Tàn Bào

Chương 220: Ngọc Thanh Vô Cực




Tả Đăng Phong chưa đi được xa thì Tất Phùng Xuân đã phát hiện, lập tức đuổi theo, sau khi hắn rời đi thì con rắn màu đen kia lập tức biến trở lại thành mấy lá bùa màu đen bay tứ tung.

Tả Đăng Phong biết rõ thân pháp của Tất Phùng Xuân hơn xa hắn, đơn giản bỏ chạy chắc chắn không thể thoát được, hơn nữa khi bỏ chạy sẽ đưa lưng lại cho đối thủ, rất dễ bị đối thủ đánh lén từ sau, chính là điều tối kỵ trong lúc chiến đấu.

Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong lập tức đổi kế sách, xoay người chạy nhắm lão đạo gầy yếu ở hướng bắc chạy đến, lão đạo kia không cùng bọn với Tất Phùng Xuân, Tả Đăng Phong muốn kéo hắn vào, khiến thế cục phức tạp lên.

Tất Phùng Xuân thấy Tả Đăng Phong chạy về hướng lão đạo gầy yếu ở phía bắc thì hơi ngẩn người, một lát sau mới kịp phản ứng, dồn lực đuổi sát theo sau.

Tả Đăng Phong chỉ cách lão đạo gầy yếu kia không quá năm dặm, rất nhanh đã tới gần, ở khoảng cách gần thì hình dạng và trang phục của lão đạo càng rõ ràng hơn.

Vóc dáng lão đạo này không cao, tóc bạc trắng búi cao, ngũ quan hiền lành, khuôn mặt bình thản, dưới chân là một đôi giầu vải đơn giản màu đen đã cũ, trên người là một đạo bào màu xám có vài mảnh vá, mặc dù đạo bào có vài chỗ vá nhưng rất sạch sẽ, khác với các đạo bào khác là hình thêu phía trước ngực của đạo bào không phải là Thái Cực Đồ, mà là Vô Cực Đồ.

Kinh Dịch có ghi, “ Vô Cực sinh Thái Cực, Thái Cực sinh lưỡng nghĩ, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bát quái diễn càn khôn.

Nói đơn giản thì Thái Cực chính là âm và dương tách ra, chính là con, mà Vô Cực là âm dương trộn lẫn, chính là cha, mà trước ngực áo lão đạo này chỉ có một vòng tròn, bên trong không hề có hai con cá âm và dương.

Từ khi bước chân vào giang hồ, Tả Đăng Phong chưa từng gặp loại đạo bào này, nhưng hắn lại cảm giác rất quen, giống như là đã từng gặp ở nơi nào đó.

Trên tay lão đạo còn cầm một cây phất trần, chuôi của cần phất trần này được làm rất sơ sài, dùng thân cây là chuôi, đính tơ ở đầu, có thể do dùng đã lâu nên các sợi tơ đã rụng nhiều, chỉ còn khoảng một nữa.

Ngoài mấy thứ này thì trên người lão đạo không còn gì khác.

- Lão chân nhân, hắn muốn cướp đồ của ta !

Tả Đăng Phong đến gần lão đạo, đưa tay chỉ về phía Tất Phùng Xuân ở phía sau.

Lão đạo gầy nghe được liền nhíu mày không nói gì, một lát sau mới đưa mắt nhìn về phía Tất Phùng Xuân.

- Vô Lượng Thiên Tôn! Đạo hữu đừng nghe hắn nói bậy, người này cấu kết với giặc oa, trộm lăng tẩm của Chu Vương, giết hại thôn dân vô tội, vừa nãy còn dùng thủ đoạn bỉ ổi đánh bị thương Thiên Hoằng đại sư của Ngũ Đài Sơn, bần đạo đây chính là vì dân trừ hại!

Tất Phùng Xuân chắp tay nói.

Tả Đăng Phong nghe thế mới biết lão tăng lúc này chính là hòa thượng Ngũ Đài Sơn, Ngũ Đài Sơn là một trong các thánh địa của Phật Môn, hương khói cực thịnh, cao tăng đông đảo, đắc tội Ngũ Đài Sơn là chuyện không nhỏ.

Lão đạo gầy yếu thất Tất Phùng Xuân chắp tay làm lễ thì cũng chắp tay đáp lễ, sau đó nhìn thẳng Tất Phùng Xuân, vẫn không lên tiếng.

Tuổi tác hai người không khác nhau mấy, một người cao lớn tráng kiện còn một người lại gầy yếu, nhưng so sánh với Tất Phùng Xuân tai to mặt lớn thì lão đạo gầy yếu càng tiên phong đạo cốt hơn, mặc dù người này đã lớn tuổi nhưng linh khí nội liễm, không xuất ra ngoài, trên người không nhiễm bụi trần, qua đó có thể biết lão đạo này chắc chắn không phải người của Chính Nhất Giáo.

Trong lúc lão đào gầy yếu xem xét Tất Phùng Xuân thì Tả Đăng Phong cũng lặng lẽ xem xét hắn, người này trên mặt mặc dù không có vẻ tức giận, nhưng mày cau chặt, chứng tỏ trong lòng đang có chuyện vướng mắc.

- Vô Cực không được xen vào chuyện người khác, đây là Ngọc Thanh tổ huấn, hai vị xin cứ tự nhiên!

Lão đạo gầy yếu xem xét Tất Phùng Xuân một lát, nói.

Tả Đăng Phong vốn muốn kéo hắn vào chuyện này, kết quả là lão đạo này lại nói không xen vào chuyện thế tục, điều này khiến Tả Đăng Phong an tâm, nếu người này không thể xen vào chuyện thế tục thì chắc chắn không thể làm khó dễ hắn, nếu đơn đả độc đấu với Tất Phùng Xuân, Tả Đăng Phong vẫn nắm chắc sáu phần thắng.

- Nếu chân nhân không thể ra tay, vậy vì sao phải đi theo tại hạ ?

Tả Đăng Phong liền muốn xác định lão đạo này có thật sự không nhúng tay hay không, nếu hắn chắc chắn sẽ khoanh tay đứng nhìn thì Tả Đăng Phong có thể yên tâm dồn sức quyết đấu với Tất Phùng Xuân.

Lão đạo gầy yếu nghe xong cũng không trả lời ngay, mà quan sát Tả Đăng Phong từ trên xuống dưới, nét mặt khó hiểu, một lát sau xoay người đi về hướng tây, cách hai người hơn trăm bước thì dừng lại, điều này chứng tỏ trong lòng lão đạo có vấn đề khó hiểu gì đó, nên hắn mới cần tiếp tục quan sát.

- Ngươi tưởng lão tử thật sự sợ ngươi sao, tới đây, để xem trong hai ta ai sẽ chết!

Tả Đăng Phong xoay người nhìn Tất Phùng Xuân nói.

- Đối phó với kẻ đại gian đại ác như người thì phải dùng đến thủ đoạn tàn nhẫn!

Tất Phùng Xuân cười lạnh nói.

- Phóng ngựa đến đây, đừng nói nhiều!

Tả Đăng Phong liền nói, mặc dù thân pháp của Tất Phùng Xuân rất nhanh, nhưng lực công kích bản thân lại không cao, cho nên mới phải dùng đến phù chú, một khi niệm phù chú hóa thành âm vật thì cần phân tâm điều khiển, Tả Đăng Phong căn bản sẽ không đấu với âm vật của hắn, mà chỉ tập trung tấn công vào bản thân Tất Phùng Xuân, đến lúc đó sẽ lại hình thành cục diện đuổi đánh vòng tròn, cả hai đều là một nửa Âm Dương, muốn giết chết đối phương đều rất khó.

Tất Phùng Xuân nghe xong liền niệm chú tung phù, tựa như nhà quê khóc tang, vừa khóc vừa ném tiền giấy!

- Cha của ngươi chết hay là mẹ của ngươi vậy ?

Tả Đăng Phong liền chửi, lá bùa Tất Phùng Xuân ném ra vẫn là loại màu đen, không cần hỏi cũng biết là hắn lại dùng chiêu cũ điều khiển rắn lớn.

Tất Phùng Xuân vẫn không tỏ vẻ tức giận mà tập tung niệm chú hóa ra con rắn lớn màu đen, Tả Đăng Phong thấy thế liền lắc đầu thở dài, trong lúc con rắn thành hình thì hắn lướt về hướng đông hơn trăm bước, Tất Phùng Xuân thấy vậy liền ngẩn người, pháp thuật của hắn chỉ có hiệu quả ở một khu vực nhất định mà không thể đem đi khắp nơi.

- Đến, tiếp tục đến khóc tang nào!

Tả Đăng Phong liền vẫy tay nói.

Tất Phùng Xuân nghe xong cũng thật sư đi đến, lại tiếp tục niệm chú làm phép, lần này Tả Đăng Phong không trốn nữa, con rắn vừa xuất hiện thì hắn lập tức đuổi giết Tất Phùng Xuân, động cơ của hắn rất đơn giản, cho lão già này mệt chết!

Tất Phùng Xuân thấy phép thuật không có hiệu quả, trong lúc chạy nhanh tiếp tục ném ra lá bùa đen, hóa thành một con rắn đen thứ hai, cố gắng hai đầu vây công, hắn nhát tâm nhị dụng đã rất mệt, nhất tâm tạm dụng càng không thể quan tâm hết, bị Tả Đăng Phong lợi dụng đạp cho một đạp, liền không dám tiếp tục liều lĩnh, chuyên tâm điều khiển một con rắn đuổi theo Tả Đăng Phong.

Trong mấy năm qua Tả Đăng Phong tham gia không ít trận chiến, đây là một trong những cuộc chiến nhàm chán nhất, pháp thuật của Tất Phùng Xuân giống như ba chiêu búa của Trình Giảo Kim vậy, lật qua lật lại chỉ từng đó thứ, không có gì mới mẻ.

Giằng co rất lâu, từ giờ Ngọ đến tận giờ Mùi, rồi tiếp tục qua giờ Thân vẫn chưa định thắng bại.

Mặc dù Tả Đăng Phong chủ động đuổi đánh đối phương, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy bất an, bởi vì Tất Phùng Xuân còn chưa dùng đến chuôi kiếm gỗ đào ở sau lưng, điều này chứng tỏ hắn còn phép thuật chưa dùng đến, như vậy là vì bây giờ trời còn sáng, mà pháp thuật của hắn đều là điều khiển âm vật, nếu đợi cho mặt trời lặn, chắc chắn hắn sẽ dùng đến pháp thuật rất bá đạo.

Phát hiện được mưu đồ của Tất Phùng Xuân, Tả Đăng Phong liền tính toán đôi sách trong đầu, bây giờ tu vị của hắn đã là một nữa Âm Dương, có thể thông qua khí hải mà điều chỉnh hai khí âm dương trong cơ thể, nói cách khác thì hắn có thể vừa đeo Thuần Âm Hộ Thủ và Thuần Dương Hộ Thủ, từ đó phát ra thuần dương khí, mà thứ này chính là khắc tinh của âm vật.

Nghĩ đến đây Tả Đăng Phong liền vui mừng, như qua một lát hắn lại buồn bực, có thể đeo Thuần Dương và Huyền Âm là một chuyện, mà có đủ linh khí sử dụng lại là một chuyện, phát ra huyền âm chân khí đã cần hao tổn linh khí gấp ba bình thường, như vậy muốn phát ra thuần dương chân khí chắc chắn cũng phải gấp ba, linh khí của bản thân hắn lúc này chắc chắn là không đủ đề sử dụng.

Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong liền tích súc linh khí trong người, chuẩn bị lúc mặt trời lặn sẽ đối phó với Tất Phùng Xuân. Nhưng muốn dùng sát chiêu phải sử dụng chỉ quyết, mà chỉ quyết của Tiệt Giáo cần sử dụng tay trái, nếu tay trái đeo thêm Thuần Dương Hộ Thủ thì rất khó bấm quyết, đây là chỗ yếu của hắn, hơn nữa hắn lại thuận tay phải, tay trái không đủ linh hoạt, nếu cùng lúc sử dụng cả hai Thuần Dương và Thuần Âm Hộ Thủ sẽ dễ dẫn đến tình trạng tham thì thâm, xem ra chỉ có thể dùng huyền âm chân khí làm chủ lực, thuần dương chân khí làm phụ.

Mặc dù đang truy đuổi Tất Phùng Xuân, nhưng khóe mắt Tả Đăng Phong thỉnh thoảng vẫn đảo trên người lão đạo gầy yếu, người này khi thấy hắn tụ khí chỉ quyết thì vẻ mặt thay đổi cực lớn, vẻ mặt nghi ngờ không còn mà thay vào đó là vẻ thanh thản như trút được gánh nặng, nghỉ chân một lát liền chậm rãi rời đi về hướng tây.

Ngay lúc Tả Đăng Phong đang chú ý về hướng tây, Tất Phùng Xuân đã phát hiện ra hắn phân tâm, linh khí nhanh chóng tập trung về tay phải, bất ngờ đánh ngược về sau, tay phải thành trảo, móng tay dài ra ba tấc, chụp thẳng về phía cổ họng Tả Đăng Phong.

- Ngũ Quỷ Đoạt Mệnh Thủ !

Tất Phùng Xuân hét lớn!

- Âm Dương Sinh Tử Quyết!

Tả Đăng Phong liền ngâng tay chặn lại.

Hai bên khẽ chạm liền rời ra, Tất Phùng Xuân vẫn không chiếm được tiện nghi gì, một chiêu không có kết quả liền quay đầu bỏ chạy.

Nhưng đúng lúc này, lão đạo gầy yếu vốn đã rời đi bất ngờ quay trở lại, ánh mắt không còn sự nghi ngờ mà thay vào đó là vô cùng âm lạnh!