Tàn Bạo Vương Gia, Vương Phi Lại Chạy Rồi

Chương 17: Vương phi, ngươi thật ác độc




"Hửm." Đoạn hành dương lông mày, nhìn về phía Cố Hiểu Hiểu: "Vương phi biết võ công? Bản vương sao không biết việc này?"

Cố Hiểu Hiểu cũng ngẩn ra một chút, đây coi là người xấu cáo trạng trước sao?

Nàng khuất thân hành lễ, ôn nhu giải thích: "Thần thiếp tưởng là, quận chúa đang hỏi thần thiếp phải chăng từng luyện vũ đạo."

Đoạn Hành:......

Lưu Phong suýt nữa cười ra tiếng, hắn khắc chế ý cười, lại thình lình bị liếc đến, ho kịch liệt.

Dư Diêu quận chúa cắn răng nghiến lợi trừng mắt về phía Cố Hiểu Hiểu: "Vậy không bằng Vương phi nhảy một đoạn xem thế nào, quý phi nương nương...... À không, bây giờ nên gọi Hiểu Hiểu tần, mấy ngày trước từng múa, làm kinh động người khác như gặp được tiên mà. Không biết vũ nghệ Vương phi như thế nào, bản quận chúa thực sự hiếu kì."

Cố Hiểu Hiểu chưa lên tiếng phản bác, Đoạn Hành đã nói thay nàng: "Như thế mà nói đến, bản vương cũng có chút hiếu kì, bản vương còn chưa được thấy ái phi nhảy múa."

Cố Hiểu Hiểu cười yếu ớt: "Thần thiếp thân thể có chút khó chịu......"

"Làm sao, Vương phi xem thường vương gia cùng bản quận chúa sao, cho rằng hai người bọn ta không xứng nhìn ngươi nhảy à?"

Dư Diêu quận chúa hùng hổ dọa người, không ngừng ở trước mặt Đoạn Hành bôi xấu Cố Hiểu Hiểu.

Cảm nhận được ánh mắt Đoạn Hành liếc qua, Cố Hiểu Hiểu cảm thấy hơi loạn, buổi sáng mới làm tâm tình hắn tốt, nguyện ý bỏ qua phụ thân, hiện tại tin tức của phụ thân còn chưa có, nàng cũng không dám làm điều bất lợi: "Vậy thần thiếp đành bêu xấu một chút."

Bão Cầm ở một bên lo lắng không thôi, cũng không dám tùy ý chen vào nói. Tiểu thư từ bốn năm trước đập đến đầu chưa từng luyện múa nữa, cầm kỳ thi họa đều quên cái không còn một mảnh, tài múa như thế nào lại nhớ kỹ được?

Cố Hiểu Hiểu lại quay người nhìn về phía Lưu Phong: "Lưu phong thị vệ, bội kiếm có thể cho ta mượn dùng một chút không?"

Lưu Phong giật mình" Đương nhiên có thể."

Hắn lấy thanh kiếm đưa cho nàng, Cố Hiểu Hiểu tiếp lấy, hướng đám người thở dài, sau đó trong miệng ngâm nga làn điệu không biết tên, hai tay liền tùy ý múa theo.

Không giống với điệu múa ôn nhu của Cố Phán Phán, Cố Hiểu Hiểu múa kiếm to lớn hùng vĩ, cương nhu cùng tồn tại.

Một lát sau, làn điệu nhất chuyển, kiếm trong tay Cố Hiểu Hiểu phảng phất đang sống, càng múa càng nhanh, như có mạng lưới tinh tế bảo hộ ở bên trong, đám người nín hơi ngưng thần nhìn chằm chằm động tác của nàng, chỉ cảm thấy hô hấp cũng khó khăn.

Bão Cầm thì là kinh ngạc, mà Đoạn Hành càng nhìn nhìn, sắc mắt càng ngày càng sâu.

Một khúc thôi làm sắc mặt Dư Diêu quận chúa cực kỳ khó coi. Nàng ta rõ ràng nghe nha hoàn âm thầm nói Cố Hiểu Hiểu từng bị đập đầu, tài nữ sớm biến thành cỏ rác.

Hôm nay vốn muốn cho nàng xấu mặt, không nghĩ tới lại để cho nàng rực rỡ hào quang! Vừa nghĩ tới Đoạn Hành mới vừa nãy không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Cố Hiểu Hiểu, Dư Diêu quận chúa liền hận không thể xông lên trước, đoạt lấy kiếm trong tay Cố Hiểu Hiểu làm hoa mặt của nàng!

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Đoạn hành là thần sắc nhu hòa, môi mỏng lộ ra ý cười: "Ái phi thật đúng là...... Đa tài đa nghệ."

Cố Hiểu Hiểu đê mi thuận nhãn, không kiêu ngạo không tự ti nói: "Vương gia quá khen."

Dư Diêu quận chúa hừ lạnh một tiếng, cảm thấy cái cổ có chút ngứa, tay không tự chủ được cào: "Nữ nhi, vũ đao lộng thương, còn ra thể thống gì!"

Lưu Phong suýt nữa bị bị nghẹn, vị quận chúa này thật đúng là...... Chính nàng ta roi vung cũng rất lưu loát, lại dùng loại lý do này công kích Vương phi......

Cẩm Sắt lại đột nhiên kêu lên sợ hãi: "Quận chúa, quận chúa ngài...... cổ người......"

Ánh mắt của mọi người nhìn đến dư Diêu quận chúa, sắc mặt hơi đổi một chút, tay nhỏ của Dư Diêu quận chúa dừng lại: "Cổ thế nào? Bản quận chúa chẳng qua là cảm thấy có chút ngứa......"

Dư Diêu quận chúa coi Cẩm Sắt làm ra động tác bất nhã, ở trước mặt Đoạn Hành gọi ra, cố ý muốn để nàng ta xấu mặt.

Nha hoàn của nàng ta lại lập tức vọt lên, ngữ điệu mang theo tiếng khóc nức nở: "Quận chúa, trên cổ người đỏ lên một mảng lớn......"

Nha hoàn này là thật là gấp đến phát khóc, nếu như dư Diêu quận chúa xảy ra chuyện, mặc kệ chân tướng như thế nào, những kẻ hầu hạ người nhất định gặp xui xẻo.

"Cổ ta thế nào?" Dư Diêu quận chúa cũng hoảng hồn, nhìn lại sắc mặt bọn người Cẩm Sắt: " ngươi...... trên mặt các ngươi......"

Nàng ta nhìn thấy trên mặt hai nữ quan kia và Cẩm Sắt, đều đỏ lên từng mảng lớn, một nữ quan đã nhịn không được cào cào.

Cố Hiểu Hiểu thấy thế, một tay đè lại kia nữ quan kia: "Đừng đụng!"

Cẩm Sắt bỗng nhiên khóc rống lên: "Vương phi, người vì sao muốn hạ độc hại chúng ta?

"Vì hôm đó vương gia muốn Vương phi làm nha hoàn bưng trà dâng nước, Vương phi trong lòng có oán, vậy chỉ cần phạt thiếp là được, quận chúa và hai vị tỷ tỷ là vô tội! Người thật là lòng dạ độc ác......"

Đám người còn chưa nhìn mặt đã từ trong lời của Cẩm Sắt lấy lại tinh thần, lại nghe nói Cố Hiểu Hiểu từng bưng trà đổ nước cho Cẩm Sắt, từng người trừng lớn mắt, kinh nghi bất định.

Nếu có chuyện này thật, Cố Hiểu Hiểu thật là có hiềm nghi hạ độc——

Dư Diêu quận chúa giận dữ: "Vương phi, ngươi tốt xấu tâm địa gì, ngươi có phải thấy bản quận chúa tuổi trẻ mỹ mạo, cố ý muốn hủy dung mạo của bản quận chúa hay không!"

Thanh âm rơi xuống, Cố Hiểu Hiểu còn chưa đáp lời, mắt phượng Đoạn Hành nhắm lại, chất vấn: "Ái phi, có thể giải thích cùng bản vương giải thích một chút không, đây là có chuyện gì?"

Cố Hiểu Hiểu nhíu chặt lấy lông mày, thanh âm lại không nhanh không chậm: "Không phải thần thiếp làm."

"Ủa? Vì sao chỉ có một mình ái phi là không sao?"