Tàn Bào

Chương 235: Áp Giải




Cũng không có người nào đồng tình với Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cũng không cần người khác đồng tình. Hắn cho rằng mình có kết cuộc như thế này cũng không thể trách người khác, thậm chí hắn còn nghĩ sau khi khôi phục tu vi cũng không muốn trả thù đám người Ngọc Hành tử này, Tả Đăng Phong không phải không hận bọn chúng, hắn chỉ là chẳng muốn đi trả thù, thời gian của hắn còn lại rất ngắn. Trước mắt còn chưa tìm được 3 miếng nội đan Âm chúc, từ nay về sau việc tìm kiếm sẽ không có ai trợ giúp, chỉ có một mình hắn mà thôi.

Nghĩ đến trợ giúp, Tả Đăng Phong nghĩ đến Thập Tam, hắn cũng không lo lắng an toàn của Thập Tam, Thập Tam có thể nói là xưng vương xưng bá ở vùng rừng núi đó, không có loài động vật nào dám trêu ghẹo hay chọc giận nó cả.

Trong thời gian bị áp giải, Tả Đăng Phong một mực Tụ khí chỉ quyết, qua một ngày, Tả Đăng Phong cảm giác được Âm Dương Sinh Tử quyết đã đạt đến Tam Chính chi cảnh, Tả Đăng Phong cũng không hài lòng, bởi vì tu vi càng lên cao thì càng khó khăn hơn. Linh khí sẽ tăng lên gấp 3, dựa theo tốc độ trước mắt thì 10 ngày cũng không để Tả Đăng Phong tích lũy đầy đủ Linh khí để độ kiếp.

Lục chạng vạng tối, mọi người nghỉ chân trong một trấn nhỏ. 2 ngày nay Tả Đăng Phong chưa được ăn uống gì, một tên lâu la đưa cho Tả Đăng Phong một bát cơm sau đó phun một cục nước miếng vào bát cơm, Tả Đăng Phong thấy vậy liền tức giận đá bát cơm đi.

- Tả Đăng Phong, bây giờ ngươi là Hán gian, cho nó ăn còn có giá hơn cho ngươi ăn.

Một tên đạo sĩ chỉ vào một con chó vàng cách đó không xa.

- Ngươi vũ nhục ta như vậy, không nghĩ tới có một ngày ta lật người, ngươi sẽ có kết cục gì sao?

Tả Đăng Phong hừ lạnh.

- Ngươi cho rằng ta không biết gì sao? Tu vi của ngươi đã bị Tất chân nhân phế đi, muốn xoay người à? Kiếp sau đi.

Tên đạo sĩ bĩu môi.

Tả Đăng Phong nghe vậy không có nói gì nữa, nếu hắn có thể thoát khốn, giết tên đạo sĩ này là được rồi, không cần phải nói nhiều.

Tên đạo sĩ thấy Tả Đăng Phong không mở miệng cũng không có rời đi, mà là đứng đó lầm bầm lầu bầu hỏi Tả Đăng Phong giấu cái rương gỗ ở đâu. Tả Đăng Phong nhắm mắt, cũng không mở miệng, cái rương kia là hắn dùng để trả nhân tình cho Tôn Phụng Tiên, hắn sẽ không làm liên lụy người khác.

Tên đạo sĩ thấy Tả Đăng Phong không để ý đến hắn, liền cầm lấy roi ngựa đánh Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong tức giận, mở miệng mắng một câu:

- Ở trong bụng mẹ mày đó, đi tìm đi.

Tên đạo sĩ nghe vậy cảm thấy xấu hổ, ném roi ngựa đi, xoay người nhìn 4 phía rồi chạy đến góc tường cầm lấy một cái cuốc, đâm vào Tả Đăng Phong. Giờ phút này Tả Đăng Phong đã ném được mùi vị của tù nhân, nhưng mà trừ tức giận và mắng ra thì Tả Đăng Phong cũng không làm gì được. Tuy rằng Linh khí đã khôi phục lại được một ít nhưng mà hắn không thể sử dụng được pháp khí hành môn, nói cách khác là trước khi độ kiếp, cho dù hắn có Linh khí trong người cũng không thể nào sử dụng được.

Lúc này, có một đạo nhân từ lữ điếm đi ra, quát bảo tên đạo sĩ đang đánh Tả Đăng Phong dừng lại, tên đạo sĩ này hừ lạnh một tiếng, ném cuốc xuống rồi đi vào lữ điếm.

Những người này mặc dù đang ăn cơm nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi chiếc xe tù. Sau khi ăn cơm tối xong, mọi người lựa chọn 4 người để phụ trách trông coi Tả Đăng Phong gồm tên Hành Điên, tên đệ tử của Tất Phùng Xuân, người thứ 3 là một nữ nhân trung niên đến từ Hà Nam, người còn lại là tên đạo sĩ đã đánh Tả Đăng Phong ở tại sườn núi lúc ở Thiểm Tây kia, 4 người đại diện cho 4 phương thế lực.

Nửa đêm đầu là Hành Điên và tên đạo sĩ đến tử Thiểm Tây kia. Tả Đăng Phong muốn ra ngoài, Hành Điên tuy rằng không muốn nhưng vẫn đưa hắn đi, Tả Đăng Phong muốn nhân cơ hội rửa mặt , Hành Điên không đồng ý , đưa hắn trở về xe tù, tên đạo sĩ kia thấy Tả Đăng Phong đi chậm liền nhấc chân đá Tả Đăng Phong một cước, Tả Đăng Phong liền tức giận chỉ tay vào mặt tên đạo sĩ kia mắng:

- Ngươi hãy chờ đó.

Tên đạo sĩ kia hừ lạnh:

- Chết đến nơi rồi mà còn mạnh miệng.

Tả Đăng Phong cũng lười cãi với hắn, ngồi ở trong xe tù, bắt đầu Tụ khí chỉ quyết.

Hành Điên cùng tên đạo sĩ này cũng không đối phó với Tả Đăng Phong nữa, 2 người cũng không nói chuyện. Vì thế Tả Đăng Phong được thanh tĩnh, chuyên tâm tụ khí.

Nửa đêm sau là do đệ tử của Tất Phùng Xuân cùng với nử nhân trung niên kia canh gác, 2 người cũng không nói gì, tới canh 5, Tả Đăng Phong thả lỏng tay ra, cả đêm không ngủ làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy vô cùng mỏi mệt.

- Đại tỷ, ta muốn rửa mặt.

Tả Đăng Phong nói với nữ nhân trung niên.

Làm cho Tả Đăng Phong không nghĩ tới là nữ nhân này thật sự mang cho Tả Đăng Phong một chén nước, Tả Đăng Phong cũng không quan tâm đến ánh mắt chán ghét của đối phương, từ trong cũi tù vươn tay ra vốc nước để uống, sau đó bắt đầu rửa vết máu trên mặt.

Tảng sáng, mọi người tiếp tục đi, dọc đường có không ít người gia nhập vào đoàn đi. Tất Phùng Xuân thấy vậy liền âm thầm lo lắng, hắn không muốn làm chuyện này trở nên lớn lên, bởi vì có nhiều người tham gia vào sẽ ảnh hưởng đến việc hắn lấy lại Huyền Âm hộ thủ. Vì thế hắn thúc giục đám tăng nhân đi nhanh để trở về Ngũ Đài sơn sớm hơn.

Thiên Thần cũng không nghe theo đều nghị của Tất Phùng Xuân, nói cho Tất Phùng Xuân biết, phải dẫn Tả Đăng Phong diễu phố thị chúng, vãn hồi lại danh dự của Ngũ Đài sơn, để cho mọi người biết được kết cuộc của Hán gia. Chỉ cần xét xử xong là có thể để Huyền Âm hộ thủ "Vật quy nguyên chủ".

Tả Đăng Phong ngồi ở trong xe tù mà cảm thấy may mắn, may mắn là bị tăng nhân của Ngũ Đài sơn bắt, nếu bị Tất Phùng Xuân bắt thì cũng không có được vài ngày để mà tu tập Linh khí rồi. Bất quá Tả Đăng Phong cũng không có lạc quan, tuy rằng tăng nhân của Ngũ Đài sơn không sát nhân, nhưng mà sau khi hắn trả đi Huyền Âm hộ thủ thì hắn chắc chắn phải chết.

Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong càng thêm lo lắng, tay trái luôn Tụ khí chỉ quyết. Hắn biết sẽ không có ai đến cứu hắn, thời gian hắn xuất đạo rất ngắn, cũng không có mấy người bằng hữu. Kim Châm có thể tính là 1 người nhưng mà trước đó Kim Châm đã bị cài mũ Hán gian lên đầu, lúc này ở Mao Sơn đóng cửa không ra, cho nên không biết được tin tức Tả Đăng Phong bị bắt. Lùi một bước mà nói cho dù Kim Châm biết cũng không hữu tâm vô lực, hắn cũng không dám lấy hơn 300 tính mạng của Mao Sơn phái ra làm tiền đặt cược, huống chi Kim Châm am hiểu bày trận bắt quỷ, cũng không am hiểu đánh nhau cùng người khác.

Cũng không hy vọng gì vào Ngọc Phật, sau hiểu lầm lần đó, nàng đã trở về Hồ Nam, lúc này đã trở lại Thần Châu phái rồi.

Thiết Hài là người điên, làm việc không có kế hoạch gì cả.

Nghĩ đi nghĩ lại, Tả Đăng Phong chỉ có thể lắc đầu cười khổ. Tính cách của hắn quỷ dị, làm việc ương bướng , thiếu tình cảm nhiều người, lúc này mắc nguy không ai cứu cũng là chuyện bình thường.