Tàn Bào

Chương 102: Cửu tự chân ngôn




Nữ nhân đánh nhau quả thực rất không nói lý, vải trắng từ áo bào của Ngọc Phất và vải đồ đen của Tam Xuyên Tố cứ thỉnh thoảng lại bay lả tả, thân trên Tam Xuyên Tố nhiều chỗ đã lộ ra da thịt. Khách quan mà nhìn thì tình hình của Ngọc Phất tốt hơn một chút, áo bào tuy rách mướp, nhưng bên trong còn có một tầng kim giáp, dưới lớp kim giáp còn có một lớp áo lót, không sợ bị lộ thân, nhưng nếu đạo bào bị phá hủy, thì bao nhiêu đường cong cũng sẽ lộ ra cả.

Những người đứng xem đa số là nam nhân, ai cũng há to miệng mở to mắt nhìn trừng trừng xem kịch vui. Nhưng rồi họ phải thất vọng, vì sau khi quần áo của Tam Xuyên Tố bị xé toang, thì lập tức lách người lùi lại ngay, nhận ra không thể liều mạng cùng Ngọc Phất.

Tam Xuyên Tố vừa lùi, Ngọc Phất lập tức rút phần tay có kim giáp về, sờ soạng trong đạo bào, rồi lại rút tay không ra, vội vàng nhìn quanh, hình như tìm cái gì đó.

Tả Đăng Phong lắc đầu cười khổ, Ngọc Phất rút tay về đương nhiên là muốn dùng phù chú, nhưng đạo bào của cô rách nát nhiều quá, đa số phù chú đã rơi cả xuống đất rồi.

Tam Xuyên Tố đang lùi, phát hiện Ngọc Phất không tìm thấy phù, lập tức ngừng lùi, đổi thành nhào tới. Ngọc Phất nhíu mày, nhanh tay rút ra một viên cầu gỗ nhỏ cở hạt đậu, phù chú nào để ở đâu đương nhiên cô nhớ rất kỹ.

Lúc đầu Tam Xuyên Tố chính là bị loại phù chú này ép phải hiện thân, vội móc ra hai quả cầu đen không lớn. Ngọc Phất dùng viên cầu gỗ là để dùng phù chú, nên muốn dùng thì phải niệm chú, còn quả cầu đen của Tam Xuyên Tố không cần phải làm vậy, nên gần như là hai người ném cầu ra cùng một lúc, viên cầu gỗ của Ngọc Phất rơi xuống đất phát ra bụi mù màu lục, còn quả cầu đen của Tam Xuyên Tố ném ra tạo ra sương mù màu đen, thế là trong tích tắc, trong sân đầy là bụi mù, chẳng ai nhìn thấy gì nữa.

Sương mù bốc mù mịt, thanh âm hai người tranh đấu lập tức dừng lại. Một lát sau gió núi thổi tan sương mù, trong sân chỉ còn một mình Ngọc Phất đang quỳ dưới đất. Người đứng xem không biết thì nghĩ Ngọc Phất bị thương không còn chống đỡ nổi, chỉ có mấy người tinh mắt mới thấy tay phải của Ngọc Phất đang cắm sâu vào trong đất.

Xem ra ban nãy Tam Xuyên Tố lợi dụng sương mù dùng Ngũ Hành độn pháp định trốn xuống dưới đất đánh lén, nhưng lại bị Ngọc Phất cảm nhận được vị trí, thò cánh tay có kim giáp xuống tìm, bắt được.

Quả nhiên, mấy giây sau Ngọc Phất khẽ kêu một tiếng, vận lực, cánh tay vung mạnh, ném Tam Xuyên Tố lên mặt đất, Tả Đăng Phong chú ý thấy Ngọc Phất tóm ngay vào vai trái của Tam Xuyên Tố.

Tam Xuyên Tố bị ném ra đất lập tức trở đao chém cánh tay của Ngọc Phất, khi Ngọc Phất thò tay xuống, phần kim giáp bảo vệ đã bị hư một phần, chỗ Tam Xuyên Tố công kích chính là chỗ không còn kim giáp bảo vệ. Nếu đổi thành kim giáp cương thi, Ngọc Phất đương nhiên không sợ một đao kia, nhưng hiện giờ cô đang dùng bản thể khống chế kim giáp, nên không thể để cho Tam Xuyên Tố chém trúng, đành buông tay, vung chân trái đá vào má phải Tam Xuyên Tố.

Má trái Tam Xuyên Tố đã từng trúng một quyền, giờ vẫn còn sưng đỏ, đương nhiên sẽ không để cho má phải lại lãnh một cước, nên sau khi bức được Ngọc Phất buông tay cũng lập tức lùi lại ngay. Ngọc Phất cũng không truy kích, lùi lại ba bước ngưng thần đề phòng.

Hai người đánh nhau quá kịch liệt, hiện giờ đã có dấu hiệu khí tức suy yếu, nên sau khi kéo dãn cự ly hai người đều không nóng lòng công kích nữa, mà hung ác nhìn đối phương chằm chằm, ngực phập phồng thở dốc.

Ninja Nhật vốn nổi danh tàn nhẫn, mà trên giang hồ Ngọc Phất cũng nổi danh ra tay ác độc, hai người giao phong, như hai con cọp cái, hoàn toàn không hề có chút nào sự nhu nhược yếu ớt của nữ nhân, mà vô cùng mau lẹ và hung ác.

Đứng thở một hồi, Tam Xuyên Tố lại ra tay trước, run cổ tay vẽ một vòng đao hoa, đao hoa vẽ xong, lập tức bỏ đao vào bao, hai tay múa may, bắt một chỉ quyết kỳ quái.

"Sắp, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, tiền!" Vừa biến ảo chỉ quyết, Tam Xuyên Tố vừa thong thả đọc.

"Sắp, binh, đấu, giả, giai, sổ, tổ, tiền, hành!" Ngọc Phất thấy thế rút phần tay có bao kim giáp lại, hai tay bắt quyết.

Những từ hai người niệm chính là "Cửu Tự Chân Ngôn" trong Đạo gia. Mỗi một chữ trong chín chữ này đều là chú ngữ, sau khi niệm xong, có thể kích phát năng lượng bản thân đến mức cao nhất, hai người dùng nó, nghĩa là cả hai muốn so đấu linh khí.

Có điều bốn chữ cuối trong "Cửu Tự Chân Ngôn" của hai người khác nhau. Bản của Ngọc Phất là bản "Cửu Tự Chân Ngôn" chính thống, còn bản của Tam Xuyên Tố là bản sai. Ai cũng biết, pháp thuật và võ thuật Nhật Bản đều là từ Trung Quốc truyền sang, "Cửu Tự Chân Ngôn" khi truyền sang bị sai, nên bốn chữ sau mới khác biệt.

Nhưng dù pháp quyết sai, nhưng chỉ quyết vẫn chính xác, nên vẫn cho ra kết quả đúng.

Chú ngữ hai người tương tự, chỉ quyết giống nhau, nên trong tích tắc, linh khí đổ dồn tới, theo hai tiếng quát, bốn cánh tay cùng xuất chưởng. Bốn chưởng đụng vào nhau, không khí nổ vang rồi tắt, mọi người lại đổ dồn con mắt vào chân các cô.

Hai người loạng choạng lùi lại, mỗi người đều lùi cả mấy chục bước, trong đó còn có bước dài, rồi cả hai đều cùng dừng lại, đứng thẳng, nên căn bản không thể xác định được ai thắng ai thua.

Sau khi đứng lại, Ngọc Phất không xông lên nữa, Tả Đăng Phong và Ngân Quan ngồi cách sau lưng cô không xa, nên nhìn thấy một chưởng kia của Tam Xuyên Tố đã làm bắn vang hai cây cốt châm cắm sau đầu Ngọc Phất. Ngọc Phật mất cốt châm có nghĩa là đã mất đi sức mạnh, linh khí lại đã hết, cả thân mình lộ ra kim giáp sáng ngời. Tam Xuyên Tố cũng chẳng tốt hơn gì, vai trái trúng một trảo của Ngọc Phất bị thương, đối chưởng quá mạnh khiến miệng vết thương lại toét ra, máu chảy dầm dề, cũng không còn lực tái chiến.

Dù không đánh được nữa, nhưng cả hai đều không bỏ về chỗ, mà đứng sững tại chỗ giận dữ trừng trừng nhìn đối phương, dưới loại tình huống này ai mở miệng trước hoặc là ai trở về vị trí cũ trước sẽ bị mọi người cho rằng thua.

Bình thường Ngọc Phất dùng linh khí để chống đỡ kim giáp, bây giờ linh khí không còn, hơn mười cân kim giáp trở thành một gánh nặng kinh người, Tả Đăng Phong cảm giác cô không còn chống đỡ được bao lâu nữa. Tam Xuyên Tố thì bị thương, vết thương chảy máu quá nhiều, cần phải cầm máu, cũng không còn được bao nhiêu sức. Lúc này hai người đều không thể tái chiến, chỉ có thể căm tức nhìn đối phương, hận không thể nhìn chết đối phương mới cam tâm.

Ba phút sau, bên lều phía bắc vang lên một tiếng nói: "Thượng nhẫn võ sĩ Tam Xuyên Tố và Ngọc Phất Thôi Kim Ngọc đánh hòa."

Kết quả vừa được tuyên bố, mọi người đứng xem vỗ tay ầm ĩ, tuy không ai được thấy cảnh xuân, nhưng hai nữ nhân lên trời xuống đất đấu pháp khiến ai nấy đều được mở rộng tầm mắt.

Ngọc Phất và Tam Xuyên Tố nghe vậy chậm rãi trở về chỗ ngồi, nếu là người khác, có thể đấu hòa với đối thủ mạnh như vậy hẳn đều thấy cao hứng, nhưng Ngọc Phất lại không thấy thế, sau khi ngồi xuống thì không kềm được buột miệng mắng một câu thô tục. Ngân Quan giả bộ không nghe thấy, Tả Đăng Phong mím môi cười.

"Hai trận hòa, trận của cậu là quyết định đó." Ngọc Phất cầm lấy chén trà.

"Nếu tôi giết hắn, bọn Nhật có giận chó đánh mèo phái Mao Sơn hay không?" Tả Đăng Phong nhìn Đằng Khi.

"Tiểu huynh đệ, đừng nóng nảy, hiện giờ chưa tới lúc. " Ngân Quan vội cản.

Tả Đăng Phong khẽ nhíu mày, nhìn Ngân Quan. Năm ấy Ngân Quan thấy hắn chán nản nên tặng hắn vàng, tuy hắn đã tặng lại cho đạo nhân tiếp khách, nhưng ân tình kia hắn vẫn ghi nhớ, ngoài ra Ngân Quan cũng là người nhân thiện yêu nước, Tả Đăng Phong rất là kính nể nhân phẩm của ông.

"Tự cậu quyết đi." Ngọc Phất lầm rầm, rõ ràng, cô cũng lúng túng.

Tả Đăng Phong gật đầu đứng lên, bước ra. Những người đứng xem đều ồ lên, người đời có thói quen trông mặt mà bắt hình dong, bây giờ dùng cho Tả Đăng Phong thì hơi khó coi. Áo choàng hắn mặc trên người đã khiến bao nhiêu kẻ khinh bỉ hắn không nhớ nổi, nhưng hắn không quan tâm, hắn chẳng để mắt tới những người sống chẳng liên quan gì tới mình, dù thế nào thì hắn cũng sẽ không cởi bỏ cái áo choàng này, để luôn có cảm giác Vu Tâm Ngữ đang ôm lấy hắn.

Tả Đăng Phong thản nhiên đi vào, Đằng Khi hùng dũng. Hắn là quân nhân, tuy làm bao nhiêu chuyện xấu, nhưng vẫn luôn có tư thái và khí thế của quân nhân. Hai người đi vào trong sân, cách nhau mười trượng thì dừng lại.

"Nếu ta lỡ tay đánh chết hắn thì sao?" Tả Đăng Phong hơi quay đầu sang nhìn những kẻ được gọi là trọng tài ở chiếc lều phía bắc.

Hắn vừa nói xong, thì đám người đứng vây xem phản ứng trước tiên. Đa số họ không biết hắn là ai, nhưng cũng có người nhận ra hắn, nên lẫn trong những tiếng ô a loáng thoáng vài câu 'Tàn Bào, khỏe không?' ‘Đúng là đàn ông!’ vân vân.

" Ba vị tướng quân Bản Điền, Phong Điền, Linh Mộc đã định ra quy tắc, chỉ trao đổi trong hòa bình, điểm đến thì ngừng lại." Người phiên dịch quan trả lời.

Tả Đăng Phong lắc đầu cười nhạt, đánh không lại thì 'Trao đổi trong hòa bình', đánh thắng thì tha hồ giết mấy chục vạn người, thực con mẹ nó không biết xấu hổ.

"Đã không cho phép đánh chết, vậy chặt đứt cái chân chó cũng được." Tả Đăng Phong cao giọng cười. Hắn cố ý cười lớn tiếng, hắn là người độc thân, không bị ràng buộc cố kỵ, hắn muốn hạ nhục người Nhật, và chọc giận Đằng Khi. Tuy hắn không hiểu vì sao mới chỉ khoảng nửa năm mà tu vi Đằng Khi đột nhiên tăng mạnh, nhưng không nghi ngờ hắn lúc này đã không còn là kẻ yếu ớt ngày trước, nên chọc cho hắn càng giận thì càng dễ đánh.

"Khỏi dông dài, nhanh báo ra tên họ, tính danh." Tên phiên dịch giục, hắn không dịch lại lời của Tả Đăng Phong cho quỷ tử nghe.

"Tàn Bào, Tả Đăng Phong." Tả Đăng Phong quay lại nhìn Đằng Khi, kẻ đầu sỏ ngay trước mắt, mà hắn lại không thể báo thù rửa hận, Tả Đăng Phong cực kỳ bị đè nén, giận dữ thầm hạ quyết tâm, nếu không thể giết Đằng Khi, thì ít nhất cũng phải nện đứt một cái chân chó của hắn.

Sắc mặt Đằng Khi vốn đã khó coi, sau khi nghe Tả Đăng Phong báo tên, dùng tiếng Nhật thông báo tên quân hàm, " Đại tá lục quân, Đằng Khi Chính Nam."

Hai người báo tên xong, không lùi lại mà đứng nhìn nhau. Tả Đăng Phong không động, tốc độ phản ứng của hắn nhanh gấp chín lần người thường, muốn giết Đằng Khi rất dễ, hắn đang bận suy nghĩ, xem nên cắt đứt cánh tay hay cái chân của Đằng Khi.

Tả Đăng Phong không động, nhưng Đằng Khi động, khom lưng đạp chân xông đến. Hắn vừa động, Tả Đăng Phong lập tức nhận ra mình khinh địch, vì tốc độ của Đằng Khi rất nhanh!