Hành trình chính là bị Lương Ngọc Phượng làm lỡ.
Có lẽ là do ăn phải thứ gì dơ bẩn, trước khi xuất
phát, Lương Ngọc Phượng vội vàng bước vào nhà xí rồi ngồi đó không ra. Có người
nói là bị tả nghiêm trọng, cộng thêm toàn thân nổi đầy chấm đỏ, hô hấp lại kỳ
lạ bất thường.
Chấm đỏ kia xem chừng là bệnh truyền nhiễm, cả Thiên
Cơ các các chủ cũng nhiễm phải thứ bệnh này, không may, các chủ phu nhân Độc
Nương Tử cùng nha hoàn Tiểu Sai đã sớm tới Tuyệt Tình Cư làm khách, nghe nói
trong vòng năm ba ngày sẽ không trở về. Người của Thiên Cơ các đã tới thỉnh vô
số lần, mỗi lần đều bị Lãnh phu nhân công kích, lần cuối cùng, đích thân Tuyệt
Tình Kiếm Khách đeo kiếm ra gác ở trước cử, ai tới quấy rầy thê nhi hắn nghỉ
ngơi hắn đều sẽ giết không tha. Không cần vàng cũng được Tuyệt Tình Kiếm Khách
đích thân phục vụ, thực sự là có lời a. Thế nhưng… ai lại dám bước thêm bước
nào vào Tuyệt Tình Cư nữa, bởi bọn họ biết không hưởng nổi phục vụ của hắn.
Đi tả suốt một ngày một đêm, cơ thể Lương Ngọc Phượng
đã muốn mất hết nước, thế nhưng vị đại sư huynh vô nhân tính kia lại kiên quyết
kéo nàng đi. Thậm chí còn hung ác bảo rằng nàng không đi, hắn đi.
Lương Ngọc Phượng vì bất đắc dĩ, chỉ có thể lôi thân
thể mềm nhũn cùng bọn họ khởi hành. Lương Ngọc Phượng ngồi trên bảo mã của
mình, toàn thân khom xuống, vẻ mặt cầu xin suốt dọc đường Thương Mang trấn, thế
là đã thảm nay còn thảm hơn.
Vốn dĩ Hàn Phi kiên quyết muốn đỡ nàng, thế nhưng bị
nàng cự tuyệt, trên người nàng nổi đầy chấm đỏ, đến giờ còn không tra rõ nguyên
nhân. Nàng rất sợ là bệnh truyền nhiễm nên không cho Hàn Phi chạm vào nàng.
“Cần thận a.” Một người qua đường hét to, Lương Ngọc
Phương bất giác giật nảy mình, ngẩng đầu lên thì thấy một chậu hoa từ trên trời
rơi xuống, mà đích đáp chính là đỉnh đầu của nàng. Lấy võ công của mình, muốn né
tránh rất dễ, nhưng hiện tại, nàng toàn thân vô lực, bước đi còn không vững,
làm sao có khả năng né tránh? Chỉ có thể ngơ ngác chờ chậu hoa hạ cánh.
Mắt thấy chậu hoa sắp rơi xuống đỉnh đầu nàng, toàn
thân nhẹ bổng, toàn bộ người đã bị Đông Phương Vũ ôm lấy. Lương Ngọc Phượng
nhìn hắn một cái, thở phào nhẹ nhõm, tạm thời vẫn đang tựa trên người hắn dưỡng
thần. Nàng đã suy yếu, lại bị chậu hoa hù dọa, giờ chỉ còn lại nửa cái mạng.
Đông Phương Vũ nhẹ nhàng ôm lấy lưng của nàng, không
nói một câu an ủi. Hắn tuy rằng đối với tiểu sư muội nghiêm khách, nhưng cũng
quan tâm, nha đầu kia đã bị dọa đến phát sợ.
“Ngươi làm cái gì vậy.” Lương Ngọc Phượng nhảy khỏi
vòng tay Đông Phương Vũ, trừng đôi mắt đẹp lên cánh cửa sổ đang mở toan, chửi
cái tên chết tiệt nào đã sơ ý làm chậu hoa rơi xuống.
“Xin lỗi cô nương, ta sai rồi.”
Từ trong một cánh cửa sổ nhỏ của một khách điếm bình
dân, một đôi phượng mâu đang nhìn chăm chú vào những gì đang diễn ra. Sóng mắt
lưu chuyển, hết sức nén giận.
“Ba” một tiếng đóng cửa sổ lại, có người cắn răng nói,
“Con mẹ nó, bản cô nương mới mất tích một chút thôi đã lập tức đi tìm niềm vui
mới, xem như huynh lợi hại.” Người kia đương nhiên chính là Bạch Mạn Điệp.
Có đôi khi, chỉ thấy chút sự tình cũng rất dễ khiến
người ta hiểu lầm. Ví dụ như… thấy mỹ nữ tựa vào lòng một người nào đó, nhưng
sự tình thực sự lại không rõ đầu đuôi.
Vào một ngày nào đó (nàng cũng không biết mình đã ngủ
bao lâu, chỉ thấy đói bụng, đầu lại mê mang, chí ít cũng đã ba ngày), nàng bị
một… không phải… là một quái nhân hạ mê dược, tỉnh lại đã thấy ở chỗ này rồi.
Bởi vì trong phòng không có ai, nàng không biết đây là đâu, cũng không biết ai
đã cứu nàng. Nghe thấy bên ngoài khá ồn ào, nàng đẩy cửa sổ ra. Cửa sổ vừa mở,
đã thấy lão công nàng ôm một nữ nhân khác, nữ nhân kia thậm chí còn tựa đầu
trên vai hắn, thân thiết nói không nên lời. Hai người là phu thê, cũng chưa
từng thân thiết đến như vậy. Nữ nhân kia là ai a? Sao lại chiếm dụng quyền lợi
của nàng?
Nàng vì tìm dược liệu cho hắn, mới bị hạ mê dược, mới
bị mất tích. Thế nhưng nàng chỉ vừa mất tích “một chút xíu thôi”, Đông Phương
Vũ lại đi ôm người khác, cơn giận này nàng thực sự nuốt không trôi a.
Người ta nói nam nhân không có ai là tốt, quả nhiên
chí lý.
Nàng thậm chí muốn lập tức nhảy xuống, đánh cho nữ
nhân kia một trận, nhưng rồi suy nghĩ lại, nàng quyết định nhẫn, tìm hiểu rõ
ràng rồi quyết định sau.
“Nàng tỉnh?” Nương theo tiếng mở cửa là một âm thanh
rất êm tai tiến vào.
Bạch Mạn Điệp ngẩng đầu, một hình bóng quen thuộc đang
đứng trước mặt nàng. Nàng có chút ngạc nhiên, ngơ ngẩn. Hắn nhìn nàng, cười ôn
nhu, mang theo một chút sủng nịch, giống như thiên thẩn, tuấn mỹ đến mức nàng
không dám nhìn hắn. Bạch Mạn Điệp cố gắng kiềm nén cảm xúc trong lòng, né tránh
ánh mắt của hắn.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi?” Phương Chấn Hiên khép cửa
lại, điềm tĩnh tự nhiên tiêu sái đến bên người nàng.
“Ách, ta ngủ bao lâu rồi? Ngươi thế nào lại ở đây?”
Thứ nàng có hứng thú muốn biết nhất chính là cái này.
“Ta đuổi theo một người lên núi, vô tình gặp nàng,
nàng trúng mê dược nên hôn mê, nên ta mới đem nàng tới chỗ này. Nàng hôn mê đã
ba ngày ba đêm rồi, nhưng hoàn toàn bình an vô sự.” Đầu tiên hắn muốn cảm ơn vị
Vân tiểu thư chưa từng gặp mặt kia, nếu không phải nàng mách một loại quái
bệnh. Cha sẽ không buộc hắn xuất môn tìm Quỷ Y, hắn cũng không đuổi theo tới
Thương Mang sơn, càng không có cơ hội nhìn thấy Ngâm Ngâm mà hắn ngày đêm tưởng
niệm. (đương nhiên, vị Vân tiểu thư kia không phải là dạng tiểu thư nũng nịu gì
cả, là bệnh thật hay bệnh giả chỉ có mình nàng biết. Có lẽ bây giờ nàng đã chạy
ra khỏi nhà, còn bám được theo một vị soái ca suất hơn cả Quân Tùy Phong. Hừ,
làm nữ tử đầu tiên xuyên không, sao có thể tùy tiện nhảy vào phần mộ hôn nhân
được? Nàng tới cổ đại để làm sâu đo, không phải làm oán phụ.)
“A.” Bạch Mạn Điệp vô thức nhìn hắn, luôn có một loại
cảm giác là lạ.
Nghe nói hắn cùng vị tiểu thư Thanh Thủy sơn trang
đính hôn, không phải vị Vân tiểu thư kia thân mang quái bệnh, có lẽ đã kết hôn
rồi. Bạch Mạn Điệp vẫn đang đi lại trên giang hồ, đối với chuyện giang hồ đương
nhiên rõ như lòng bàn tay. Phương Chấn Hiên đối với nàng là nhớ mãi không quên,
hiện tại đã thành nước sôi sùng sục. Ai nấy đều hiếu kì, rốt cuộc là dạng nữ tử
gì không những có khả năng mê hoặc được Sáo Ngọc Công Tử mà con mê hoặc cả luôn
Lãnh Tâm công tử?
Kỳ thực nàng đối với Phương Chấn Hiên vẫn luôn có một
cảm giác xấu hổ, có thể hắn không biết thế nào là yêu một người, thế nhưng nàng
biết hắn đối với nàng là thật tâm. Hắn chỉ là từ nhỏ lớn lên trong sự chở che
của mọi người, nhiễm phải phong phạm của công tử nhà giàu. So với những kẻ ăn
chơi trác táng khác, hắn tốt hơn rất nhiều. Nếu nàng không gặp phải Đông Phương
Vũ, hắn sẽ là một nhân tuyển tốt, đáng tiếc lòng nàng thủy chung vẫn dành cho
Đông Phương Vũ, đành chỉ có thể xin lỗi Phương Chấn Hiên.
Phương Chấn Hiên ngừng một chút, ân cần hỏi, “Có đói
bụng không.”
Trong trí nhớ của hắn, nàng luôn là nữ nhân hoạt bát,
nhiều lời, tại sao bây giờ lại biến thành như vậy? Không biết có phải Sáo Ngọc
Công Tử đối với nàng không tốt? Nàng không được hạnh phúc?
“Không đói.” Bạch Mạn Điệp đưa mắt lên nhìn hắn,
“Phương đại ca, chúc mừng ngươi.”
”Cái gì?”
“Nghe nói mẫu thân Vân Băng Tâm năm đó được xưng là võ
lâm đệ nhất mỹ nhân, Vân Băng Tâm tiểu thư chách cũng không tệ.”
Phương Chấn Hiên cười khổ, “Thì đã sao?” Ngay cả võ
lâm đệ nhất mỹ nhân đương thời hắn còn thấy chướng mắt, căn bản sẽ không có
hứng thú với Vân Băng Tâm kia. Hắn cuối cùng lại đáp ứng hôn sự này chỉ vì lòng
hắn đã chết. Nếu hắn không thể lấy nữ nhân mình yêu thương nhất thì lấy ai cũng
có phân biệt gì? Nếu cả hai nhà đều muốn tiến hành cuộc hôn nhân này, mà vị Vân
tiểu thư kia không phản đối, hắn đành tiếp nhận (Ai nói không phản đối, Vân
tiểu thư kia vô cùng phản đối chuyện hôn sự này.)
“Ách, nếu lấy nàng thì nên tốt với nàng một chút.”
Phương Chấn Hiên ánh mắt nóng rực nhìn Bạch Mạn Điệp,
trong đó có vô vàn tưởng niệm, vô vàn tình ý không hề e ngại lộ ra.
Hắn thích nàng, hắn biết, thế nhưng không biết tình
cảm bản thân đối với nàng lại mãnh liệt như vậy. Cho đến khi nàng không từ mà
biệt rời xa hắn, hắn biết biết mình đối với nàng đã đến mức vô phương chữa
khỏi. Tưởng niệm của bản thân đối với nàng ngày một mãnh liệt, nàng đã trở
thành một vết thương trong lòng hắn, chỉ cần chạm nhẹ vào, sẽ cảm thấy đau đớn.
Hắn chậm rãi nhướng đôi mày kiếm, nhẹ giọng nói, “Chách
chắn.” Hắn lãnh huyết, đó là chuyện giang hồ ai ai cũng biết. Thế nhưng hắn
trọng chữ tín, nếu đã đáp ứng Bạch Mạn Điệp đối tốt với Vân Băng Tâm, nhất định
sẽ không bạc đãi nàng.
Bạch Mạn Điệp trầm mặc nửa ngày, chậm rãi mở miệng,
“Chấn Hiên, có thể Vân cô nương là một nữ tử tốt.”
“Có thể.” Ánh mắt hắn hướng ra ngoài cửa sổ, có chút
xuất thần. Nữ tử đặc biệt nhất thiên hạ hắn đã gặp qua, còn ai có thể lọt được
vào mắt hắn?
“Ách, khi nào thành thân.”
“Không biết.” Có người nói vị Vân tiểu thư kia thân
mang trọng bệnh, hôn mê bất tỉnh, tùy thời có thể đến gặp Diêm Vương.
“Dạo này có khỏe không?” Nàng biết đề tài này rất khô
khan, thậm chí là ấu trĩ đến ngu ngốc, nhưng nàng không tìm được đề tài nào
nữa.
“Hoàn hảo.” Hắn mỉm cười, vẻ tươi cười kia có thể mê
chết nữ nhân trong thiên hạ, “Còn nàng?”
“Ta…” Bạch Mạn Điệp buông mi, có thể nói là khỏe
không? Thân mang quái bệnh, lão công lại đi cùng nữ nhân khác.
Thần sách của nàng đã nói cho hắn biết đáp án. Nàng
không tốt, vô cùng không tốt. “Hắn… không tốt với nàng sao?” Hắn ôm một tia hi
vọng muốn nhìn nàng, tựa hồ có nhìn vĩnh viễn cũng không đủ. Cho tới bây giờ,
hắn mới giật mình phát hiện, nàng vẫn một thân cô nương trang phục. Cứu nàng đã
ba ngày, cư nhiên không phát hiện ra chi tiết này, thực sự là ngốc a. Trước nay
nàng vẫn mặc trang phục này, khiến hắn nhất thời không để ý. Nếu không phải lúc
này nhìn kỹ nàng, lại nghĩ đến nàng là đã là hoa có chủ, không biết tới khi nào
hắn mới phát hiện ra.
Bạch Mạn Điệp khẽ cắn môi, có chút khó xử, “Có lẽ là
có nữ nhân khác rồi.” Trước mặt nam nhân từng thích mình nói xấu lão công, hậu
quả rất nghiêm trọng.
“Cái gì?” Phương Chấn Hiên khiếp sợ. Chết tiệt, tên
kia cư nhiên dám có nữ nhân khác. Nói vậy là Ngâm Ngâm đã bị bỏ rơi, chả trách
nàng một thân cô nương trang phục. Cái tên kia đúng là không biết thưởng thức
mà, nàng là nữ tử độc nhất vô nhị trên thế gian, hắn cư nhiên dám bỏ rơi nàng,
quả thực là đầu óc có vấn đề rồi.
Bạch Mạn Điệp cười khổ, “Ta thấy hắn đi cùng nữ nhân
khác.” Cụ thể thế nào thì không rõ lắm.
Phương Chấn Hiên dùng sức đập bàn một cái, thiếu chút
nữa cái bàn muốn vỡ ra, “Quá đáng.” Hai người tuy ở cạnh nhau không lâu, nhưng
hắn đã sớm nhìn thấu tính tình Bạch Mạn Điệp. Nàng là một nữ nhân tâm cao khí
ngạo, giàu lòng tự trọng, Sáo Ngọc Công Tử làm vậy, chách hẳn đã tổn thương
nàng sâu sách.
Nàng cười cười, thế nhưng ẩn sau nét cười kia là nét
thê lương cùng cô độc.
“Ngươi đừng kích động như vậy, ta không sao.” Có đôi
khi, mắt thấy chưa hẳn là sự thật, Bạch Mạn Điệp hiểu rõ chuyện này, tạm thời
không nên kết luận vội.
“Ngâm Ngâm…” Hắn mở miệng, có gì đó định nói nhưng lại
thôi.
“Đa tạ ngươi đã cứu ta, ta cần phải trở về.” Nàng mất
tích ba ngày, chách chắn Lăng Tương bọn họ sẽ lo lắng.
Bạch Mạn Điệp nhàn nhạt liếc hắn một cái, đứng dậy.
“Ngâm Ngâm.” Phương Chấn Hiên thốt lên, “Ta vĩnh viễn
không ghét bỏ nàng, nếu như hắn không tốt, nàng có thể chọn lại lần nữa. Nàng
nói đúng, ta kiêu ngạo tự đại, thế nhưng ta đã thay đổi rất nhiều, có thể, nàng
sẽ thích ta.” Nguyên bản hắn muốn triệt để buông tay với nàng, thế nhưng nàng
tựa hồ không được ổn lắm, đã cho hắn một tia hi vọng.
Bạch Mạn Điệp dừng bước, hít sâu một hơi, “Chấn Hiên,
hà tất gì?”
Phương Chấn Hiên có chút thất thần, đứng ngây tại chỗ
nhìn xa xa bóng lưng của nàng, thiên ngôn vạn ngữ buộc phải để lại trong lòng.
“Gia lại rời khỏi nhà rồi.”
“Vậy thì sao, gia rất ít khi ở nhà mà.”
“Lần này khác, lần này gia mang theo Phượng cô nương.”
“Ngươi nghe ai nói?”
“Ai chả thấy.”
“Ai chẳng biết Phượng cô nương là hồng nhân tri kỉ của
gia, gia mang theo nàng ra ngoài… có phải phu nhân thất sủng rồi không?”
“Có thể.”
“Không được a, phu nhân tốt như vậy, sao lại thất sủng
chứ?”
“Ai, phu nhân đối tốt với chúng ta, ta không phản đối,
thế nhưng sự thực vẫn là sự thực, gia lần này về đâu có mang theo phu nhân a.
Hơn nữa gia cũng đâu có chính thức lấy phu nhân, nói không chừng phu nhân chỉ
là một món đồ chơi của gia thôi.”
“Nam nhân như gia, có mấy phu nhân cũng không phải cái
gì quá đáng.”
“Cũng đúng, trước nay ta vẫn cho rằng Phượng cô nương
sẽ trở thành nữ chủ nhân.”
“Phu nhân thất sủng rồi, nữ chủ nhân tám chín mười
phần là Phượng cô nương.”
“Phu nhân thật đáng thương a.”
“Phượng cô nương căn bản kém xa phu nhân.”
“Gia luôn không thích nữ nhân, thế nhưng Phượng cô
nương không phải theo ngài đã nhiều năm rồi sao? Thế nên gia đối với Phượng cô
nương hẳn là có tình cảm. Phượng cô nương quả thực là kém phu nhân, nhưng gia
là thích Phượng cô nương a.”
“Cũng đúng, tính tình như gia lại để Phượng cô nương
theo bên mình nhiều năm như vậy, hẳn là có cảm tình.”
“Nam nhân đều thế, ai chẳng có hoa tâm. Nghe nói, nữ
nhi của đại thẩm ở phòng bếp gả cho một phong lưu lão quỷ, vừa vào cửa ba
tháng, trượng phu lập tức nạp thiếp cho mấy người…”
Bạch Mạn Điệp vô tình nghe hai nha hoàn buôn chuyện,
leo tường trốn khỏi Thương Mang sơn trang. A, hóa ra là mình thực sự thất sủng
à. Nàng mất tích ba ngày, sau ba ngày lại rơi vào tình huống thất sủng. Nàng
mất tích, lão công lại đi cùng nữ nhân khác, thực bi ai a.
Mặc dù ở đầu đường nhìn thấy một màn, nhưng nàng đối
với Đông Phương Vũ vẫn còn có lòng tin. Nàng dự định về nhà hỏi cho ra lẽ.
Thương Mang sơn trang vẫn thường hay đóng cửa, gõ cửa
cả ngày cũng chẳng thấy ai, nàng không thể làm gì khác hơn là leo tường vào.
Nhưng vừa vào thì đã lập tức nghe hai nha hoàn nói chuyện, trong lòng cũng rõ cả
rồi.
Nàng vẫn tưởng hắn là một nam nhân si tình, xem ra hắn
làm nàng thất vọng rồi. Nguyên lai nam nhân nào cũng như nhau, nàng sai rồi,
thực sự sai rồi, ngay từ đầu, càng không nên hi vọng quá nhiều vào hắn.
Theo hắn đã nhiều năm, nàng không phải ngu ngốc, đương
nhiên hiểu được câu nói kia có nghĩa là gì. Người ta thì có mới nới cũ, mà nàng
lại thích cũ ghét mới.
Bạch Mạn Điệp ngẩng đầu nhìn vào khoảng không mênh
mông trước mặt, chẳng biết phải đi đâu. Lão công không cần nàng, muội muội đã
lập gia đình, hơn nữa còn gả cho huynh đệ của nam nhân kia, nàng thực sự không
biết phải đi đâu mà. Được rồi, nàng vẫn còn một nơi để về. Xem ra, nàng có thể
quay về Hồ Châu, về nhà cũ của mình.
“Ngâm Ngâm?” Thanh âm của Phương Chấn Hiên lần thứ hai
vang lên.
Bạch Mạn Điệp nhìn hắn, tron mắt có chút ánh sáng chớp
động.
“Nàng làm sao vậy?” Bạch Mạn Điệp vừa khỏi, hắn liền
đuổi theo, nhưng lại không gặp được hình bóng của nàng. Hắn nguyên bản đang lơ
đãng trên đường đi dạo nửa ngày, thế nhưng vô tình lại gặp được nàng. Nàng có
chút thất thần, tựa hồ là không ổn lắm. Mới chia tay một lát, nàng sao lại
thành như vậy?
“Phương đại ca, khi nào rời khỏi đây?” Nàng bình tĩnh
hỏi.
“Không biết.” Hắn vẫn chưa tìm được Quỷ Y.
“A.” Bạch Mạn Điệp thì thào nói nhỏ, “Ta muốn trở lại
Hồ Châu.”
“Sao?”
“Hắn có nữ nhân khác rồi, ta không còn nơi nào để đi
nữa, chỉ có thể về nhà.” Bạch Mạn Điệp vẫn ngẩn ngơ như cũ.
“Cái gì?” Phương Chấn Hiên cố gắng đè nén xúc động,
tên kia cư nhiên dám đối xử với nàng như vậy?
“Đừng ngạc nhiên, kỳ thực ta với hắn trước nay vẫn
không có gì. Sau khi rời khỏi Phương gia, chúng ta vẫn tương kính như tân. Ta
không xinh đẹp, cũng chẳng ôn nhu, tính tình bá đạo, chả trách hắn không thích
ta.”
Dòng người thưa thớt, một đôi tuấn nam mỹ nữ đứng ở đó
đó, nhàn nhã nói chuyện phiếm với nhau, tựa hồ có chút quái dị.
“Nàng có cái tốt của nàng” Hắn lần thứ hai thốt ra,
chỉ là tên kia không biết thưởng thức.
Bạch Mạn Điệp cười tự giễu, “Vậy sao?” Vậy hắn tại sao
không cần nàng?
Đúng rồi, nghe nói nữ nhân kia theo hắn đã nhiều năm,
có thể ngay từ đầu hắn chỉ xem nàng như đồ chơi của hắn. Hay là hắn nghĩ, đem
võ lâm đệ nhất nữ sát tinh biến thành nữ nhân hiền dịu, tương đối thú vị. Nhất
định là như vậy rồi, nếu không hắn sao lại không muốn thành thân với nàng? Hắn
cũng không biết nàng đã gả cho hắn a. Nếu thực sự yêu nàng, nên chân chính lấy
nàng. Chứ không phải đem nàng về phủ, tùy tiện nói một câu “Nàng là phu nhân.”
“Đúng vậy, Ngâm Ngâm, nếu nàng không chê, ta có thể
chăm sóc nàng.”
Bạch Mạn Điệp tự tiếu phi tiếu, “Thế nào chăm sóc?”
Phương Chấn Hiên biết mình đường đột, vội hỏi, “Chúng
ta vĩnh viễn là bằng hữu, nếu như nàng nguyện ý, tạm thời ta sẽ chăm sóc nàng,
chờ nàng nghĩ thông rồi hẳn tính tiếp.”
“Thật sự có thể?” Nàng lộ ra vẻ tươi cười chán ngán.
“Có thể.”
“Ta muốn quay về Hồ Châu.” Nàng muốn một mình yên tĩnh
một chút.
“Ta có thể bảo vệ nàng.” Hắn thực sự điên rồi, chỉ vì
muốn ở bên cạnh nàng, lời như vậy cũng có thể nói ra.
Trong mắt nàng hàm chứa tiếu ý, không nói gì thêm.
Bọn họ võ công không tệ, thậm chí Bạch Mạn Điệp so với
hắn còn lợi hại hơn, hắn bảo hộ nàng? Không cần, có gì phải là nàng bảo hộ hắn.
“Ngâm Ngâm, một nữ tử như nàng một mình lên đường
không tiện lắm, để ta hộ tống nàng.”
Nàng hít sâu một hơi, “Cảm tạ.” Nàng có bệnh, thực sự
không tiện đi một mình. Tới lúc phát cuồng vẫn cần người chiếu cố.