Đùa sao, nữ tử trẻ tuổi thế này lại là Vô Ảnh La Sát.
Có thể luyện thành một thân khinh công thiên hạ đệ nhất, nói thế nào cũng không
thể là một vị tiểu cô nương tuổi ngoài hai mươi. Thế nhưng vị phấn y nữ tử vừa
nhìn là thấy rất trẻ con, giống như một tiểu cô nương ngây thơ vậy. Nếu không
phải vì một thân võ công cao cường đến đáng sợ, hai người họ nhất định cho rằng
nàng đang nói đùa.
Lương Ngọc Phượng nuốt một ngụm nước bọt, “Cô nương
chính là Vô Ảnh La Sát trong truyền thuyết?” Thần tượng a, hôm nay có thể gặp
được nàng, thật sự là tam sinh hữu hạnh.
Bạch Mạn Điệp lười nhác cười, “Không thể giả được.”
Hàn Phi ho khan một tiếng, “Vô Ảnh cô nương, thất
kính.” Ho khan a? Có cần ăn bàn đại hải không (1)?
(1) Bàn đại hải: còn gọi
là cây lười ươi. Theo sách cổ, cây lười ươi có vị ngọt, hơi chát, có tác dụng
thanh nhiệt, nhuận tràng, dùng trong trường hợp cơ thể nhiệt táo, giải độc,
chữa ho khan, viêm họng, nôn ra máu, chảy máu cam.
“Hàn đại bộ
đầu? Thế nào? Muốn bắt ta sao?”
Hàn Phi cười hách hách, “Không dám.” Hai vị “được phát
lệnh truy nã số một” đều đã trở thành khách quý của hoàng đế, hắn cũng không
phải thằng ngốc, dại gì đách tội với nàng.
Bạch Mạn Điệp liếc nhìn đám thi thể không được toàn
thây bên dưới, “Những kẻ này là ai?”
Hàn Phi cũng nhìn thoáng qua đống thi thể chất đầy
trên đất, “Người của Tứ Vương gia, Tứ Vương gia biết ta một mực truy tìm chứng
cứ phạm tội của hắn, nên muốn giết ta.”
Lương Ngọc Phượng hừ lạnh, “Cái tên Vương gia chó má
kia, nếu không phải vì muốn bắt được đồng đảng của hắn, hoàng thượng đã giết
hắn lâu rồi.” Quấy rầy phu thê người ta ân ái, quả thật là muốn ăn đòn.
“Cái tên Vương gia kia quả là đáng đánh, ta rất muốn
tối nay lẻn vào nhà hắn, giết sạch toàn gia.” Nếu không phải tên kia ăn no
không chuyện gì làm mưu đồ tạo phản, Đông Phương Vũ cũng không gấp gáp bỏ đi,
nàng sẽ không cùng Phương Chấn Hiên lên đường, cũng không bị Đỗ Thanh Sương uy
hiếp, Phương Chấn Hiên càng không bị… Cái tên Vương gia chó má kia đã hủy hạnh
phúc cả đời nàng, nàng thật lòng muốn lấy mạng hắn.
“Phải phải… Hai vị, ở đây không tiện nói chuyện đâu.”
Hai nữ nhân này bị sao vậy, ở ngay trên đường đàm luận quốc gia đại sự, không
phải ngốc bình thường chứ?
Bạch Mạn Điệp tán thành chủ ý này của Hàn Phi, “Chu
Tước, đưa ta tới Chu Tước đường.”
“Cái gì?” Lương Ngọc Phượng trừng mắt, “Cô cô cô… cô
muốn tới Chu Tước đường?”
Bạch Mạn Điệp tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái,
“Vô nghĩa, ta là người của Thiên Cơ các, đương nhiên phải đi Chu Tước đường.”
“Cô là người của Thiên Cơ các? Huyền Vũ đường chủ?”
Chưa từng nghe qua nàng có một cộng sự lợi hại như vậy a.
“Ta là lão đại của Quân Tùy Phong.” Đại tỷ kiêm đại
tẩu, đại tẩu có làm hay không còn chưa biết, hiện tại đang là một dấu chấm hỏi.
“Có ý gì?”
“Ta với đại sư huynh cô có quan hệ gì, cô không biết
à?” Nàng rất không muốn nói ra mối quan hệ này, hôn sự của nàng cùng Đông
Phương Vũ đang đứng trước nguy cơ tan vỡ, tự xưng Đông Phương phu nhân e rằng
không thích hợp.
“Ta còn là ông mai của hai người.” Hàn Phi đột nhiên
nhịn không được xen vào một câu.
“Cái gì?” Hai nữ nhân đồng thời quay đầu lại, dùng ánh
mắt nghi hoặc nhìn hắn.
Hàn Phi này lười biếng thuần túy, không muốn bắt “phạm
nhân”, mới có thể đưa ra chủ ý ngu xuẩn này.
“Không có gì.” Hàn Phi nhanh chóng lách đầu, vẻ mặt vô
tội.
“Đi, trở về.” Lương Ngọc Phượng nói xong, nhân tiện
nắm tay Bạch Mạn Điệp kéo đi.
Hàn Phi nhanh chóng đuổi theo, “Ngọc Phượng, nàng khi
nào mới trở về nhà?” Không phải muốn ra riêng chứ.
Lương Ngọc Phượng nghĩ cũng chưa từng nghĩ, lập tức
cho hắn một đáp án vô cùng thương tâm, “Vô Ảnh tỷ tỷ là nữ nhân ta sùng bái
nhất, khó khăn lắm mới gặp nhau, nhất định phải cùng nhau tâm sự thỏa thích.” Điều quan trọng nhất là “số phận” của nàng đang nằm trong tay vị Vô Ảnh
tỷ tỷ kia, chỉ cần thiết lập quan hệ tốt với đại tẩu, đại sư huynh nhất định
không dám tiếp tục khi dễ nàng.
“Sùng bái ta?” Bạch Mạn Điệp chỉ chỉ vào chóp mũi của
mình, “Có lộn không a, ta là yêu nữ, cô là Chu Tước đường chủ, sao lại sùng bái
ta.”
“Tỷ là một nữ tử, chư nhiên lại có thể so sánh với đám
xú nam nhân kia, muội đương nhiên bội phục.” Nhất là xú nam nhân đại sư huynh
cứ hay ức hiếp nàng.
Bạch Mạn Điệp khoa trương kêu lên, “Tri kỷ a.”
“Ngọc Phượng…” Lão bà thay lòng rồi sao.
“Ta còn rất nhiều việc phải làm, không rảnh, chàng có
việc phải làm đúng không? Đi đi.”
Bạch Mạn Điệp nhìn Hàn Phi đối với Lương Ngọc Phượng
thúc thủ vô sách, nhịn không được cười, “Đường đường thiên hạ đệ nhất bộ đầu,
cũng có lúc thúc thủ vô sách.” Nói xong câu cuối cùng, dáng tươi cười của nàng
đột nhiên có vài phần cô đơn. Mỗi người đều có tình yêu thuộc về bản thân mình,
thế nhưng nàng có không?
Bạch Mạn Điệp nhớ tới lời vị tiên sinh kia, “Hà tất
miễn cưỡng, đem bản thân mình dồn vào chân tường, cũng là dồn hai nam nhân yêu
cô vào chân tường.”
Quyết định của nàng, là dồn cả ba người vào chân tường
sao?
“Ngọc Phượng.” Bạch Mạn Điệp dừng một chút, “Nếu có
một nam nhân vì muội hi sinh rất nhiều, muốn muội lấy thân báo đáp, muội có
nguyện ý không?”
Lương Ngọc Phượng nghiêm mặt trả lời, “Nếu như muội
thích hắn thì nguyện ý.”
“Nếu như muội đã có nam nhân cùng muội lưỡng tình
tương duyệt, còn nam nhân có ân tình với muội thì bức muội lấy thân báo đáp,
muội sẽ làm thế nào?”
Lương Ngọc Phượng không cần nghĩ ngợi đáp, “Nam nhân
kia thật sự là quá đê tiện, nếu như là thật lòng yêu thì sẽ không miễn cưỡng.
Muội cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên không đáp ứng rồi. Muội có thể dùng
đủ mọi phương thức để báo đáp hắn, chỉ duy nhất hạnh phúc cả đời mình thì không
hi sinh.”
Bạch Mạn Điệp trong lòng cười nhạo, đạo lý này cả một
nữ nhân cổ đại cũng hiểu được, tại sao nàng là người thế kỷ 21 lại không nghĩ
ra? Nàng thực sự là điên rồi, cư nhiên mơ hồ đem bán bản thân mình.
“Nhưng mà… nếu như nam nhân cùng muội lưỡng tình tương
duyệt thích một nữ nhân khác, vậy thì không cần bàn nữa.” Lương Ngọc Phượng khẽ
cười, “Nếu như hắn thích một nữ nhân khác, có phải là thiên ý hay không.” Lương
Ngọc Phượng quay đầu nhìn nàng, “Vô Ảnh tỷ tỷ, tại sao lại hỏi chuyện này.”
Bạch Mạn Điệp đang đờ ra bị nàng hỏi một câu, lập tức
hoàn hồn, nàng nhanh chóng cười cười, “Không có gì. Sau này đừng gọi ta Vô Ảnh
tỷ tỷ, ta họ Bạch.”
Nàng nói đích thực rất có đạo lý, có thể, nàng hẳn nên
thay đổi kế hoạch của mình.
“Vậy gọi Bạch tỷ tỷ là được.” Lương Ngọc Phượng vô
cùng hưng phấn, Vô Ảnh La Sát thần bí như vậy, lại tiết lộ họ của mình, có phải
ý nói nàng là người trong nhà không?
“Bạch tỷ tỷ.” Lương Ngọc Phượng dịu dàng kêu một
tiếng.
Một tiểu cô nương đơn thuần khả ái như vậy cư nhiên
lại là Thiên Cơ các Chu Tước đường chủ, thật sự rất khó tin.
Điều càng khó tin hơn là nha đầu này cư nhiên dám hạ
độc sư phụ, trộm võ công bí tịch.
Do dự nửa ngày, Bạch Mạn Điệp rốt cuộc nhịn không được
hỏi, “Ngọc Phượng, cho phép ta hỏi muội tại sao lại lén trộm võ công bí tịch
của sư phụ chứ?”
“Ách…” Lương Ngọc Phượng khó xử cúi đầu, “Bởi vì… bởi
vì muội thua Thanh Long, lại biết sư phụ có một loại võ công bí tịch thất
truyền, cho nên…. Nhất thời…” Vô Ảnh La Sát tuy rằng ngoan độc, cũng là nữ tử
biết nói đạo nghĩa, nàng có phải đáng khinh lắm không?
“Nha đầu, sư phụ không cho luyện, tự có nguyên nhân.”
Cùng Vô Danh ở chung mấy ngày, nàng rất hiểu, Vô Danh tuyệt đối không giữ riêng
võ công tuyệt học.
“Đúng vậy, bản võ công bí tịch kia gọi là《Đoạn tình》, ai đã luyện qua 《Đoạn tình》, cả đời không thể động
tình, bằng không sẽ thổ huyết mà chết.” Lúc đó nàng không biết, nếu như nàng
biết, đánh chết nàng cũng không dám trộm.
“Đúng vậy, kỳ thực sư phụ rất tốt với muội. Người mặc
dù nghiêm phạt muội làm nha hoàn, nhưng lại cho muội theo bên cạnh đại ca, hẳn
là muốn đại ca bảo hộ muội, nhân tiện học hỏi thêm nhiều thứ, biết thế nào là
giang hồ hiểm ác.”
“Vâng.” Lương Ngọc Phượng càng thêm xấu hổ, cả Bạch tỷ
tỷ cũng hiểu được nỗi khổ tâm của sư phụ, còn nàng lại không hiểu, lúc ban đầu,
nàng thật sự rất oán giận. Cho đến một ngày, nàng xem thư sư phụ gửi cho đại sư
huynh, mới biết được mình ngu xuẩn tới mức nào.
Nhìn Lương Ngọc Phượng, Bạch Mạn Điệp thức thời câm
miệng lại. Nàng là ngoại nhân, can thiệp vào chuyện nhà người ta hình như hơi
bị nhiều.
“Bạch tỷ tỷ, sao lại không thấy kim kiếm của tỷ.” Ngọc
Phượng thản nhiên nói, “Thế nào lại sử dụng dao phay?” Vô Ảnh La Sát dùng dao
phay? Sao nàng không biết, tình báo của Thiên Cơ các sao lại sai được?
Bạch Mạn Điệp hai mắt trợn trắng, “Đương lúc mọi người
bỏ chạy tán loạn, có người quẳng thanh đao đó dưới chân ta. Tình huống nguy
cấp, nên…” Bạch Mạn Điệp nhún nhún vai, “Nên ta thuận tiện xuất thủ.”
Á? Là vậy a.
*
Xem ra đám cấm vệ quân toàn một lũ bất tài, cho nên
mới không phát hiện có một nữ tử xông vào hoàng cung.
Nữ tử kia đương nhiên không phải ai khác, chính là
Bạch Mạn Điệp. Sau nửa đêm, nàng bị kín cả mặt, lặng lẽ rời khỏi Chu Tước
đường, tiến vào hoàng cung. Lão công nàng hiện giờ đang làm cận vệ cho hoàng
đế, muốn tìm hắn đương nhiên phải vào hoàng cung rồi. Kỳ thực, nhân cơ hội này
để xem hoàng cung kim bích huy hoàng thế nào mới là mục đích thật của nàng.
Đáng tiếc, nàng tính sai rồi, ban đêm ở đây tối đen
như mực, cái gì cũng nhìn không thấy, mặc dù có đèn trong cung, nhưng cũng
không nhìn rõ lắm. Suy nghĩ một lát, nàng quyết định trước tiên đi tìm Đông
Phương Vũ.
Hoàng cung lớn như vậy, nàng căn bản không tìm được
tẩm cung hoàng đế nằm ở đâu. Đừng hiểu lầm, nàng tuyệt đối không có ý gì với
nam sách của hoàng đế. Đông Phương Vũ là cận vệ của hoàng đế, hẳn là ngày đêm
bảo hộ, chỉ cần tìm được tẩm cung hoàng đế, chách chắn có thể tìm được hắn, ít
nhất, nàng chính là nghĩ như vậy.
Đông Phương Vũ mấy ngày gần đây thực sự không may, từ
ngày nhất thời thiện tâm đem ngọc trâm tặng cho cô công chúa kia, yêu nữ đó mỗi
ngày đều tìm hắn gây phiền phức, khiến hắn một chút tự do cũng không có. Cũng
nhờ hoàng đế đứng ra can thiệp mà tiểu yêu nữ không dám quang minh chính đại
gặp gỡ, thế nhưng… mỗi tối đúng giờ là lại xuất hiện ở phòng hắn.
Hắn thích thanh tịnh, một mình ở trong tiểu viện hoang
vắng, bởi vì không ai canh gác, khiến nha đầu kia thuận lợi đi vào.
“Lãnh đại ca.” Bóng dáng nhỏ nhắn xinh xinh kia
đúng giờ lại xuất hiện, cái gì đó đang nằm trên giường vô lực rên rỉ, có phải
muốn hành hạ hắn chết hay không?
“Mở cửa đi.” Công chúa này nửa đêm canh ba lại tìm vào
phòng hắn, Đông Phương Vũ sớm đã luyện thành thói vừa vào phòng là khóa cửa,
cho vị khách hay được cưng chiều kia đứng ở ngoài.
“Công chúa, thỉnh trở về.” Đông Phương Vũ lạnh lùng
đuổi đi. Công chúa kia đêm nào cũng tới đây nháo loạn, hại hắn ngủ không được
ngon giấc.
“Lãnh đại ca, mở cửa đi mà. Ta hôm nay có đem rượu tới
nha, chúng ta cùng nhau uống.” Nghe nói, rượu có thể làm loạn tính, có một cung
nữ lắm miệng đưa ra chủ ý này, cho nên… nàng…
“Thỉnh trở về.”
“Lãnh ca ca.” Nhập Họa đáng thương ra sức cầu xin.
Cửa đột nhiên mở ra, Đông Phương Vũ xanh mặt đứng trước
cửa.
“Lãnh đại ca…” Nhập Họa vui vẻ, nhanh chóng tới cạnh
bên hắn.
Đông Phương Vũ túm lấy y phục của nàng, đem nàng vứt ở
trong sân, nhân tiện điểm huyệt đạo nàng. Ban đầu là vứt ra khỏi phòng, hiện
giờ là vứt ở trong sân, sau này có phải đem vứt ở ngoài cung thì nàng mới an
phận?
“Làm cái gì a, đã hơn nửa đêm rồi.” Bạch Mạn Điệp đứng
trên nóc nhà âm thầm nói một tiếng, liếc mắt nhìn thoáng qua.
Đều nói hoàng cung dơ bẩn, những tần phi cảm thấy cô
độc thường hay làm loạn quan hệ nam nữ. Quả nhiên, nàng vừa chứng kiến rồi.
Nhìn trang phục của nữ nhân kia, hẳn là người có thân phận, chách là tần phi.
Mà nam nhân kia, thoạt nhìn không tệ, về phần là cái dạng ruồi bọ gì thì không
thấy rõ.
A, đúng lúc có một cung nữ đi ngang qua.
Bạch Mạn Điệp từ trên nóc nhà nhảy xuống, thình lình
túm lấy cổ nàng, “Tẩm cung của hoàng đế ở đâu?” Chiêu này rất thường thấy trên
phim truyền hình, không nghỉ tới là dễ dùng như vậy.
“Ta…” Tiểu cung nữ run lên bần bật, giơ ngón tay nhỏ
bé, “Theo hướng này đi thẳng. Đại hiệp, ta đã nói rồi, đừng giết ta.” Lời thoại
cũ rích.
Bạch Mạn Điệp quay lại trợn mắt, điểm huyệt ngủ của
nàng, tiểu cung nữ đáng thương, lập tức đi gặp Chu Công ước hội đi.
Theo hướng tiểu cung nữ vừa chỉ, nàng dễ dàng tìm được
tẩm cung của hoàng đế. Nàng rón rén đẩy cửa bước vào, một ánh mắt đen láy vừa
chuyển động, nhìn đã biết là ăn trộm rồi.
“Cô nương làm gì?” Một âm thanh ẩn chứa ý cười vang
lên phía sau nàng.
Bạch Mạn Điệp cả kinh, mạnh mẽ quay đầu. Thấy rõ người
phía sau, nhịn không được lườm hắn một cái, “Ngu ngốc, ngươi ở đây làm gì?”
Hàn Phi nhún nhún vai, “Bảo hộ hoàng thượng.”
“Đại ca ta đâu? Chính là Sáo Ngọc Công Tử đó.” Người
ta tìm là lão công, không phải hắn.
“Ngủ.” Tên kia là người, không phải thần, cũng cần
nghỉ ngơi chứ. Vì vậy, tên hoàng đế bất công kia đem trách nhiệm canh gác về
đêm ném cho hắn. Đều là hộ vệ, đều là đại nội mật thám, tại sao tên kia được
hoàng đế quan tâm như vậy? Còn hắn nhất định phải làm trâu làm ngựa chứ? Ai,
cuộc đời thật bất công a.
“Ở đâu? Dẫn ta đi.” Bởi vì trong hoàng cung, Bạch Mạn
Điệp không dám làm càn, nàng nói giọng rất nhỏ.
“Đệ muội a…”
Bạch Mạn Điệp nheo mắt nguy hiểm nhìn hắn, “Gọi cái
gì?”
“Khụ, cô nương không biết sao, ta với cái tên lạnh như
băng kia chính là hảo huynh đệ.” Hơn nữa hắn còn là mai mối cho hai người nữa
chứ.
“Không thèm nghe ngươi nói nữa, đại ca rốt cuộc đang ở
đâu?” Nàng có chính sự cần làm, không rảnh nói chuyện phiếm.
“Đại ca cô đang ở…” Hàn Phi nói được một nửa, hơi
nghiêng đầu, liếc sơ xung quanh một chút, ngón tay cầm kiếm bắt đầu thu lại, “Bây
giờ không phải lúc.” Trên nóc nhà có người, Hàn Phi trong lòng lén lúc mừng
thầm. Đám thích khách kia thật không biết chọn lúc, dám xuất hiện lúc này.
Bạch Mạn Điệp nhịn không được than, “Đám thích khách
này thật sự là ăn quá nhiều rồi, ngay lúc ta đang bực bội cực điểm mà đưa tới
cửa, không giết bọn chúng, bọn chúng không biết ta lợi hại thế nào.”
Hàn Phi cười hách hách, “Không sai, giết bọn chúng.”
Hàn Phi đưa kiếm, “Cầm lấy.” Đây là một tên vô cùng lười biếng, chỉ cần có
người xuất thủ, hắn cầu còn không được.
“Không cần.” Nàng có bảo kiếm của mình, lấy thanh sắt
rỉ kia làm gì?
“Khoảng chừng mười lăm người, giải quyết được không?”
Bạch Mạn Điệp ngáp một cái, “Chờ xem, năm mươi người
cũng không thành vấn đề.”
Hài Phi chỉ chỉ lên nóc nhà, “Ta ở đây trấn thủ, trên
đó giao cho cô.”
Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, không trả lời, nhẹ
nhàng nhảy lên nóc nhà. Quả nhiên, trên nóc nhà có một loạt hách y nhân, có vài
người bóc ngói nhìn lén tình hình bên dưới.
“Ngươi là ai?” Bạch Mạn Điệp đột nhiên xuất hiện, khiến
bọn chúng hoảng hốt kêu lên.
Bạch Mạn Điệp ngón tay nắm chặt kim kiếm, “Đừng nói
nhiều, các ngươi không phải muốn ám sát hoàng đế?”
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Mẹ ngươi đó, ta đang phi thường bực bội, các ngươi tự
mình tìm chết, đừng trách ta.”
Vừa nói xong, Bạch Mạn Điệp mâu quang chợt lóe, một
trận kim quang chói mắt, đem kim kiếm giang hồ kỳ tích xuất hiện dưới trăng.
“Là… Vô Ảnh…” Nói chưa dứt lời, đầu hắn đã nói lời tạm
biệt.
“Mẹ nó, quấy rầy chuyện tốt của ta, đều tại các ngươi,
một lũ bại hoại. Nếu các ngươi không có mưu đồ tạo phản, ta cùng đại ca sẽ
không ra nông nổi này, cặn bả, bại hoại, lập tức đi chết đi…” Oán hận trong
lòng nhất thời bộc phát. Bạch Mạn Điệp quơ kiếm, đem toàn bộ bất mãn của mình
phát tiết lên người hách y nhân. Nàng giết đỏ cả mắt rồi, ý thức không còn rõ
nữa, chỉ muốn giết người, dùng máu tươi tẩy sạch mọi thống khổ.
Hàn Phi nghe động tĩnh trên nóc nhà, nuốt nước bọt,
“Thật không hổ danh là Vô Ảnh La Sát.”
Hoàng đế đã tỉnh từ lâu cũng đồng dạng nuốt nước bọt,
“Chính xác.” Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kia là biết trên đó kịch liệt
thế nào.
“Hoàng thượng, có Vô Ảnh La Sát bảo hộ, không cần ta
nữa chứ? Ta rút lui được chưa?” Đã mấy ngày rồi không có về nhà, ai.
Hoàng đế liếc xéo hắn, tự tiếu phi tiếu, “Không được.”
Hàn Phi này là tâm phúc của hắn, sáng chiều không được rời khỏi hắn, muốn chạy?
Nằm mơ đi.
Hàn Phi tận tình khuyên bảo, “Hoàng thượng, phu thê
lão đệ ta lợi hại như vậy, có họ là được rồi.”
Hoàng đế trong mắt hiện lên một mạt toan tính, “Ngươi
bảo bọn họ phụng sự cho ta, ta cho ngươi từ quan.”
“Không phải chứ?” Hàn Phi lập tức nhăn mặt, Sáo Ngọc
Công Tử cùng Vô Ảnh La Sát đều là cuồng nhân, muốn bọn họ phụng sự cho hoàng
thượng? Không thể nào.
Hoàng đế nhàn nhã uống một ngụm trà, “Đã như vậy thì
đừng theo ta nói chuyện từ quan nữa.”
“Ách, tên hỗn đản này, lúc nào mới tha cho ta.” Hắn
cùng hoàng đế có quan hệ gì? Từ nhỏ lớn lên bên nhau, là quân thần, cũng là
bằng hữu.
Hoàng đế cười ha hả, “Vĩnh viễn không tha.”
Hàn Phi bất đắc dĩ lườm hắn một cái, “Tiểu nhân gian
trá.” Hàn Phi vốn không có ý làm quan, kẻ này đầu tiên đưa hắn vào hình bộ, sau
đó bảo hắn làm đại nội mật thám, hắn cả đời đều thua trong tay kẻ vô lương tâm
này.
“Ta gian trá, ta không thể hưởng được khoái ý giang
hồ, ngươi cũng đừng mơ.” Hoàng đế ôm vai Hàn Phi, “Chúng ta đã từng uống rượu
thề nguyền, có phước cùng hưởng, có họa cùng chia. Ngươi quên sinh tử chi giao
là ta, một mình hưởng thụ, nhất định sẽ bị trời phạt.”
Hàn Phi hung hăng nói, “Vô sỉ.”
“Đúng là vô sỉ, này này…” Bạch Mạn Điệp vẻ mặt chán
ghét, “Hai người các ngươi đang làm gì? Đoạn tụ hả?”
Hàn Phi mãnh liệt quay đầu, nhìn thấy Bạch Mạn Điệp cả
người đều là máu, trong tay còn mang theo bảo kiếm, giống như sứ giả địa ngục,
bất giác giật mình, “Cô vào lúc nào?”
“Sau khi giải quyết đám gia hỏa kia, ta thấy cửa mở
nên tự mình đi vào.”
Hoàng đế nhìn nữ nhân trên người toàn là máu, ưu nhã
đứng lên, “Vị này chách là Vô Ảnh cô nương trong truyền thuyết?”
“Đúng vậy.” Ai nói cũng đều kem theo ba chữ
“trong truyền thuyết”, nàng thực sự rất nổi danh sao?
“Oa.” Bạch Mạn Điệp hứng phấn nhảy tới trước mặt hoàng
đế, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, “Ngươi không phải là hoàng đế chứ?”
Bạch Mạn Điệp cư nhiên gặp hoàng đế? Thật muốn cười to ba tiếng.
“Đúng vậy.”
Bạch Mạn Điệp một tay kéo y phục hắn, “Có thể kí tên
chụp ảnh được không?” Nghe nói đương kim hoàng thượng cổ đại là một vị minh
quân. Nàng lại được gặp hoàng đế chân chính, chính là một minh quân, không kí
tên chụp ảnh thật sự đáng tiếc.
“Ách…” Hoàng đế ngây cả người, “Kí tên là gì? Chụp
ảnh?”
Bạch Mạn Điệp ý cười đột nhiên đông lại, mất hứng
buông hắn ra, không có máy chụp hình thì chụp bằng cái gì chứ? Kí tên? Dùng bút
lông kí à? Kỹ thuật cổ đại thật sự là bà mẹ nó lạc hậu.
Nàng không cam lòng thở dài một tiếng, “Quên đi.”
Buông tay ra, nhân tiện chỉnh lại trang phục hoàng đế đã bị nàng siết đến nhăn
lại.
Hoàng đế cất tiếng cười to, “Vô Ảnh cô nương quả thật
là thế gian kỳ nữ.” Nữ nhân thú vị, đáng tiếc đã là hoa có chủ.
“Như nhau như nhau.”
Hàn Phi chỉ chỉ y phục của nàng, “Cô nương, không cảm
thấy nên đi tắm hả?” Trên người toàn là máu, không cảm thấy bẩn à.
“Trẫm cũng thấy cô nương cần đi tắm.” Một thân toàn là
máu, nhìn rất đáng sợ.
Bạch Mạn Điệp hai mắt sáng lên, “Ta có thể tắm trong
hoàng cung sao?” Trong hoàng cung tắm, còn có cung nữ hàu hạ, nàng nằm mơ cũng
không ngờ Bạch Mạn Điệp nàng có thể hưởng thứ vinh quang này.
“Có thể.” Mau đi tắm đi, cô nương như vậy thật sự quá
đáng sợ.
“Có thể cho ta vài bộ quần áo không?” Bạch Mạn Điệp
càng thêm hưng phấn, “Ta muốn mặc y phục của công chúa, sau đó còn mặc y phục
của tần phi.” Không biết lão bà của hoàng đế ăn mặc thế nào, nào cũng muốn thử
xem.
“Có thể.” Hoàng đế luôn miệng đáp ứng.
“Ta có thể ở đây làm khách vài ngày không? Là vài
ngày.” Ha ha, ăn đồ ăn do ngự trù nấu, mặc y phục hoa lệ, còn có thể thỏa thích
tham quan hoàng cung lâm uyển, thật tuyệt vời a.
“Có thể.” Đương nhiên là có thể, lấy thân thủ của
nàng, có một trăm tên thích khách cũng không cần phải sợ.
“Tốt tốt.” Bạch Mạn Điệp cười đến nheo cả hai mắt,
nàng vừa nghĩ tới cái gì, dáng cười lập tức biến mất, “Không được nói cho đại
ca biết là ta tới, ta muốn cho hắn một trận kinh hỉ.”
“Ta không.” Hàn Phi phát thệ nói. Hắn đáng muốn xem
gia hỏa kia xấu mặt, tuyệt đối không xen vào chuyện người khác.
“Ta cũng không.” Sáo Ngọc Công tử ngày nào cũng trưng
ra bộ mặt lạnh như băng, hắn rất muốn xem bộ dáng hắn cười khi gặp lại thê tử
là như thế nào, hẳn là rất vui vẻ?