Tàn Bào

Chương 227




Một tát của Tả Đăng Phong làm cho đám lính NB sửng sốt, bọn hắn không nghĩ một người nông dân dắt lừa lại có thể nói tiếng NB một cách lưu loát như thế.

- Na , ni.

Tên lính bị đánh tỏ ra ngạc nhiên, hỏi.

- Ta hỏi các ngươi là người của trung đội nào, trưởng qua là ai, uy nghiêm của Đại NB Hoàng quân đã bị các ngươi làm cho mất hết rồi.

Tả Đăng Phong lại tát một cái, nói bằng tiếng NB.

- Ngươi là ai?

Đám lính NB lại hỏi.

- Cương Điền quân, lúc trước hắn cùng với người của Lục quân bộ có đến trung đội của chúng ta.

Tên lính NB bị đánh thấp giọng nói. Lúc này Tả Đăng Phong đang nghĩ cách đối ứng, nghe được tên lính này nói thế thì nghĩ ngay đến ngày đó hắn cùng đám người Đằng Khi Chính Nam đi đến Thiểm Tây, từng nghỉ chân tại những quân doanh của đám lính NB này, rất có thể tên lính kia đã thấy hắn.

Tả Đăng Phong nghe thế liền có dũng khí, lại tát cho tên lính NB kia 1 tát:

- Ta lã Liễu Điền trung tá của quân bộ, đến đây làm nhiệm vụ quan trọng, người TQ có thù hặn với chúng ta, cũng là bởi vì có đám người như các ngươi tồn tại.

- Xin hãy lấy giấy chứng nhận của ông ra.

Tên lính NB bị đánh vẫn chưa hồ đồ, vẫn muốn xác định thân phận của Tả Đăng Phong.

Tả Đăng Phong thấy thế liền lấy khẩu súng của một tên lính NB bên cạnh, trực tiếp bắn chết tên lính này. Tả Đăng Phong nhìn ra chỉ có giết hắn mới có thể hù dọa đám lính còn lại.

Sau khi bắn chết tên lính kia, đám lính NB còn lại liền nhắm súng vào Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong liền cảm thấy tức giận, những tên lính NB kia thấy Tả Đăng Phong tức giận, do dự một chút cuối cùng vẫn là bỏ súng xuống.

- Mang ta đi gặp trưởng quan của các ngươi, ta muốn răn dạy hắn.

Tả Đăng Phong ném súng, đỡ nha hoàn từ trên con lừa xuống rồi đi về chiếc xe tải kia.

Những tên lính kia tỏ ra khiếp sợ, đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng bọn hắn cảm giác thân phận của Tả Đăng Phong khả nghi nhưng mà nghe tên lính kia nói Tả Đăng Phong lúc trước có đi qua quân bộ, điều này nói lên Tả Đăng Phong không phải là gian tế của Quốc Dân Đảng hay là của Bát Lộ quân.

- Thập Tam, lên xe.

Tả Đăng Phong nhìn vào bụi cỏ rồi kêu, Thập Tam liền nhảy vào thùng xe.

Thập Tam xuất hiện càng làm cho đám lính NB nghi ngờ nhưng mà lính NB ở Hà Nam cũng không biết Tàn Bào là ai. Chần chờ một chút, bọn hắn cũng lên xe, Tả Đăng Phong thấy thế biết bọn hắn đang dò xét mình vì thế lập tức cao giọng để đám lính mang thi thể của tên lính đã chết kia đi. Đám lính NB nghe vậy, hoàn toàn tin tưởng thân phận của Tả Đăng Phong bởi vì ngươi NB tôn trọng tinh thần võ sĩ đạo, bất kể là chiến trường hay chỗ nào cũng sẽ không ném thi thể của đồng bạn.

Nha hoàn kia tỏ ra bối rối, Tả Đăng Phong thấy thế nhỏ giọng nói ra tình hình thực tế để nàng khỏi phải khẩn trương.

Sau khi xe rời bánh, Tả Đăng Phong liền trở lại vững vàng, sở dĩ hắn dùng chiêu này là vì muốn mượn dùng lực lượng của người NB để đưa hắn đến nơi an toàn.

Tả Đăng Phong thoáng nhìn ra cửa sổ, phát hiện được phía sau xe có một bóng dáng màu trắng, tuy rằng khoảng cách xa, không thể nào thấy mặt nhưng mà Tả Đăng Phong biết được người này là Ngọc Phật.

Phát hiện này làm cho Tả Đăng Phong lắc đầu, thở dài. Thì ra ngày đó tuy rằng Ngọc Phật nhìn như là rời đi, nhưng mà nàng vẫn âm thầm bảo vệ hắn, chẳng qua hắn đã mất đi tu vi nên không phát hiện được Ngọc Phật ở xung quanh. Hành động này của Ngọc Phật làm cho Tả Đăng Phong vô cùng cảm động, nhưng mà hắn cũng biết trải qua cảnh vừa rồi, Ngọc Phật càng hiểu lầm về hắn, Ngọc Phật nhất định sẽ cho rằng hắn có quan hệ chặt chẽ với người NB.

Xe dần đi xa, rốt cuộc bóng dáng áo trắng kia cũng lướt về ngọn núi phía Tây Nam, Ngọc Phật cũng không tiếp tục đi theo hắn.

Cho dù trong lòng chua sót nhưng Tả Đăng Phong vẫn giữa vững tinh thần để đối phó cục diện trước mắt. Lúc nãy hắn muốn đám lính này dẫn hắn đến gặp trưởng quan, đây chẳng qua là lấy lui làm tiến, nếu đám lính kia dẫn đến thì nhất định sẽ lộ ngay.

Tả Đăng Phong rơi vào đường cùng đành phải mở miệng răn dạy đám lính, nói rõ cho bọn hắn biết được hành động của bọn hắn xấu xa như thế nào, làm mất mặt của Thiên Hoàng ra sao. Bọn lính kia nghe vậy liền sợ hãi vì đây là một tội lớn.

Dưới tình thế cấp bách, cuối cùng bọn hắn cũng có động tác, bắt đầu mời thuốc cho Tả Đăng Phong, lôi kéo làm quen với Tả Đăng Phong. Trong đầu Tả Đăng Phong cũng nhớ lại những tập tính và đặc điểm của người NB, vì thế ứng đối không chê vào đâu được.

Đám lính NB mở miệng thỉnh cầu Tả Đăng Phong không nên nói chuyện này cho trưởng quan bọn hắn biết, Tả Đăng Phong cố ý do dự một lát, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng.

Nha hoàn ở bên cạnh tỏ ra khẩn trương, hành động của Tả Đăng Phong làm cho nàng như lọt vào sương mù, đến bây giờ nàng không biết rõ Tả Đăng Phong là ai, bất quá nàng biết Tả Đăng Phong sẽ không hại nàng vì thế nàng ngồi ở bên cạnh Tả Đăng Phong để kiếm cảm giác an toàn.

Trong lòng Tả Đăng Phong cũng đang lắc lư, tuy rằng hắn không quan tâm đến cái nhìn của mọi người, nhưng mà cũng không muốn mọi người cho rằng hắn là Hán gian, bởi vì làm Hán gian sẽ làm mất mặt tổ tông, nhưng mà mọi người đã coi hắn là Hán gian cũng đã đuổi bắt hắn rồi, điều này làm cho hắn vô cùng uất nghẹn.

Ngoài ra, Ngọc Phật rời đi cũng làm cho Tả Đăng Phong cảm thấy đau đớn. Sự việc không hề giống như những gì Ngọc Phật suy nghĩ, nhất định lúc này Ngọc Phật cho rằng Tả Đăng Phong là Hán gian, cho dù không có coi Tả Đăng Phong là Hán gian thì nàng vẫn cho rằng Tả Đăng Phong có quan hệ mập mờ với Đằng Khi Anh Tử, phải biết rằng Ngọc Phật không biết Đằng Khi Anh Tử đã khôi phục lại dung mạo như trước, nàng sẽ cho rằng bởi vì dung mạo của Đằng Khi Anh Tử giống như Vu Tâm Ngữ, cho rằng Tả Đăng Phong nảy sinh tình cảm với Đằng Khi Anh Tử. Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu.

Qua một lúc lâu, Tả Đăng Phong lại nghĩ đến chuyện khác, nếu như có được sự chỉ điểm của vị đạo sĩ thần bí trong mật thất kia thì hắn sẽ có thể khôi phục lại tu vi một cách nhanh chóng. Đến lúc đó hắn sẽ mang theo Thập Tam đi tiếp lữ trình của mình, tiếp tục tìm những Địa chi Âm chúc kia, nếu như đối phương từ chối chỉ điểm thì hắn cũng chỉ có thể trở lại Thanh Thủy quan thôi. Trong lòng Tả Đăng Phong rất thấp thỏm, bởi vì vị đạo sĩ thần bị kia là cơ hội duy nhất của hắn, trừ khi có được sự chỉ điểm, nếu không cho dù có biện pháp khôi phục tu vi thì thời gian cũng không còn kịp nữa, bởi vì từ đây đến ngày 10-10 năm sau cũng không đến một năm rưỡi nữa.

Đi được khoảng 200 dặm thì xe dừng lại, tên lính lái xe nói rằng xăng gần hết rồi. Tả Đăng Phong thấy thế liền nhíu mày, quyết định mạo hiểm lần nữa, vung tay lên bảo bọn hắn chở đến một doanh trại ở Huyền thành.

Sau khi xuống xe, Tả Đăng Phong cùng 2 tên lính đi vào doanh trại, đám lính trong doanh trại nghĩ Tả Đăng Phong người đang chấp hành nhiệm vụ, lính NB vô cùng thân mật, nghe được lời thỉnh cầu của Tả Đăng Phong liền sảng khoái mang ra một thùng xăng đổ vào xe.

Xe chạy thêm được khoảng 150-160 dặm nữa thì màn đêm buông xuống, khoảng cách đến Bác Ái huyện còn khoảng 100 dặm, ngay tại khi Tả Đăng Phong đang muốn xuống xe thì xe đã dừng lại.

Trước khi xuống xe, Tả Đăng Phong lấy một khẩu súng lục, sau đó giả vờ viết một phong thư hàm, để cho bọn hắn trở về báo cáo công tác. Lúc này mới mang nha hoàn và Thập Tam xuống xe. Đám lính NB đang lo lắng không biết trở về nên báo cáo như thế nào, lúc này thấy Tả Đăng Phong viết phong thư hàm, bên trong khen ngợi bọn hắn, điều này làm cho bọn hắn vô cùng vui mừng.

Đi được hơn 10 dặm, 2 người đến một trấn nhỏ tên là An Dương trấn.

2 người tìm một khách điếm để nghỉ chân, ăn qua loa một chút rồi về phòng ngủ. Một đêm không xảy ra chuyện gì, sáng sớm hôm sau, Tả Đăng Phong đi mua cho nha hoàn kia một ngôi nhà, mua đầy đủ vật dụng, có người làm việc, an bài hết mọi chuyện rồi mới rời đi. Nha hoàn kia vô cùng lưu luyến, rưng rưng mà tiễn Tả Đăng Phong đi. Trước đây nàng đều cho rằng người trong giang hồ đều là một đám xấu xa chỉ có Tàn Bào là người tốt, cho dù không có Đạo thuật thì Tàn Bào vẫn là một đại anh hùng.

Lúc này Tả Đăng Phong cũng không có đi dường nhỏ mà đi thẳng đường lớn, mặt trời vừa ngả về phía Tây thì Tả Đăng Phong đã thấy được Tử Dương quan trên tòa núi hoang kia.