong tay. Tay trái Tả Đăng Phong bẻ gãy cổ một người, người còn lại bị Tả Đăng Phong trong nháy mắt liền biến thành pho tượng đóng băng. Linh khí trong tay phải Tả Đăng Phong phóng ra, phong tượng băng kia liền vỡ tan.

- Tu vi hiện tại của ta là Tam Phân Âm Dương đỉnh phong, 9 lần sấm chớp kia chính là do ta Độ kiếp.

Tả Đăng Phong vứt xác ở trong tay trái xuống, nhìn xung quanh:

- Khinh công mà ta dùng đã thất truyền từ lâu, vừa rồi ta mới chỉ dùng 5/10 tốc độ, Huyền Âm chân khí cũng chưa dốc toàn lực, bất quá các ngươi yên tâm, ngươi nào không làm khó ta, ta cũng sẽ không làm khó người đó.

Tả Đăng Phong nói xong, mọi người liền kinh hô. Tả Đăng Phong ghét nhất là người hô to gọi nhỏ, bất quá hắn cũng không tính toán với đám người này mà đi về phía Thiên Quang:

- Đại sư, nếu như có một ai trong này rời khỏi đây, ta sẽ giết chết tăng nhân của Ngũ Đài sơn, bắt đầu từ cao thủ đã độ qua Thiên kiếp.

- A di đà Phật.

Tuy rằng Thiên Quang có kiến thức rộng rãi nhưng trong lúc nhất thời cũng không thể tiếp nhận được chuyển Tả Đăng Phong đã lật ngược thế cờ.

Lúc này, có một số người nhát gan bắt đầu rời đi. Tả Đăng Phong tai mắt thanh minh, Phong Hành quyết hiện ra, lần này mọi người cũng không nhìn thấy hư ảnh của Tả Đăng Phong, đợi cho hư ảnh Tả Đăng Phong xuất hiện trước mặt Thiên Quang thì đã có 3 pho tượng đóng băng xuất hiện ở phía trước.

- Nếu như không phải ta ngăn cản thì 3 người này đã đào tẩu, hiện giờ Ngũ Đài sơn cũng phải chết đi 3 tăng nhân.

Tả Đăng Phong cười lạnh.

- A di đà Phật , Tả Đăng Phong , không thể lạm sát.

Thiết Hài nghe vậy vội vàng bước lên ngăn cản Tả Đăng Phong.

- Đại sư yên tâm, ta có chừng mực.

Tả Đăng Phong nhìn Thiết hài.

- Tả Đăng Phong, ngươi cho rằng mọi người ở đây sẽ khuất phục dâm uy của ngươi sao?

Tất Phùng Xuân hô lớn, Tả Đăng Phong cường thế làm cho Tất Phùng Xuân vô cùng hoảng sợ. Hắn biết người Tả Đăng Phong hạ thủ tiếp theo sẽ là hắn cho nên hắn lớn tiếng kích động để mọi người cùng xông lên, có như vậy hắn mới có cơ hội bảo vệ mạng sống của mình.

- Người nào đào tẩu, ta sẽ giết người đó.

Tả Đăng Phong cười lạnh nhìn xung quanh, mọi người thấy thế cũng không có một ai nhìn thẳng vào Tả Đăng Phong.

- Thiên Quang đại sư, lúc trước đích thật là ta đã giết chết đệ tử của Thiên Hoằng đại sư nhưng mà ta không giết Thiên Hoằng đại sư. Sau khi các ông bắt ta, chẳng những hành hạ ta còn bắt ta ngồi trong xe tù dãi nắng dầm mưa, mỗi ngày cũng không cho ta ăn nó. Những cái này ta cũng không tính toán với các ông nhưng mà con người nào không thể chịu nổi được cảnh vu oan, hôm nay nếu không làm rõ mọi chuyển, ai cũng không được đi. Lúc nãy ta vốn định giết 3 tăng nhân nhưng nể mặt của Minh Tịnh đại sư, ta tha cho các ông 1 lần, từ giờ trở đi, nếu có ai rời khỏi đây, ta sẽ bắt tăng nhân Ngũ Đài sơn trả nợ. Ông có thể lựa chọn chí công vô tư , quên mình vì người nhưng mà nếu làm như thế ông sẽ chịu cảnh diệt môn.

Tả Đăng Phong gằn từng tiếng, giọng nói vô cùng kiên định.

- Ngũ Đài sơn là nơi Phật môn thanh tịnh, không thể để cho yêu nghiệt như ngươi giương oai.

Nhưng vào lúc này, Thiên Thần lách mình bước ra.

- Sư đệ, chậm đã.

Thiên Quang nắm lấy tay Thiên Thần. Người sống lâu hơn nên làm việc trầm ổn, chú ý toàn cục. Thiên Quang rất rõ ràng, mọi người ở đây không phải là đối thủ của Tả Đăng Phong. Hơn nữa cũng biết rất có thể Tả Đăng Phong bị oan uổng, lúc này không đại khai sát giới đã là áp chế bản thân lắm rồi. Nếu xử trí không đúng sẽ chọc giận Tả Đăng Phong, đến lúc đó ở đây sẽ xảy ra một màn huyết tinh.

- Trụ trì sư huynh , sự việc liên quan đến danh dự của Ngũ Đài sơn, nhất định phải nghĩ kỹ a.

Thiên Thần quay đầu lại mở miệng.

- Sự việc liên quan đến tồn vong của Ngũ Đài sơn, lão nạp nhất định phải nghĩ kỹ.

Thiên Thần bất đắc dĩ lắc đầu , suy nghĩ của hắn cẩn thận hơn Thiên Thần. Biết xử trí không đúng cũng không phải là chuyện hao tổn thanh danh, nhưng mà sự việc lần này quá khó giải quyết. Chuyện xảy ra đột nhiên làm hắn trong thời gian ngắn không nghĩ ra đối sách. Trên thực tế là việc bắt mang Tả Đăng Phong đến đây xét xử cũng không phải là ý của hắn, là do Thiên Thần muốn mang Tả Đăng Phong về đây, vốn tưởng rằng lần này mang về một con thỏ nhưng kết quả lại mang một con cọp trở về.

- Ai za, ta đã quên Lão đại rồi, ngươi hãy ở đây chờ ta, ta đi mang Lão đại tới, ngươi đừng có đánh đám hòa thượng này.

Ngay tại lúc mọi người đang trầm mặc thì Thiết Hài lại lên tiếng, mọi người cũng không rõ, chỉ có Tả Đăng Phong là rõ ràng, vì muốn giúp Tả Đăng Phong nên Thiết Hài cất con chuột kia ở một nơi nào đó.

Thiết Hài rời đi làm cho Thiên Quang nhíu mày, nếu Thiết Hài ở đay còn có thể hòa hoãn một chút, một khí Thiết Hài đã rời đi thì sự tình càng khó giải quyết.

- Đại sư , đã có 2 người rời đi .

Tả Đăng Phong đưa tay chỉ về phíaĐông Nam cùng Tây Nam , có hai người đang lén lút chạy trốn.

- A di đà Phật , Tả thí chủ , việc này sai ở Ngũ Đài Sơn là do chúng ta xử lý không đúng, lão nạp xin lỗi thí chủ.

Thiên Quang trầm ngâm một lâu rồi chắp tay thi lễ với Tả Đăng Phong.

Thiên Quang nói vậy chứng tỏ hắn đã nhận thua, đây là một chuyện vô cùng mất mặt với Ngũ Đài sơn. Mọi người ở đây đều không có nghĩ đến Thiên Thần sẽ làm như vậy, trong khoảng thời gian ngắn chỉ trỏ , ngôn hành cử chỉ đều lộ ra khinh thường cùng xem thường.

- Đại sư nói quá lời , cổ ngữ có nói sĩ khả sát bất khả nhục , lúc trước Thiên Thần đại sư cùng tăng nhân của quý tự đã bắt giam rồi áp giải ta đến đây, đây là một chuyện vô cùng nhục nhã đối với ta nhưng mà ta không trách các ngươi bởi vì lúc trước đích thật là ta đã lỡ tay sát hại đệ tử của Thiên Hoằng đại sư nhưng mà ta không có giết Thiên Hoằng đại sư, đại sư có thể truy xét thêm, ta sai trước, quý tự sai sau, việc này coi như hòa, không ai nợ ai.

Tả Đăng Phong nói. Sở dĩ nói vậy là có 3 điều, thứ nhất là Tả Đăng Phong nể mặt của Thiết Hài, không thể để Ngũ Đài sơn kết thúc với Thiếu Lâm tự. Thứ hai là Thiên Thần xử trí quyết đoán, mở miệng nói xin lỗi hắn, Tả Đăng Phong cũng bội phục trí tuệ cùng quyết đoán của hắn. Nguyên nhân thứ ba chính là chén cháo hôm qua nhiều hơn lúc bình thường, từng hành động nhỏ như vậy, Tả Đăng Phong cũng sẽ không quên.

- A di đà Phật.

Thiên Thần nghe vậy chắp tay trước ngực, hắn không nghĩ Tả Đăng Phong sẽ đồng ý, như vậy đã lưu lại mặt mũi cho Ngũ Đài sơn rồi. Chuyện cho đến bây giờ rút ra là kết cuộc đúng nhất, người khác sẽ không cười nhạo Ngũ Đài sơn, bởi vì ngày sau Tả Đăng Phong sẽ là một sát tinh, ai thấy cũng phải sợ.

Sau đó, chúng tăng của Ngũ Đài sơn bắt đầu tản ra. Đám nhân sĩ giang hồ thấy vậy cũng muốn bỏ đi, ngay cả Tất Phùng Xuân cũng vậy.

- Ta sẽ không truy cứu Ngũ Đài sơn nhưng mà cũng không nhắc đến việc không truy cứu các ngươi. Các ngươi hãy lưu lại, ta chỉ giết 28 người, nếu giải tán lập tức, ta chỉ biết lưu lại 4 người.

Tả Đăng Phong cười lạnh, ai đánh hắn, ai mắng hắn, ai vu oan hắn, ai đưa hắn nước… hắn đều nhớ rõ, đến lúc tính sổ rồi.

Lời này vừa ra , mọi người lập tức giải tán. Tả Đăng Phong đã sớm đoán được cục diện này, Phòng Hành quyết hiện ra, rất nhanh đã xuất hiện ở bên ngoài. Những người này, một người cũng chạy không thoát.