Tàn Bạo Vương Gia, Vương Phi Lại Chạy Rồi

Chương 2: Đại Hôn




Tân phòng trang hoàng cực kì xa hoa, chữ hỉ đỏ chót dán đầy cửa sổ, trên giường là một nữ tử trùm khăn phượng trên đầu,khăn đỏ của nàng bị xốc lên, cằm nhọn tinh xảo bị người khác siết chặt.

Tần Vương Đoạn Hành hạ thấp tầm mắt, nhìn thẳng vào mắt nàng, giọng nói tràn đầy mỉa mai:"Đêm tân hôn, Vương phi nhìn có vẻ không vui? Sao vậy, không cam tâm gả cho bản vương?"

Cố Hiểu Hiểu bị ép nhìn thẳng hắn, chỉ nhìn thấy nam nhân ngũ quan thanh tú này, trên mặt, mày rậm đen nhánh, mắt phượng dài hẹp sâu thẳm như giếng sâu u lãnh, chóp mũi cao thẳng, môi như điểm máu ngọc, gương mặt này,có thể làm bất cứ nữ nhân nào trong thiên hạ siêu lòng.

Nhưng trong mắt nàng chỉ có thẹn thùng làm tim đập nhanh hơn, theo bản năng phản bác: "Không có".

Làm sao lại có thể không muốn gả cho hắn, nàng đã thích hắn bao lâu rồi, bây giờ cuối cùng cũng đạt được ước muốn, nghĩ thôi cũng đủ vui mừng.

Đoạn Hành cười nhạo một tiếng, nữ nhân này đã quen giả vờ giả vịt, cho dù làm cái gì, cũng đều là dáng vẻ nhu thuận vô tội.

Trong lòng của hắn sinh ra chán ghét, lắc người ngồi lên giường lớn khắc hoa, đích nữ của tướng phủ chẳng qua cũng chỉ như thế.

Chăn đệm mềm mại nhưng lực đạo của hắn lại cực nặng, Cố Hiểu Hiểu bị ngã đến choáng váng, nàng nhíu mày, ngước mắt nhìn về phía nam nhân đang đè người xuống, đưa tay xé rách y phục của nàng.

Đoạn Hành nhìn nàng, trên mặt tuấn mĩ mang một vẻ tàn nhẫn cười lạnh: "Ngươi tốt nhất thức thời chút, còn trừng bản vương nữa ta liền cho người đào hai mắt của ngươi ra!"

Cố Hiểu Hiểu nhếch môi, đầu đột nhiên tê rần, trong đầu đột nhiên lại hiện ra cảnh hôn lễ, nhẫn kim cương, nàng có chút mờ mịt, đó là cái gì?

Tại sao lại hiện ra những thứ nàng chưa từng nghe qua......

Hắn không chú ý tới sự khác thường của nàng, không kiên nhẫn nói: "Thất thần làm gì, chẳng nhẽ Tướng phủ không dạy ngươi cách hầu hạ bản vương?"

Cố Hiểu Hiểu mím chặt môi, không nghĩ ngợi nữa, giúp hắn cởi áo nới dây lưng......

Rèm che rơi xuống, bên tai là nam nhân buông ra những lời nói lạnh nhạt

Ánh nến chiếu đỏ cả căn phòng kiều diễm, Cố Hiểu Hiểu nội tâm lại đóng băng lạnh lẽo khắp nơi.

Bấy giờ quyền nghiêng ngã thế, tân hoàng nhất thời chú ý thừa tướng thế nhỏ,lại vừa ý vị Đại tiểu thư của Tướng phủ-Cố Phán Phán,vị hôn thê của Tần vương, bèn hạ lệnh cho nàng nhập cung, phong làm quý phi bao người tôn kính, mà nàng Cố Hiểu Hiểu, lại bị gả vào phủ Tần Vương như một vật đền bù.

Nàng là cam tâm tình nguyện gả cho hắn, chỉ là hắn đối với nàng, động tác bạo ngược thô lỗ, không chút gì là che lấp đi phẫn hận, là do hắn vẫn còn chấp niệm quá sâu với Cố Phán Phán

Hôm sau.

Ánh nắng yếu ớt xuyên qua màn che, chiếu vào Cố Hiểu Hiểu mặt mũi tái nhợt trên giường, nàng mở hai mắt ra, gian nan di chuyển thân thể, cả người giống như bị xe vòng ép qua, đau đớn kinh khủng.

Nàng gọi nha hoàn Bão Cầm giúp nàng bôi dược cao.

"Tiểu thư, người...... trên người, tiểu thư, vương gia có phải là đối với ngài tệ bạc, hắn có phải là đánh người rồi?" Nha hoàn Bão Cầm tuổi còn nhỏ, nhìn thấy trên người Cố Hiểu Hiểu có vết thương, tưởng rằng Tần Vương đánh nàng, la hét muốn trở về nói cho lão gia phu nhân biết.

Cố Hiểu Hiểu: “Không có gì đáng ngại. Giờ cũng chỉ có vương gia mớ có thể bảo vệ được cho tướng phủ, huống hồ cũng là do tướng phủ có lỗi với hắn trước!”

Tất cả mọi người đều tưởng rằng Cố Phán Phán bị ép vào cung, chỉ có Cố Hiểu Hiểu biết, nàng ta là tự nguyện, vứt bỏ vị hôn phu, vào cũng làm quý phi mà hàng ngàn người tôn kính

Cố Hiểu Hiểu thở dài, xem ra nàng lấy được người trong lòng mình yêu thương, cũng là gánh nặng a.

Bão Cầm nhìn Cố Hiểu Hiểu thở dài, chỉ cảm thấy Cố Hiểu Hiểu ra vẻ kiên cường, nội tâm chua xót không thôi, tiểu thư vì lo cho gia đình hi sinh nhiều như vậy.

Nghĩ đến vương gia không rõ tăm tích kia, nàng đột nhiên gào khóc: “Tiểu thư, vương gia...... Vương gia hắn sáng sớm liền đến bao hết các cô nương trong Túy Hồng lâu, mua vui uống rượu ở đại sảnh, phải làm sao bây giờ a......”

Cố Hiểu Hiểu sững sờ, bỗng nhiên đứng dậy, đi đến chính điện!

Hai người còn chưa đi đến nơi, tà âm đã truyền vào trong tai. Cố Hiểu Hiểu khẽ giật mình, hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay.

Trầm mặc hồi lâu, nàng thở phào một hơi, lấy hết dũng khí bước vào, dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị một màn trước mắt đâm vào khiến tim phổi đau nhức ——

Đoạn Hành nghiêng người trên giường, bao quanh là biết bao nữ nhân, mấy người ở tư thái mập mờ, hoang dâm vô độ.

Cố Hiểu Hiểu mím chặt môi, chưa từng từng nghĩ tới võ chiến thần, anh minh vương gia của Đại Sở, sẽ có ngày chìm trong son phấn truỵ lạc.

Chưa nói, hôm qua bọn họ mới đại hôn, hôm nay liền......

Nàng quay người muốn đi, nam nhân lười biếng lại lạnh nhạt cất tiếng nói thong thả ung dung:

“Vương phi, ngày đầu tiên tân hôn, không đến hầu hạ bản vương, muốn đi đâu vậy?”

Cố Hiểu Hiểu cố kiềm chế:” Hầu hạ vương gia đúng là bổn phận của thiếp, nhưng bây giờ, trong ngực vương gia là giai nhân đủ loại, chắc cũng không cần đến thần thiếp”......

“Bản vương cảm thấy cần thiết”.

Cố Hiểu Hiểu cắn môi, đành phải đón lấy tách trà trong tay Bão Cầm, bước nhẹ đến bên cạnh Đoạn Hành:” Vương gia mời dùng trà”.

“Vương phi đến mời trà bản vương cũng không biết cách sao? Mỹ nhân vừa nãy bản vương đút cho bản vương thế nào, vương phi không nhìn thấy sao?”

Hắn cư nhiên muốn nàng học theo dáng vẻ của kĩ nữ?

Gương mặt xinh đẹp của Cố Hiểu Hiểu dần đỏ lên, suýt nữa trượt tay làm rơi chén trà, nàng đem chén trà để xuống trên bàn, quay người muốn đi:”Nghĩ đến những mỹ nhân này so với thiếp hầu hạ càng chu đáo, thiếp thân thể khó chịu, xin được cáo lui trước, vương gia thong thả uống trà”.

Đoạn Hành ngồi dậy, ánh mắt lạnh lẽo: “Cố Hiểu Hiểu,những lời bản vương nói đêm qua, ngươi đều quên rồi sao?”

“Vương gia không cần uy hiếp thần thiếp, những chuyện làm nhục gia môn, thiếp sẽ không làm. Vương gia muốn đánh muốn phạt, cứ tự nhiên”

Đoạn Hành hừ lạnh một tiếng, nữ nhân này chắc là mấy ngày rồi không bị đánh đến thương tích đầy mình, nên mới dám phản kháng hắn.

“Được, Vương phi ngươi đi nghỉ ngơi đi. Người đâu, đem nha hoàn sau lưng Vương kia kéo xuống, đánh nặng đủ bốn mươi đại bản!”