Tàn Bào

Chương 224: Hổ Lạc Đồng Bằng




Ngọc Phất bỏ đi khiến Tả Đăng Phong rất buồn, ý định về nhà càng kiên định, sáng sớm hôm sau, Tả Đăng Phong khởi hành sớm, hắn tính toán địa khái, nếu tăng thêm tốc độ thì khoảng một tháng sẽ về tới nhà.

Loài vật trước khi chết sẽ rời đàn sống một mình, con người thì khác biệt hoàn toàn, trước khi chết đều mong muốn trở về nhà, Tả Đăng Phong cũng vậy.

Ngựa nuôi trong nhà không thể bằng ngựa hoang, ngựa nhà cần thức ăn riêng, chỉ ăn cỏ riêng thì không có sức, tiến về trước hơn mười ngày con ngựa này không được ăn thêm gì, nên càng chạy càng gầy, khoảng đường đi mỗi ngày càng ngắn, Tả Đăng Phong thấy không đành, nên liều lĩnh tiến vào một trấn nhỏ mua ít bột bắp, tiện thể mua thêm lương khô, để an toàn hắn chọn lúc hai giờ chiều để vào trấn, sau giờ ngọ là lúc con người mệt mỏi, ở ngã tư rất ít người đi lại, Tả Đăng Phong rất nhanh đã mua được bột bắp và nước uống cho nựa, tiếp đo mua thêm một ít lương khô ở đầu trấn, sau đó nhanh chóng rời đi không chút chậm trễ.

Dù vậy, sau khi rời khỏi trấn hắn vẫn phát hiện mình bị người khác theo dõi, người theo dõi hắn là đàn ông khoảng ba người tuổi, thân hình không cao, mặc một chiếc áo choàng ngắn màu xám, mặt mũi xấu xí, đáng khinh.

Chính vẻ đáng khinh này khiến Tả Đăng Phong cảm thấy căng thẳng, bởi vì hắn phát hiện người này mặc dù mặc quần áo người thường nhưng chên chân lại mang một đôi Vân Ngoa mỏng, đây là giầy mà chỉ đệ tử Đạo gia mới mang.

Nam tử đáng khinh hình như rất kiêng kị hắn, chỉ dám đi theo đằng xa, Tả Đăng Phong vừa đánh xe vừa suy nghĩ, hắn rất ít tiếp xúc với người ngoài, nên không biết lời đồn về mình ở bên ngoài là thế nào, nhưng chắc chắn là có rất nhiều người có hứng thú với hắn, điều hắn khó hiểu là vì sao những người này lại có hứng thú với mình.

Nam tử đáng khinh này không dám đến quá gần, điều này đã nói đối phương rất có thể đã biết thân phận của hắn, chính vì vậy mới sợ hãi không dám đến quá gần, nhưng mặc dù sợ hắn vẫn dám đi theop, điều này chắc chắn là vì bên ngoài đồn đãi hắn bị Tất Phùng Xuân đánh trọng thương, cho nên tên hán tử này mới dám đi theo.

Không thèm quan tâm vì sao tên hán tử đáng khinh này theo dõi mình nữa, ít nhất có thể khẳng định tên này không có ý tốt gì, nếu để mặc hắn theo đuôi, sớm hay muộn hắn cũng bị phát hiện không còn tu vị linh khí.

Do dự một lát, Tả Đăng Phong liền xuống xe ngựa đi bộ trở lại, mang theo Thập Tam đi về tên hán tử đáng khinh, đây chính là không thành kế, Trung Quốc có câu ngạn ngữ là “Hổ chết còn uy”, tên hán tử kia thấy Tả Đăng Phong quay trở lại, lập tức bỏ chạy như điên, chỉ một lát đã không thấy bóng dáng.

hù tên hán tử đáng khinh bỏ chạy xong, trong lòng Tả Đăng Phong cũng không thoải mái, người này trốn đi sau tất nhiên sẽ tiết lộ hành tung của hắn, đến lúc đó sẽ có nhiều người hơn tìm đến, người tu đạo bình thường thì Thập Tam có thể ngăn cản, nhưng lỡ người đến là cao thủ độ qua Thiên Kiếp, tất nhiên là hắn và Thập Tam sẽ không chống lại được, nghĩ đến đây Tả Đăng Phong nhanh chóng xóa đi dấu vết xe ngựa để lại, tạo ra vết xe giả đi về hướng bắc, làm kế nghi binh.

Bây giờ Tả Đăng Phong đã thành chim sợ cành cong, nên chỉ tìm đường nhỏ hẻo lánh để đi, đầu năm này chuyện bỏ đá xuống giếng không ít, hắn đã đắc tội với Chính Nhất Giáo và Ngũ Đài Sơn, cũng đắc tội với người Nhật, những người này nếu gặp được hắn chắc chắn sẽ ra tay, ngoài ra còn cả đám giang hồ thuật sĩ và tiểu môn tiểu phái cũng sẽ không tha cho hắn, đám người này cũng chẳng có thù oán gì với hắn, nhưng bên ngoài đều nghĩ bảo tàng của Chu Lăng và Huyền Âm Hộ Thủ đều ở trên người hắn, nếu có thể cướp được bảo tàng thì trở nên giàu có, còn nếu cướp được Huyền Âm Hộ Thủ thì có thể phong vân một cõi, người chết vì tài chim chết vì ăn , câu nói của người xưa luôn đúng.

Trước khi lên đường Tả Đăng Phong cũng chuẩn bị không ít vật Ngũ Hành, mặc dù hắn đã không còn linh khí, nhưng những lý giải về trận pháp vẫn còn, nếu gặp nguy hiểm thì vẫn có thể bố trận vây khốn kẻ địch, tranh thủ thời gian để chạy trốn.

Một đường đi về hướng đông, Tả Đăng Phong một ngày cho ngựa ăn hai lần, mỗi một lần đều dùng nước cho ngựa uống trộn với bột bắp, làm vậy để ngựa nhanh chóng khôi phục thể lực, lỡ gặp nguy hiểm thì hắn có thể bỏ xe ngựa lại, cưỡi ngựa bỏ trốn.

Hơn nữa vào ban đêm cũng không dám nhóm lửa, bởi vì ánh lửa ở ngoài trời rất dễ bị phát hiện, ban ngày nơm nớp lo sợ, đối diện có người hay phía sau xuất hiện xe ngựa cũng khiến hắn lo lắng, bởi vì cần cẩn thận né tránh nên một ngày chỉ đi được năm sáu mươi dặm.

Mặc dù luôn cẩn thận nhưng Tả Đăng Phong vẫn không cảm thấy xa lạ, ba năm huy hoàng cũng không khiến hắn quá kiêu ngạo, con người hắn ba năm trước ra sao thì bây giờ vẫn vậy, hắn không có hùng tâm tráng chí gì, hắn chỉ có một ước muốn duy nhất là cứu sống Vu Tâm Ngữ, nhưng nếu ước muốn này không thể thực hiện được nữa thì có đạo thuật chăng nữa hắn cũng chẳng dùng, không có thì không có, đánh không lại thì trốn, chính vì vậy mà Tả Đăng Phong không hề than trời trách đất, chỉ bình tĩnh lẫn tránh nguy hiểm, vòng vèo tiến về hướng đông.

Giữa trưa ba ngày sau, Tả Đăng Phong uống nước bên dòng suống nhỏ trong rừng, một bầy chim bay lên ở hướng đông bắc, bình thường loài chim chỉ hoạt động vào lúc mặt trời mọc và mặt trời lặn, giữa trưa sẽ không hoạt động, vì vậy Tả Đăng Phong lập tức căng thẳng, trèo lên một cây đại thụ quan sát xung quanh, vừa nhìn liền cau chặt mày, một hòa thượng màu tăng phục màu hồng từ hướng đông bắc chạy nhanh về hướng nam, bởi vì quảng cách quá xa nên Tả Đăng Phong không thể nhìn thấy bộ dáng của hắn, nhưng căn cứ theo phương hướng hắn di chuyển thì chắc hắn không biết được vị trí của mình, bởi vì hòa thượng kia đã cách phía đông vài dặm.

Tả Đăng Phong núp dưới tán lá cây kia quan sát hòa thượng, ở khoảng cách gần hơn, Tả Đăng Phong có thể nhìn rõ bộ dáng của hắn, người này khoảng bốn mươi tuổi, không râu tóc, mặt mũi nghiêm túc, sau lưng đeo theo một ta nãi, dựa theo hình dáng bên ngoài thì bên trong chắc hẳn là đựng lương khô.

Nhìn thấy tay nãi này Tả Đăng Phong liền cảm giác người này vì mình mà đến, bởi vì tăng nhân bình thường đi đường đều không đem theo lương khô, mà cầm theo chén xin ăn khi nào cần thì dùng, tăng nhân áo hồng này đem theo lương khô chứng tỏ hắn đang muốn tiết kiệm thời gian, mà áo cà sa hắn mặc cũng chứng tỏ địa vị của hắn cũng khá cao, hơn nữa hắn từ hướng bắc đên, Ngũ Đài Sơn nằm ở sơn Tây , chính là phía bắc Hà Nam.

Tăng nhân áo hồng ở phía đông đường nhỏ hạ xuống, một lúc sau vẫn không thấy bay lên, điều này chứng tỏ hắn có thể đang nghĩ ngơi hoặc đang ôm cây đợi thỏ.

Tả Đăng Phong trượt từ trên cây xuống, do dự một lúc lâu, tháo càng xe khỏi con ngựa, thả nó tự do, sau đó vứt bỏ xe ngựa mà đi về hướng nam, đi được mấy bước Tả Đăng Phong lại quay trở về, đem càng xe ngựa kia chuyển về hướng bắc, đây là để đánh lừa nếu tăng nhân kia phát hiện ra xe ngựa, việc này cũng không cao minh gì, nhưng mọi người đều cho rằng Tàn Bào Tả Đăng Phong không bao giờ thèm bày trò lừa bịp, thật ra vào lúc nguy hiểm, vì mạng sống việc gì hắn cũng dám làm.

Tăng nhân áo hồng xuất hện khiến Tả Đăng Phong nhận ra tình thế nguy hiểm đến mức nào, lúc này hắn hoàn toàn nhờ vào sự bảo hộ của Thập Tam, nhưng Thập Tam đánh không lại người tu đạo đã độ qua Thiên Kiếp, nếu bị bọn họ bắt được, chắc chắn là phải chết, sợ là trước khi chết còn bị làm nhục nữa.

Bỏ xe ngựa, hướng đi của Tả Đăng Phong càng bí ẩn, nhưng tốc độ chậm đi không ít, vì tránh né tăng nhân Ngũ Đài Sơn, hắn đi về hướng nam, không tiếp tục đi về phía đông, bởi vì phía đông rất có thể có người đang ẩn nấp chờ hắn xuất hiện.

Bên trong rừng cây cối rậm rạp, bên dưới táng cây mọc đầy cỏ dại, Thập Tam đi phía trước mở đường cho hắn, đuổi các loài độc vật đi, mặc dù đã được Thập Tam mở đường nhưng Tả Đăng Phong di chuyển cũng rất khó khăn, bây giờ khí trời nóng nực, sau khi mất linh khí lại phải mặc áo bông đi dưới cái nắng mùa hạ đúng là một loại dày vò, hơn nữa trong rừng cây có không ít bụi gai, đi qua bị móc phải, cực kỳ cực khổ.

Đi trong rừng hơn hai ngày, áo choàng trên người bị rách tơi tả, giầy cũng bị hư mất, Tả Đăng Phong chỉ có thể dùng quần áo quấn vào chân để đi.

Cuối cùng sau hai ngày hắn cũng đi ra khỏi rừng cây, đến một con đường nhỏ ngoài đồng, bây giờ đã hoàng hôn, bây giờ Tả Đăng Phong liền nhắm hướng đông mà đi, lúc trước bị cảm chưa khỏi hẳn, mấy ngày cực khổ làm tái phát, vì tránh bệnh trở nên nặng hơn, Tả Đăng Phong đem câu tuyết sâm cuối cùng chia đôi cho mình và Thập Tam cùng ăn, sau đó nhân lúc trời còn chưa tối hẳn tiếp tục đi.

Dọc theo đường đi thỉnh thoáng hắn nhìn thấy có cao thủ bay lên cao, những người này đều đến bắt hắn, Tả Đăng Phong không biết lúc nào thì hắn đắc tội nhiều người như vậy, Tàn Bào oai phong lẫm liệt lúc trước nay đã thành chuột chạy qua đường, vì báo thù mà muốn giết hắn, vì lợi mà muốn giết hắn, không vì báo thù mà muốn cướp đồ cũng tham gia vào, tính thích náo nhiệt ham vui đã ăn sâu vào máu người Trung Quốc, người khác làm gì bọn họ cũng làm theo, người khác đến tìm hắn thì bọn họ cũng bắt chước, vì vậy mà khu vực này trở nên rất náo nhiệt.

Đến buổi tối, Tả Đăng Phong không dám đi tiếp, bởi vì bây giờ hắn không thể nhìn trong đêm nữa, không nhìn được người khác nhưng người khác có thể thấy mình, nhìn xung quanh một lúc Tả Đăng Phong phát hiện ở hướng tây nam có một thôn xóm nhỏ, cân nhắc mãi Tả Đăng Phong vẫn không dám qua đó nghỉ lại, chỉ có thể nghỉ ngơi ngoài trởi, nửa đêm trời đổ mưa, rơi vào đường cùng Tả Đăng Phong phải dẫn Thập Tam vào một vườn tría cây gần đó, bên trong vường có một gian phòng dùng để canh gác, lúc này táo chưa chín, nên bên trong không có ai canh gác, Tả Đăng Phong và Thập Tam có thể ở lại.

Lúc này người Tả Đăng Phong đã ướt nhẹp, cởi áo choàng ra vắt khô nước, sau đó lấy hộp sắt trong đạo bào và Thuần Dương Hộ Thủ ra, nếu bị bắt thì quyết không để cho đám tiểu nhân vô sỉ kia chiếm được, cân nhắc một lúc, Tả Đăng Phong đem tất cả giấu vào trong hốc tường, chỉ để lại thỏi vàng cùng Huyền Âm Hộ Thủ, Huyền Âm Hộ Thủ là thứ duy nhất giúp hắn kéo dài mạng sống, không thể tháo ra.

Ngủ thẳng đến sáng, Tả Đăng Phong mới tỉnh dậy, sau khi tỉnh dậy bất ngờ hắn cảm thấy bên trong đan điền khí hải mình có linh khí tồn tại, phát hiện này khiến hắn rất kinh ngạc, lúc trước hắn đã cẩn thận kiểm tra đan điền của mình, chắc chắn đã bị phế bỏ, tại sao bây giờ bên trong lại có thể có linh khí được chứ ?

Sau khi ngạc nhiên, Tả Đăng Phong chợt phát hiện tay trái của mình đang bắt ấn chỉ quyết tụ khí, đây là lúc ngủ vô tình làm, từ sau khi bị phế tu vị hắn chưa từng làm chỉ quyết tụ khí, thật không ngờ sau khi làm chỉ quyết tụ khí, lại có thể đem linh khí giữ lại bên trong đan điền đã bị hủy.

Việc này khiến Tả Đăng Phong cực kỳ vui mừng, vội vàng dùng ý điều khiển linh khí chạy khăp cơ thể, nhưng bất ngờ là mặc dù bên trong đan điền có linh khí yếu ớt, nhưng chúng lại không chịu điều khiển của pháp môn hành khí Âm Dương Sinh Tử Quyết.

Nhíu mày suy nghĩ thật lâu, Tả Đăng Phong liền hiểu ra, tu vị của hắn thực sự đã bị phế, nhưng đan điền cũng không phải không thể chứa đựng linh khí, chẳng qua là không thể tiếp tục đi theo con đường Kim Đan Đại Đạo, mà chỉ quyết tụ khí chính là phương pháp tu hành của Tiệt Giáo, lúc này xem xét lại thì pháp môn của Tiệt Giáo cũng không đi theo con đường Kim Đan Đại Đạo.

Suy nghĩ đến đây, trong lòng Tả Đăng Phong chợt lóe lên hy vọng, Ngọc hành Tử phế đi tu vị của hắn, chẳng qua là làm hắn không thể tiếp tục đi theo pháp môn Kim Đan Đại Đao nữa, nhưng pháp môn của Tiệt Giáo lại mở ra một con đường riêng, bọn hắn cũng không cần Kết Đan bên trong đan điền, nghĩ ra điều này, Tả Đăng Phong liền nhanh chóng đứng dậy, xoay người ra hiệu cho Thập Tam.

- Đi theo ra !