Tàn Bào

Chương 229: Giúp Đỡ




Tả Đăng Phong không có quay đầu lại cũng biết ai là người tiếp lấy hắn, người này chính là Thiết Hài Minh Tịnh.

- Ngươi động đậy được rồi sao?

Vẻ mặt Thiết Hài nghi hoặc nhìn Tả Đăng Phong.

- Mau cứu Thập Tam.

Tả Đăng Phong cũng không kịp ôn chuyện với Thiết Hài, để Thiết Hài mau tới cứu Thập Tam.

Thiết Hài nghe vậy lập tức lắc mình tới, xuất chưởng, chắn trước người Thập Tam, tăng nhân kia tiếp được một chưởng của Thiết Hài liền lui về phía sau hơn 7 bước.

- A di đà Phật , người xuất gia không nên chấp nhặt với nó.

Thiết Hài chắp tay trước ngực, mở miệng.

- Minh Tịnh đại sư, ông không nên nhúng tay vào việc này, tên gian tặc này đã sát hại ân sư, hôm nay bần tăng đến đây là lấy mạng của hắn.

- Ngươi là người môn phái nào, sư phụ của ngươi là ai.

- A di đà Phật , bần tăng là tăng nhân của Ngũ Đài Sơn, Thiên Hoằng pháp sư là sư phụ của bần tăng.

- A.

Thiết Hài nghe vậy trợn mắt há hốc mồm , xoay người vọt đến bên cạnh người Tả Đăng Phong:

- Ngươi đã giết Thiên Hoằng pháp sư.

- Ta không giết hắn , là Tất Phùng Xuân của Bạch Vân quan giết, sau đó giá họa cho ta.

Tả Đăng Phong lắc đầu nói.

- A di đà Phật , thiện tai thiện tai , Thiên Hoằng pháp sư không phải do hắn giết, ngươi đi tìm Tất Phùng Xuân đi.

Thiết Hài nghe vậy quay đầu khoát tay áo.

- Minh Tịnh đại sư, ông là đệ tử cửa Phật, cũng nên biết phân biệt thiện ác.

Tăng nhân kia vội vàng nói, hắn biết được Thiết Hài muốn ra mặt cho Tả Đăng Phong.

- Hắn không nói dối , hắn nói không giết chính là không giết , ngươi đi nhanh đi .

Thiết Hài đi đến trước người Tả Đăng Phong, hỏi:

- Ngươi bị thương sao, tai sao Linh khí lại yếu như vậy?

- Một lời khó nói hết .

Tả Đăng Phong thở dài lắc đầu , câu nói cùng hành động của Thiết Hài làm Tả Đăng Phong cảm động và hổ thẹn. Cảm động là tại lúc quan trọng này Thiết Hài lại che chở cho hắn, hổ thẹn là trước kia hắn thường xuyên trêu chọc Thiết Hài.

- Oh, tại sao lông của Thập Tam lại đổi màu rồi?

Thiết Hài thấy lông của Thập Tam có màu vàng, lập tức ngồi xuống xem xét.

- Tả Đăng Phong, theo ta trở lại Ngũ Đài Sơn để nói rõ ràng.

Tên tăng nhân kia thấy Thiết Hài đứng nói chuyện với Tả Đăng Phong, trong cơn tức giận hắn lại lắc mình đến trước Tả Đăng Phong rồi nắm lấy Tả Đăng Phong.

- Sư phụ của ngươi không phải do hắn giết, ngươi mau đi tìm Tất Phùng Xuân đi, không nên dây dưa ở chỗ này.

Thiết Hài chặn lấy tăng nhân này.

- Minh Tịnh, ông muốn làm gì?

Tăng nhân trợn mắt.

- Ngươi muốn làm gì?

Thiết Hài nhíu mày mở miệng.

- Nếu như ông tiếp tục bao che cho tên gian tặc kia, ông chính là địch của Ngũ Đài Sơn, là địch của Phật môn.

Tăng nhân lui về phía sau 2 bước, mở miệng.

- Tả Đăng Phong, Thiên Hoằng pháp sư có phải là do ngươi giết không?

Thiết Hài đã phát hiện tính nghiêm trọng của vấn đề , xoay người hướng Tả Đăng Phong hỏi.

- Ta không giết Thiên Hoằng pháp sư.

Tả Đăng Phong nghiêm mặt trả lời.

- Vậy thì tốt, đi thôi.

Thiết Hài cùng Tả Đăng Phong đi tới xe ngựa cách đó không xa, tăng nhân kia cũng không có làm gì.

- A di đà Phật.

Tăng nhân thấy thế mặt lộ vẻ tức giận , chắp tay trước ngực tụng Phật hiệu, mộ tiếng “A di đà Phật” này hắn dùng Linh khí để phát ra, vô cùng vang dội, hắn muốn dùng cách này để gọi đồng bạn của mình đến.

- A di đà Phật .

Thiết Hài nghe vậy cũng mở miệng, hắn không biết dụng ý của tên tăng nhân này nhưng mà nghĩ đến tăng nhân này muốn thị uy với mình, cho nên câu “A di đà Phật” này Thiết Hài đã dùng Sư Tử Hống của Thiếu Lâm, nội hàm vô thượng chính khí , như lôi đình kinh tai, vang vọng hơn 10 dặm.

- Ông sợ hắn gọi không có người tới cho nên muốn giúp hắn sao?

Tả Đăng Phong nhíu mày mở miệng, hắn đã mất đi tu vi nên bị Sư Tử Hống của Thiết Hài làm cho nội tâm kinh hoàng , hai lỗ tai ông lên.

- Ngươi lại không sát hại Thiên Hoằng pháp sư, bọn hắn đến cũng không sợ.

Thiết Hài đi tới xe ngựa rồi nhặt roi ngựa đưa cho Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong cầm lấy roi ngựa đi về phia trước, tên tăng nhân kia đứng ở trước không nhường đường, Thiết Hài thấy thế liên vọt đến trước mặt hắn. Một lát sau tên tăng nhân kia đành bất đắc dĩ mà đi ra.

- Minh Tịnh đại sư, đa tạ ông.

Tả Đăng Phong vừa đánh xe ngựa vừa cảm ơn Thiết Hài.

- A di đà Phật, ngươi bị thương khi nào?

- Tu vi của ta đã bị người khác phế bỏ.

Thiết Hài nghe vậy đột nhiên mở to hai mắt nhìn, nắm lấy mạch môn của Tả Đăng Phong kiểm tra, Linh khí vừa vào là quay trở về.

- Tại sao có thể như vậy , ai làm?

Thiết Hài buông tay hỏi.

- Ngọc Hành tử của Thanh Lương động phủ.

Tả Đăng Phong nói.

- Chưa nghe qua.

Thiết Hài nghe vậy lắc đầu liên tục.

- Đại sư, vì sao ông lại đến đây?

Tả Đăng Phong hỏi.

- Không có Thanh Phù trùng ta sợ ngươi tìm không thấy ta , cho nên từ Thánh kinh sơn trở về ta vẫn ở xung quanh Thiết Lâm tự.

Thiết Hài mở miệng nói , nơi này là địa giới Hà Nam, cách Tung Sơn và Tử Dương cũng không quá xa.

Tả Đăng Phong nghe vậy gật gật đầu, vung roi đánh ngựa để đi nhanh hơn nhưng mà tên tăng nhân kia vẫn đi theo, điều này làm cho Tả Đăng Phong vô cùng lo lắng, nếu không cắt đuôi của tên tăng nhân này, không bao lâu đồng bạn của hắn chạy đến thì Thiết Hài cũng không bảo vệ được cho Tả Đăng Phong.

- Đại sư, ông đi xuống cuốn lấy hắn, ta rời khỏi đây trước.

Do dự một lát, Tả Đăng Phong mới nói với Thiết Hài.

- Cũng được, sau này ngươi có tính toán gì?

Thiết Hài gật đầu.

- Đi tới Nam Kinh làm một ít chuyện , sau đó về nhà.

Tả Đăng Phong cố ý nói to.

- Được, có rảnh ta sẽ tìm ngươ.

Thiết Hài mang theo lồng sắt đi xuống.

- Đại sư, sau này ông hãy đến tìm Kim Ngọc, nàng sẽ cho ông một vật.

Tả Đăng Phong nhớ tới nội đan của Lão đại còn nằm trong tay Ngọc Phật.

- Cái gì?

Thiết Hài tò mò hỏi.

- Đến lúc đó ông sẽ biết.

Tả Đăng Phong thuận miệng nói.

- Vậy được, ta đi ngăn hắn lại, ngươi đi trước đi.

Thiết Hài xuống xe liền phóng về phía tên tăng nhân kia.

- Minh Tịnh đại sư, cảm ơn ông.

Tả Đăng Phong quay đầu lại, nói cảm ơn. Hôm nay Thiết Hài đã cứu hắn một mạng, đổi lại lúc bình thường Tả Đăng Phong nhất định sẽ không mở miệng nói cảm ơn nhưng mà hiện tại điều hắn có thể làm là nói một tiếng cảm ơn thôi.

Thiết Hài xoay người hướng hắn khoát tay áo , thúc giục hắn nhanh rời đi, Tả Đăng Phong thấy thế cũng không chần chờ, thúc ngựa đi về phía Đông, phía sau truyền đến tiếng cãi vã giữa Thiết Hài và tên tăng nhân kia.

Chạy hơn 20 dặm, Tả Đăng Phong lại đi đường nhỏ về phía Bắc, lúc nãy hắn cao giọng là muốn để tên tăng nhân kia nghe hắn, như thế bọn hắn sẽ nghĩ rằng Tả Đăng Phong xuôi Nam.

Lúc này sắc trời đã dần tối, đi lại vào buổi tối cũng không an toàn, lang sói đều sẽ xuất hiện, bất quá có Thập Tam ở đây, đám dã thú kia đều không dám tới gần. Dương khí trong cơ thể Tả Đăng Phong quá nhiều, cảm giác như phát sốt làm cho đầu óc của hắn mông lung, cuối cùng Tả Đăng Phong không kiên trì nổi, vì thế dừng xe lại, nằm trong xe ngựa mà ngủ.

Ngủ được một lát, Tả Đăng Phong đã bị một tiếng kêu thảm làm tỉnh dạy, trợn mắt đứng nhận thì phát hiện phía Đông Bắc xuất hiện nhiều cây đuốc, cùng lúc đó còn truyền đến tiếng gào thét ầm ỉ , khoảng cách quá xa , Tả Đăng Phong không nghe được đối phương nói cái gì nhưng mà nhìn vào số đuốc Tả Đăng Phong có thể thấy được hình như bọn hắn đang vây công cái gì.

Thập Tam nhảy lên, đi về phía Đông Bắc, lúc này mắt của nó chuyển sang màu vàng, nói rõ đám người phía trước đang vây công Âm vật.

Tả Đăng Phong nghỉ ngơi một lát, nửa đêm Tả Đăng Phong liền đi tới, nhờ ánh trăng Tả Đăng Phong phát hiện được xung quanh là một thôn xóm.

Một lúc sau, Tả Đăng Phong và Thập Tam đã đi đến chỗ đám thôn dân đang vây công, khiến cho Tả Đăng Phong không nghĩ tới chính là thôn dân này cũng không vây công Âm vật gì, mà đó là một cái giếng cổ nằm ở chân núi.