Tàn Bào

Chương 207: Tin Từ Hoàng Tuyền




- Ngươi muốn giết ta !

Lão phụ hoảng sợ nói.

- Ta giết ngươi làm gì, ta đi giết một người thân của quan viên, đến lúc đó quan chức đến, bọn hắn sẽ không thể đem hồn phách đi, đành phải nhờ đến ngươi.

Tả Đăng Phong liền giải thích.

- Biện pháp này rất tốt, nhưng làm vậy sẽ làm hao tổn Âm đức của ngươi.

Lão phụ thở dài một hơi.

- Âm đức của ta không biết đã tổn hại bao nhiêu rồi, nói đi, cần phải chú ý điều gì không.

Tả Đăng Phong liền hỏi, hắn là người tu đạo chính thống, không phải đám ông cốt bà đông, cho nên không biết tiếp theo cần làm gì.

- Sau khi ta đi ngươi đốt cho ta ít tiền giấy, để ta xuống đó móc nối quan hệ, ta tên là Vương Nguyệt Linh, cần phải hô tên của ta.

Lão phụ liền nói.

- Yên tâm đi, ta sẽ chuẩn bị tiền giấy để đốt cho ngươi, sau khi người làm xong ta sẽ cho ngươi trăm lượng vàng, nếu mang lời nhắn của Vu Tâm Ngữ về sẽ cho ngàn lượng, nhưng nếu ngươi dám nói dối thì ta sẽ giết cả nhà ngươi, nếu ta đã muốn giết thì chắc chắn ngươi không thể thoát đâu.

Tả Đăng Phong lạnh lùng nói.

- Ta chắc chắn sẽ cố hết sức, ngươi đi mau đi.

Lão phụ sợ hãi nói, gật đầu liên tục.

- Sau khi giết người ta sẽ đợi ở bên ngoài, nếu ngươi đến, liền đánh vào bình rượu bên người ta, nếu đi xuống tìm được nàng, hãy nói với nàng ta vẫn luôn tìm cách để cứu nàng.

Tả Đăng Phong im lặng một lát mới bổ sung thêm một câu :

- Nếu đến ngày mười tháng mười năm sau ta vẫn chưa cứu được nàng, lúc đó ta sẽ đến tìm nàng.

- Được, ta đi về khoảng một canh giờ, ngươi hãy chờ ta trở lại, trong khoảng thời gian đó cố gắng đừng đụng vào ta.

Lão phụ liền dặn dò.

- Ta biết rồi.

Tả Đăng Phong liên gật đầu đi ra ngoài, Thập Tam vừa thấy hắn đi ra liền nhảy xuống chạy theo sau.

Tả Đăng Phong từ trong sân nhảy lên, rời đi, trước khi rời đi hắn đem lưỡi cày ném trả lại sân, lực đạo và vị trí đều được tính kỹ, ở ngoài mười trượng đem lưỡi cày ném trở lại sân so với việc ở ngoài trăm trượng dùng mái ngói ném bể chén ăn của nhà sư thì đơn giản hơn nhiều, mục đích của hắn là đe dọa gia đình này, nói cho bọn hắn biết đừng nên cố gắng chạy trốn vô ích.

Nhưng như vậy hắn vẫn chư yên tâm, rất nhanh hắn đã đến một cánh rừng ở phía đông nam, nhảy lên một cây lớn quan sát tình hình trong gia đình đó, sau một lát xác định gia đình này không có ý đồ bỏ trốn hắn mới nhanh chóng chạy về thành Tế Nam.

Trở lại thành Tế Nam, Tả Đăng Phong rất nhanh đã tìm được hiệu cầm đồ Kim Trạch Cửu Châu hôm qua, hắn liền ra lệnh cho bọn họ gọi điện cho ông củ Tôn Phụng Tiên, Tôn Phụng Tiên chưa từng nghĩ Tả Đăng Phong sẽ gọi cho hắn, nên khi nhận được điện thoại rất bất ngờ, nhưng sau khi nghe Tả Đăng Phong nói muốn mượn tạm một ngàn hai trăm lượng vàng thì hắn lập tức đồng ý, hơn nữa không cần Tả Đăng Phong phải trả lại. Đàn ông thông minh thật sự không phải loại hào phóng, mà cũng không phải loại keo kiệt vặt, bọn họ sẽ để thiên lý mã ăn nguyên liệu tốt nhất, còn sẽ dùng cỏ xanh cho lừa ăn, Tả Đăng Phong chắc chắn là thiên lý mã, vì vậy nên Tôn Phung Tiên mới muốn kết giao với hắn.

Một lát sau Tả Đăng Phong đã có kim phiếu một ngàn lượng và hai trăm lượng vàng, Tả Đăng Phong cực kỳ ấn tượng với Tôn Phung Tiên, người nàng lúc quan trọng rất sảng khoái, xứng đáng để kết giao.

Cầm được tiền, Tả Đăng Phong lập tức đến tòa thị chính tìm đối tượng để ra tay, làm việc cần nhất là tập trung, một khi tập trung cao độ, đầu óc sẽ rất nhanh, rất nhanh Tả Đăng Phong đã tìm được người thích hợp, người này vốn là quan chức của chính phủ quốc dân, bây giờ đang làm quan cho người Nhật, người như vậy chắc chắn là quan chức, hơn nữa người nhà của người này ở cách nơi này không xa, Tả Đăng Phong rất nhanh đã tìm được nhà của hắn, bí mật quan sát một lát, phát hiện người này có ba người vợ bé, ở nhà sau còn một mẹ già.

Tả Đăng Phong không do dự đi thẳng vào trong nhà, vận dụng thân pháp tốc độ nhanh nhất, trong giây lát đã dùng Huyền Âm chân khí đánh bị thương cả ba người vợ bé, vị trí hắn đánh vào chính là bụng, trong thời gian ngắn cả ba người chắc chắn không chết được, đây là chừa thời gian cho tên quan chức kia trở về.

Một lát sau Tả Đăng Phong đã phi thân ra ngoài, đừng nói là nha hoàn hay gia đinh trong nhà, mà chính ba người vợ bé kia cũng chỉ thấy một bóng người mờ ảo, sau đó thì bụng đã đau như vặn.

Sau khi rời khỏi gian nhà Tả Đăng Phong không chút áy náy vì việc làm của mình, giết mấy nữ nhân râu ria chẳng là gì với hắn, thậm chí hắn còn tiếc là đã không giết luôn lão bà bà ở nhà sau, lão bà kia sinh ra một tên hán gian thì bị giết cũng đáng.

Chắc chắn việc Tả Đăng Phong giết hại người vô tội chính là hành động đại bất nghĩa, chính là vì mình mà hại người, nhưng ngay bản thân hắn cũng không nhận ra điều này, suy nghĩ của hắn càng ngày càng lệch, làm việc cũng càng lúc càng loạn.

Sở dĩ hắn trở thành dạng này muốn biết nguyên nhân sâu xa thì phải quay ngược về từ lúc Vu Tâm Ngữ bỏ mình, khi Vu Tâm Ngữ chết đi hắn cực kì buồn bã, nhưng đây không phải nguyên nhân quan trọng nhất, làm cho suy nghĩ của Tả Đăng Phong càng lúc càng lệch lạc, mà là ở hắn không chịu bỏ qua quá khứ làm lại từ đầu, nếu như hắn quên Vu Tâm Ngữ, thì hắn sẽ có khởi đầu mới, sẽ có một người vợ mới thậm chí là có con, có sự ấm áp của gia đình, thì đầu óc của hắn sẽ dần bình thản, nhưng chính vì hắn trọng tình, mãi khắc ghi hình bóng của Vu Tâm Ngữ trong lòng, nhất quyết không chịu quên đi tình cảm với nàng, chính vì không chịu quên đi mà càng ngày hắn càng bị đoạn quá khứ nặng nề kia kéo vào vực sâu không đáy.

Từ bỏ chính là hành động sáng suốt nhất, nhờ đó họ sẽ có được hạnh phúc, không từ bỏ chính là ngu xuẩn, sớm hay muộn cũng sẽ trở thành người điên.

Tả Đăng Phong không thấy chuyện mình làm là sai, ngay caqr Thập Tam cũng vậy, trong đầu nó chỉ có trung thành và phản bội, không có khái niệm thiện hay ác, cho nên nó không hề ngăn cản Tả Đăng Phong giết người vô tội, nó chỉ biết Tả Đăng Phong đi đâu thì nó cũng sẽ đến đó.

Thiên địa rạch ròi, phân rõ âm dương, thiện ác hữu báo hết thảy đều công bằng, bất kể là ai thì đều phải lãnh hậu quả từ việc mình làm. Tả Đăng Phong là người tu tạo, nên hắn hiểu rất rõ việc mình làm sẽ phải gánh hậu quả gì, nhưng hắn chưa từng muốn trốn tránh. Thật ra thì người làm chuyện xấu chưa phải là đáng tệ nhất, mà tệ nhất chính là kẻ đã dám làm chuyện xấu còn trốn tránh không dám lãnh hậu quả, Tả Đăng Phong không sợ trừng phạt, cũng không hề trốn tránh, hắn chỉ biết là nếu ăn chay niệm phật, sửa cầu làm đường thì không thể cứu sống được Vu Tâm Ngữ.

Tả Đăng Phong sau khi tính toán ra thời gian đại khái ba nữ nhân kia sẽ chết, liền trở về bộ đội 1875, báo cho đám Đằng Khi rằng mình có chuyện quan trọng cần làm, lùi thời gian lên đường đến ngày mai, sau khi nói xong thì trở lại thành bỏ lại đám Đằng Khi Chính Nam đang tràn ngập khó hiểu. Sau khi trở về tòa nhà của tên quan viên kia, Tả Đăng Phong liền đứng dựa vào con sư tử đá phía bên trái cửa, hắn không cần quan sát chỉ nghe thui cũng biết tên quan chức kia đã trở về rồi,lúc này tiếng kêu rên của ba nữ nhân kia đã rất yếu ớt, người làm trong nhà bận rộn ra vào mời thầy thuốc, không ai bận tâm đến hắn.

Tả Đăng Phong lấy rượu trắng trong rương ra làm một hơi cạn sạch, sau đó đem bình rượu dắt bên hông, đứng đợi người bên trong tắt thở, Thập Tam đã bị hắn lệnh trèo lên cây to ở xa xa, đây không phải vì hắn muốn Thập Tam canh gác cho mình, mà là sợ có nó ở đây hồn phách của lão phụ kia không thể tiến vào cửa.

Tửu lượng của Tả Đăng Phong cũng khá, nhưng một hơi cạn sạch một bình rượu trắng cũng hắn cảm giác chóng mặt, lúc này mặt trời đã lên cao, trên người ấm áp, Tả Đăng Phong dựa vào sư tử đá dần ngủ gật, mặc dù là ngủ gật, nhưng hắn vẫn không hoàn toàn ngủ hẳn, trong cơn mơ màng mắt hắn vẫn nhìn chăm chú ào bình rượu bên hông.

- Cạch cạch !

Không biết đã bao lâu, bình rượu chợt rớt xuống đất, Tả Đăng Phong vừa nghe thấy liền đứng thẳng dậy, nhanh chóng dùng linh khí áp đi cơn say, xung quanh cũng không có người hay động vật, bầu trời không mây hay gió thổi, điều này chứng tỏ chính là linh hồn của lão phụ đã làm rơi bình rượu, mà trong viện vang lên tiếng khóc cũng đã chứng minh điều này.

Lão phụ có thể du tẩu vô thường, mà thời gian nàng đi du thường chính là dương hồn, mà hồn phách mới chết thì dương khí còn nặng, cho nên Tả Đăng Phong không cảm giác được âm hồn tồn tại xung quanh.

Xác định dương hồn của lão phụ đã đem hồn người chết đi, Tả Đăng Phong liền gọi Thập Tam xuống, nhanh chóng đến một tiệm bán đồ đám ma trong thành mua tiền giấy, vàng mã.

- Ngài muốn mua thứ gì ?

Chủ cửa hàng là một người trung niên hơn bốn mươi.

- Lấy hết, ngay cả nhà cũng lấy !

Tả Đăng Phong ném một nén vàng ra, bên trong cửa hàng ngoài trừ hương nến, còn có ngựa giấy trâu giấy... Tả Đăng Phong lười mang đi, nên trực tiếp đốt luôn cả nhà.

- Ngươi làm gì vậy !

- Lăn ra ngoài, không được cứu lửa.

Tả Đăng Phong đem ông chủ đang kêu la ném ra bên ngoài.

- Vương Nguyệt Linh, đến nhận đồ đi.

Tả Đăng Phong lẩm bẩm tên của lão phụ, bên trong cửa hàng món gì cũng có, số lượng lại nhiều, từng này thứ đủ để lão phụ xuống Âm Tào Địa Phủ đả thông quan hệ.

Ông chủ cửa hàng cũng hàng xóm xung quanh đều xông lên muốn cứu lửa, Tả Đăng Phong đều ngăn cản hết lại, cũng ném ra từng nén vàng để bồi thường, hành động của hắn dẫn đến hậu quả nhiều người không liên quan cũng kéo đến đòi bồi thường, cuối cùng Tả Đăng Phong đem tất cả đánh chạy, vốn dĩ hắn không muốn ra tay, nhưng đám người đó thật quá đáng ghét.

Chờ cho cửa hàng quan tài hoàn toàn cháy sạch, Tả Đăng Phong mới trở lại nhà của lão phụ, mọi người ở đó, lão già và con của hắn cũng đều tập trung đủ.

Người nữ nhân trẻ đang ở trên giường dỗ hài tử, người một nhà đều lo lắng khi nhìn thấy Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong không nói gì mà đi thẳng đến nhà tây, lão phu kia đang nằm thẳng trên giường, trên người đắp mền, Tả Đăng Phong tập trung lắng nghe, phát hiện nàng đã ngừng thở.

- Mẹ của ta đi được một giờ rồi !

Người trẻ tuổi đi qua nói, trước đây bọn họ đã từng trải qua những chuyện giống vậy, cho nên không sợ.

- Không cần phải thở sao ?

Tả Đăng Phong quay đầu lại hỏi.

- Không cần, mọi lần đều là vậy !

Người trẻ tuổi gật đầu nói.

Tả Đăng Phong nghe xong liền rời khỏi phòng, ngồi xuống ghế đẩu ở phòng chính, quan sát mọi động tĩnh của lão phụ.

Hơn nữa cảnh giờ Tả Đăng Phong như ngồi trên đống lửa, liên tục đưa tay lên xem đồng hồ, thật vất vả mới đủ một canh giờ, vậy mà lão phụ kia vẫn chưa có động tĩnh gì.

- Bình thường mẹ ngươi đi xuống bao lâu sẽ về ?

Tả Đăng Phong nhìn người trẻ tuổi hỏi.

- Cũng sắp về rồi, sẽ nhanh thôi, ngươi đừng gấ.

Người trẻ tuổi ngẩng đầu nhìn trởi, nói.

Tả Đăng Phong liền gật đầu, gia đình này không có đồng hồ, nhìn trời để đoán giờ sẽ sai lệch một chút.

Nhưng đợi thêm nửa tiếng lão phụ vẫn không có động tĩnh gì, Tả Đăng Phong bắt đầu lo lắng, lâu như vậy vẫn chưa trở về chỉ có hai nguyên nhân, thứ nhất lão phụ kia vẫn đàng tìm kiếm ở dưới đó, hai là nàng đang cùng Vu Tâm Ngữ nói chuyện, tóm lại kết quả nếu không tốt thì sẽ là rất xấu.

Sau hai canh giờ, cuối cùng lão phụ cũng có động tĩnh.