Tàn Bào

Chương 236: Đại Hội Xét Xử




Mọi người một đường Bắc thượng, 5 ngày sau trời đổ một cơn mưa to, lộ trình phải dừng lại 1 ngày, tới Ngũ Đài sơn đã là ngày thứ 11. Mấy ngày nay Tả Đăng Phong vẫn luôn ở trong xe tù, đãi ngộ cũng không có gì tốt, hơn nữa còn phải dầm mưa dãi nắng, hơn 10 ngày Tả Đăng Phong càng lúc càng trầm mặc, ngoài yêu cầu ra ngoài đi vệ sinh thì Tả Đăng Phong vẫn luôn trầm mặc, không nói lời nào.

Mọi người thấy thế cho rằng Tả Đăng Phong biết được ngày chết của mình đến gần nên nản lòng. Trên thực tế Tả Đăng Phong cũng không có từ bỏ hy vọng, hắn vẫn luôn tìm cách tụ tập Linh khí để có thể Độ kiếp.

11 ngày, Tả Đăng Phong cũng không có lười biếng, Linh khí trong Khí Hải của hắn dần dần tràn đầy, phải 3 ngày nữa hắn mới có thể Độ kiếp.

Khi đoàn người trở lại Ngũ Đài sơn thì bên Ngũ Đài sơn cũng đã chuẩn bị kỹ càng cho mọi người.

Khách nhân được mời vào phòng khách để Ngũ Đài sơn chiêu đãi, còn Tả Đăng Phong bị đưa vào nhà tù, đợi sáng ngày mai mở cuộc xét xử.

Tả Đăng Phong cũng không có ý định bỏ trốn bởi vì hắn biết mình trốn không thoát. Hắn nghĩ cách làm sao kéo dài thời gian, đầu tiên là hắn nghĩ đến giả bộ bệnh nhưng mà ý nghĩ này nhanh chóng bị hủy bỏ, bởi vì một khi hắn giả vờ bệnh thì đối phương có thể phái cao tăng đến kiểm tra hắn có bệnh hay không, hơn nữa đến lúc đó nếu đối phương phát hiện trong người Tả Đăng Phong có Linh khí thì hắn sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng mà trừ biện pháp đó ra thì hắn cũng không còn nghĩ được biện pháp nào.

Suy nghĩ cả đêm, Tả Đăng Phong cũng không nghĩ được biện pháp nào, điều có thể làm là biện luận cùng đối phương. Nếu là xét xử công khai thì sẽ có rất nhiều người đến, Ngũ Đài sơn không thể mù quáng mà định tội hắn, Tất Phùng Xuân nói Huyền Âm hộ thủ của Bạch Vân quan thì hắn phải đưa ra chứng cớ chứng minh.

Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong bắt đầu suy đoán đối phương sẽ làm khó dễ mình ở phương diện nào, cũng nghĩ bản thân sẽ trả lời như thế nào. Suy nghĩ thẳng đến canh tư, Tả Đăng Phong mới mơ mơ màng màng ngủ, trong lúc ngủ tay trái của Tả Đăng Phong vẫn luôn Tụ khí chỉ quyết.

Sáng sớm hôm sau, khi những tiếng tụng kinh vang lên thì Tả Đăng Phong tỉnh dậy, sau khi tỉnh dậy Tả Đăng Phong liền kiểm tra Linh khí ở trong này, nhưng mà kết quả làm cho Tả Đăng Phong không hài lòng, sớm nhất cũng phải đợi sau giờ ngọ ngày mai thì Linh khí của hắn mới đủ để Độ kiếp.

7h, có tăng nhân bưng cơm đến cho Tả Đăng Phong.

8h, Tả Đăng Phong được đưa đến một lôi đài được dựng lên trước Ngũ Đài sơn để làm nơi xét xử, bên dưới có hơn 1000 người đến xem cũng như đến tra hỏi Tả Đăng Phong.

Lúc này tiếng tụng kinh đã dừng lại. Tuy rằng lúc trước bị đánh nhưng Tả Đăng Phong vẫn không oán hận những tăng nhân này, dọc đường những tăng nhân này đều cung cấp nước và thức ăn cho Tả Đăng Phong. Tuy rằng ăn không đủ no, uống không đủ đã nhưng chừng đó cũng đủ kéo dài tính mạng của Tả Đăng Phong. Cho nên Tả Đăng Phong cũng không có ý trả thù đám tăng nhân Ngũ Đài sơn này.

Trên lôi đài không có vật gì, Tả Đăng Phong bị đưa đến chính giữa lôi đài, 12 tăng nhân Ngũ Đài sơn vây xung quanh, những người này đều độ qua Thiên kiếp, trấn thủ 4 phía, đề phòng xuất hiện chuyện gì đó ngoài ý muốn.

Sau khi Tả Đăng Phong bước lên lôi đài, tiếng tụng kinh lại vang lên, Tả Đăng Phong cũng không hiểu những kinh văn này nhưng nghĩ nhưng kinh văn này có thể là loại kinh siêu độ gì đó.

Sau một nén nhang, tiếng tụng kinh dừng lại. Một lão tăng bước lên đài, nhìn vào bộ dáng trang nghiêm của người này, Tả Đăng Phong có thể đoán được người này là Thiên Quang, trụ trì của Ngũ Đài sơn.

Thiên Quang là sư huynh của Thiên Hoằng, tuổi chừng 80, người này đi lên chỉ nói 3 vấn đề. Thứ nhất là hoan nghênh mọi người đường xa đến đây, thứ hai là để đệ tử trong chùa tỏ ra bình tĩnh vì cái chết của Thiên Hoằng, người trong Phật mô sớm đã nhìn thấu sinh tử. Thứ ba là để Thiên Thần thay mặt Ngũ Đài sơn hỏi Tả Đăng Phong. Sau khi nói xong 3 vấn đề, Thiên Quang trở về bồ đoàn của mình.

Ngũ Đài sơn là chủ nhân cho nên tự nhiên là người hỏi đầu tiên. Sau khi Thiên Quang ngồi xuống, Thiên Hoằng liền đứng lên đi đến trước mặt Tả Đăng Phong.

- A di đà Phật , Ngũ Đài là Phật môn thanh tĩnh, lão nạp là người xuất gia cho nên không hỏi tục sự, lão nạp chỉ hỏi chuyện có liên quan đến sư huynh Thiên Hoằng, mong Tả thí chủ thành thật trả lời.

Thiên Thần chắp tay trước ngực, mở miệng.

- Ta cũng không nhớ rõ chuyện của Thiên Hoằng, hay là để cho những môn phái khác hỏi trước đi, trong lúc này ta cũng có thể nhớ lại những chuyện đã xảy ra.

Tả Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi nói. Nghe được ý của Thiên Thần là sau khi Ngũ Đài sơn hỏi nguyên nhân cái chết của Thiên Hoằng sẽ giao cho những người khác thẩm vấn, nếu làm như vậy xét xử sẽ kết thúc trong tức thời. Mà Tả Đăng Phong muốn kéo dài tời gian, cho nên hắn để chuyện của Thiên Hoằng lưu đến cuối cùng, trong thời gian này có người của Ngũ Đài sơn đứng đây, hắn cũng yên tâm về mình.

- A di đà Phật, chuyện có nặng nhẹ, cớ gì Tả thí chủ lại quan trọng đến việc trước sau?

Thiên Thần hỏi.

Hắn vừa nói xong, không đợi Tả Đăng Phong giải thích thì dưới lôi đài có nhiều người đồng ý đề nghị của Tả Đăng Phong, muốn hỏi trước. Thiên Thần quay đầu lại nhìn Thiên Quang thấy Thiên Quang gật đầu thì hắn lui ra, mời những khách nhân kia lên hỏi trước.

- Tả Đăng Phong, ngươi có nhớ những chuyện ác mà ngươi là vào 5 năm trước không?

Một nam tử tráng kiện bước lên, nói chuyện bằng giọng phương Nam, hỏi.

Tả Đăng Phong nghe vậy nhịn không được cười lạnh thành tiếng, 5 năm trước hắn vẫn còn làm ở sở văn hoa, cho dù muốn làm chuyện xấu cũng không có bản sự. Tên này rõ ràng là vu oan hắn mà.

Tả Đăng Phong phát hiện ý đồ của tên này nhưng cũng không nói ra. Lúc này Tả Đăng Phong đang suy nghĩ nên làm sao để kéo dài thời gian, phủ định thì không được, nếu muốn kéo dài thì chỉ đành thuận theo đối phương.

- Chuyện ta làm rất nhiều, ngươi ở nơi nào, nói ra để ta nhớ lại.

Tả Đăng Phong cười lạnh.

- Ta là người Hồ Nam.

Tráng hán cao giọng nói.

- Hồ lạn ( Chơi chữ, ý chửi thằng này là đồ thối nát) nhân, không tệ, 5 năm trước ta có đi qua Hồ lạn.

Tả Đăng Phong gật đầu.

- Cả nhà Lý thị có phải là do ngươi giết hay không?

Tráng hán thấy thế mặt lộ vẻ vui mừng , tiếp tục hỏi.

- Để ta suy nghĩ.

Tả Đăng Phong lại trầm mặc, qua một lúc lâu mới hỏi tráng hán kia là địa phương ở đâu, mỗi một lần hỏi đều do dự rất lâu. Ước chừng sau một canh giờ thì hắn mới nhận là mình giết cả nhà Lý thị. Trên thực tế là Tả Đăng Phong cũng không biết Lý thị là ai nhưng mà hắn chỉ có thể thừa nhận mới làm cho những người ở bên dưới không ngừng hỏi hắn.

Kế sách của Tả Đăng Phong đã thực hiện được, mọi người đều đến hỏi hắn. Mỗi lần trả lời Tả Đăng Phong đều kéo dài thời gian rồi thừa nhận, chẳng những thừa nhận còn đồng ý bồi thường cho người bị hại, nhất thời làm cho mọi người đều bước lên thẩm vấn hắn để kiếm chén canh.

Tả Đăng Phong thừa nhận diệt môn , thừa nhận cướp bóc , thừa nhận cưỡng gian rồi giết chết , thừa nhận trộm đạo , thừa nhận lừa phỉnh. Hết một ngày Tả Đăng Phong đều thừa nhận mọi chuyện mình làm, Tả Đăng Phong rất rõ nếu hắn mở miệng thừa nhận những chuyện này rồi thì hắn sẽ trở thành kẻ thù chung của mọi người nhưng mà hắn không có biện pháp nào cả, không nói như vậy thì không thể kéo dài thời gian.

Sáng sớm ngày thứ 2, mọi người tiếp tục bước lên thẩm vấn Tả Đăng Phong. Lúc này người của Ngũ Đài sơn và Tất Phùng Xuân đều đứng ngồi không yên, nếu làm như thế thì mười ngày nửa tháng nữa cũng chưa thẩm vấn xong. Quan trọng hơn là những người này càng ngày càng thái quá, Tả Đăng Phong làm sao có thể chạy ngàn dặm đến Phúc Kiến để cướp đoạt 500 lượng vàng, Tả Đăng Phong làm sao có thể mang theo đồng lõa chạy đến Thiểm Bắc để hấp riêm bà già 50 tuổi.

Nhưng mà Tả Đăng Phong lại mở miệng thừa nhận những chuyện này, người ngốc cũng biết là hắn đang kéo dài thời gian. Đám người của Ngũ Đài sơn hay Tả Đăng Phong mở miệng vạch trần, như thế 2 đám người này sẽ trở thành người biện hộ cho Tả Đăng Phong.

2 bên vừa xuất mã, đám người kia liền lui xuống, nữ tử trung niên từ Hà Nam kia bước lên hỏi tại sao Tả Đăng Phong cấu kết với đám người NB đào trộm Chu lăng.

- Người NB bắt hơn 70 ngươi nhfa của ta, buộc ta mở Chu lăng, ta không có biện pháp nên mới đồng ý nhưng mà ta đã giết sạch đám người kia trong Chu lăng, không tin các người có thể đào ra mà nhìn.

Nữ tử này từng cho Tả Đăng Phong một chén nước để rửa mặt nên Tả Đăng Phong trả lời thật.

- Một khi đã như vậy , vì sao ngươi phải thả nữ nhân NB kia đi?

Nữ tử lại hỏi.

- Nàng không đáng tội chết.

Tả Đăng Phong thở dài trả lời.

- Ngươi có lấy được vật phẩm nào từ trong Chu lăng không?

Nữ tử lại hỏi.

- Tất cả những vật phẩm được chôn trong Chu lăng đều bị ta lấy ra hết.

Tả Đăng Phong trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói. Sở dĩ Tả Đăng Phong nói như vậy là bởi vì Tả Đăng Phong không xác định bên trong Chu lăng có Âm chúc địa chi hay không. Hắn không muốn có người vì thèm nhỏ dãi đồ vật trong đó mà đi vào đào mộ cổ.