Men theo quan đạo đúng một ngày đường, đừng nói là
thôn trang hay trấn nhỏ, trà quán hay tửu lâu, ngay cả một bóng người cũng
không thấy. Bạch Mạn Điệp âm thầm cảm thấy may mắn, nếu như hôm nay không đụng
mặt Phương Chấn Hiên, có lẽ nàng đã chết đói ở ven đường rồi. Đường đường là nữ
nhân thế kỷ 21, cư nhiên lại chết đói, có phải quá mất mặt không? Kỳ thực ở
trung tâm cũng có thị trấn, tùy tiện men theo đường nhỏ đi là có thể tìm được,
chỉ là nàng không biết đó thôi. Ai kêu nàng cái gì cũng không biết? Đáng bị xúi
quẩy.
Cũng bởi vì không thấy bóng người nào, khi trăng đã
nhô cao, bọn họ ba người đương nhiên phải ngủ nơi hoang dã. May mà Phương Chấn
Hiên đem đầy đủ lương khô, ngoài trừ bánh màn thầu, còn có gà nướng, bánh ngọt,
thịt bò khô, thậm chí cả hoa quả cũng đều chuẩn bị. Tên kia thực sự rất biết
hưởng thụ cuộc sống, cùng một người biết hưởng thụ và có điều kiện hưởng thụ
đồng hành nhất định thập phần thích ý. Chí ít, Bạch Mạn Điệp nghĩ như vậy.
Dấy lên một đống lửa, Bạch Mạn Điệp, Phương Chấn Hiên,
Phương Hãn (xa phu kiêm tùy tùng) quây quần ngồi bên đống lửa. Nguyên bản Bạch
Mạn Điệp cùng Phương Chấn Hiên trò chuyện một câu rồi lại một câu, cho đến lúc
trời gần sáng, Bạch Mạn Điệp thật sự đã mệt không chịu được, mơ mơ màng màng
ngủ. Bạch Mạn Điệp luôn vô cùng để tâm đến chuyện ăn ngủ của mình, nàng nằm mơ
cũng không ngờ bản thân lại có ngày ngủ ở nơi hoang dã. Xem như trải nghiệm
cuộc sống đi, nàng bắt đầu tự an ủi chính mình.
Xung quanh vắng lặng, sao sáng đầy trời vô cùng chói
mắt, ánh trăng phát ra hào quang nhàn nhạt, mông lung mà mỹ lệ. Bạch Mạn Điệp
an tĩnh tựa người vào thân cây, trên khuôn mặt thanh tú hiện ra một nụ cười
nhàn nhạt. Đây chính là điểm đặc biệt của nàng, trong khi ngủ, trên mặt luôn
mang theo mỉm cười. Cho dù là trong hoàn cảnh vừa tìm được đường sống trong cái
chết, nàng ngủ vẫn sẽ mỉm cười. Nàng mặc dù có chút điêu ngoa đanh đá, nhưng
dẫu sao vẫn là một tiểu cô nương, thậm chí là một tiểu cô nương đơn thuần.
Đột nhiên, Phương Chấn Hiên cũng đang tựa người lên
cây mãnh liệt mở mắt, Phương Hãn cũng đồng dạng mở mắt thai, dùng nhãn tình dò
hỏi nhìn hắn. Phương Chấn Hiên khẽ liếc nhìn qua Bạch Mạn Điệp, nói, “Ta đi
giải quyết bọn chúng, ngươi xem chừng Bạch cô nương.” Hắn nói xong thản nhiên
đứng dậy, thân ảnh dần dần tiêu thất trong đêm đen.
Phương Hãn vừa buông mắt, đã thấy một cây quạt màu
trắng có hình tranh thủy mặc bị rơi xuống từ chỗ Phương Chấn Hiên vừa ngồi. Hắn
ngẩng đầu, nhìn theo Phương Chấn Hiên, sớm đã không còn thấy bóng dáng. Hắn cằm
cây quạt lên, đăm chiêu nhìn Bạch Mạn Điệp, trên mặt hiện ra vẻ lo lắng. Lại
nhìn tới cây quạt, hắn lập tức xoay người đuổi theo Phương Chấn Hiên.
Đó là một cây quạt tầm thường, nhưng cũng là vũ khí
của Phương Chấn Hiên. Phương Hãn biết công tử phải đối phó với kình địch, sao
lại có thể không mang theo vũ khí? Hắn một lòng lo lắng cho công tử, bất chấp
an nguy của Bạch Mạn Điệp.
Một lúc lâu sau…
Trong bóng đêm xuất hiện một thân ảnh đang chật vật chạy
trốn, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, tựa hồ phía sau đang có ác lang. Thậm
chí là thứ so với ác lang còn kinh khủng hơn mấy nghìn lần. Ba vị huynh đệ kết
nghĩa của hắn đều đã bị thương, hắn không chạy trốn, chỉ có con đường chết.
Phương Chấn Hiên thực sự quá lợi hại, ngay cả tùy tùng
bên cạnh hắn cũng là một cao thủ. Hắn sợ, đường sống duy nhất trước mắt chính
là nữ nhân kia. Hắn vừa mới thấy có một nữ nhân đồng hành với chủ tớ bọn họ,
bắt nữ nhân kia uy hiếp, hắn còn sợ không có cơ hội giữ mạng.
Không biết tại sao, Bạch Mạn Điệp đột nhiên tỉnh lại.
Nhìn sang chỗ đối diện, chủ tớ Phương Chấn Hiên không biết đã sớm đi nơi nào.
Nàng quay đầu nhìn lại, xe ngựa vẫn còn đó, vậy hai người họ rốt cuộc đi đâu?
“Tiểu mỹ nhân, đang tìm Phương Chấn Hiên sao?” Chẳng
biết khi nào, một hán tử tráng kiện đã đứng trước mặt Bạch Mạn Điệp, ánh mắt lộ
ra hung quang. Hán tử trong tay còn cầm binh khí, Bạch Mạn Điệp đương nhiên
biết hắn không phải người tốt, lập tức từ trên mặt đất đứng lên, chỉ vào hắn,
lãnh tĩnh nói, “Ngươi là ai? Muốn làm gì?” Nàng lúc còn ở hiện đại, cũng từng
gặp qua những kẻ cướp tài, cướp sách, mà mấy kẻ đó không ai có được kết cục
tốt. Đã từng có một tên lưu manh bị nàng đưa vào sở cảnh sát tìm nàng báo thù,
đối phương kéo thêm 20 mấy người giúp đỡ, giữa đêm chặn đường nàng. Nàng không
hè chớp mắt, dễ dàng thu thập cái đám cặn bã xã hội kia. Trước mắt bây giờ chỉ
có một người, trong tiềm thức, nàng cũng không cần để vào mắt. Tuy rằng nam
nhân này thoạt nhìn rất tráng kiện, cũng không hẳn là đối thủ của nàng. Huống
hồ, nàng hiện tại cũng có binh khí trên tay.
Hán tử kia thô bỉ cười, “Khá lắm, cư nhiên không sợ.
Chờ ta thoát khỏi đám tiểu tử họ Phương kia, nhất định sẽ hảo hảo yêu nàng.”
Hắn nói, tay bắt đầu duỗi tới. Bạch Mạn Điệp ưu nhã xoay người một cái, hắn tử
kia cả y phục của nàng cũng chạm không được.
“Mỹ nhân, đừng sợ, ta sẽ không tổn thương nàng.” Hắn
vẫn như cũ chậm rãi tới gần, bạch Mạn Điệp nhấc tay, một cái tát đã đánh tới.
Có thể ngay bản thân nàng cũng không để ý, tốc độ của nàng đạt tới mức cực kỳ
nhanh.
Hán từ kia cũng không bực tức trái lại còn cười một
cái, “Thú vị, ta thích.” Tay hắn lại bắt đầu duỗi ra, Bạch Mạn Điệp lần thứ hai
tát một cái vào mặt hắn, mắng, “Ta tin, kẻ dám phi lễ với ta vẫn chưa sinh ra
đời. Lão nương hôm nay sẽ dạy dỗ ngươi, không phải nữ nhân nào cũng dễ bị hiếp
đáp.”
Lúc này, hắn đã có chút phẫn nộ, tàn bạo nói, “Không
biết tốt xấu, lão tử bắt ngươi trước.” Móng vuốt sói ý đồ bắt lấy y phục Bạch
Mạn Điệp, nàng cư nhiên không kịp né tránh, bị hắn chạm tới y phục. Thế nhưng,
hắn vừa chạm tới y phục của nàng, nàng nhẹ nhàng chuyển động, lập tức né tránh.
Bạch Mạn Điệp đem một lọn tóc ngậm vào trong miệng.
Đây là thói quen của nàng, trước khi động thủ nàng đều ngậm tóc. Cho dù đi tới
cổ đại, nàng vẫn giữ thói quen này.
Nàng cười đùa, “Muốn bắt ta? Sợ rằng ngươi không có
bản lĩnh đó.”
Hán tử nhìn nàng một cái, trong mắt có vài phần sợ
hãi. Một nữ nhân thoạt nhìn vô cùng yếu đuối lại có thể trấn tĩnh đến như vậy,
nhìn tư thế của nàng, tựa hồ muốn nghênh chiến. Phương Chấn Hiên đã lợi hại như
vậy, nữ nhân đi cùng hắn lại là hạng kém cỏi sao? Hán tử ngẩng đầu, nói, “Cho
ngươi biết, ta là Thiết Huyết Tứ Ưng của Thương Ưng bang… đệ nhất Ưng Nhãn,
ngươi… ngươi không phải đối thủ của ta, ngược lại đi theo ta đi.” Thương Ưng? Theo
nàng thấy chỉ là lũ ruồi bọ. Bởi vì ý nghĩ của mình, nàng nhịn không được cười
ra một tiếng.
“Ngươi lợi hại thế nào? Thương Ưng bang là cái thá
gì?” Nàng rất bình tĩnh hỏi.
“Thương Ưng bang là một trong võ lâm tứ đại bang phái,
bang chủ Thương Ưng của bọn ta võ công cao cường, ngươi tốt nhất đừng chọc giận
ta.” Nhìn đối phương dường như rất lợi hại.
Bạch Mạn Điệp mới đến cổ đại, căn bản không biết võ
công cổ đại lợi hại thế nào. Có phải thật sự giống như trong tiểu thuyết võ
hiệp vẫn viết, có thể võ nghệ cao cường? Nàng tỉ mỉ quan sát, kẻ trước mặt thở
hổn hển như trâu, cước bộ trầm ổn, thoạt nhìn võ công không tệ. Vì an toàn,
nàng quyết định xuất ra binh khí khán địch. Nếu lần đầu đánh nhau ở cổ đại đã
thua, mặt mũi nàng còn để đâu nữa?
Nàng vén áo khoác lên, ngón trỏ tiến vào vòng khuyên
bằng vàng, nhẹ nhàng kéo một cái, chỉ thấy một đạo sách bén, kim kiếm lập tức
chỉ vào Ưng Nhãn.
Ưng Nhãn run lên một cái, cửu lễ tiên (1) trong tay
lập tức rơi xuống đất.
(1) Cửu lễ tiên: (cửu là
chín; lễ là khớp, đoạn, đốt; tiên là roi) Roi 9 đốt.
Kim kiếm, là kim kiếm có khách hai chữ “Vô Ảnh”. Giang
hồ đồn đại, chỉ có Vô Ảnh La Sá mới có thanh kiếm như vậy.
“La Sát nữ hiệp, tha… tha mạng a. Tiểu nhân có mắt như
mù, đách tội với nữ hiệp, ngài đại nhân đại lượng, buông tha cho tiểu nhân đi.”
Nghe nói cái tên gọi Ưng Nhãn vừa quỳ trên mặt đất, cả người run cầm cập, môi
trắng bệch, rõ ràng là sợ nàng tới cực điểm.
“Ta là ai?” Bạch Mạn Điệp hỏi.
“Ngài là Vô Ảnh La Sát, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân
nguyện ý vì La Sát nữ hiệp làm trâu làm ngựa, phụ mẫu cùng thân nhân tiểu nhân
vô tội, ngài tha cho bọn họ đi.”
Bạch Mạn Điệp sách mặt cứng đờ, lạnh lùng nói, “Cút,
đừng nói là ngươi đã gặp ta, bằng không..”
“Vâng… vâng…” Ưng Nhãn bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ, cấp
tốc tiêu thất trong màn đêm. Vô Ảnh La Sát cư nhiên lại hạ thủ lưu tình, tỷ lệ
này so với mau số trúng được 500 vạn còn nhỏ hơn, ai biết nàng có thể đổi ý hắn
không, hắn không chạy mới là lạ.
Bạch Mạn Điệp đem kim kiếm quấn lại bên hông, trong
ngực có một loại cảm giác là lạ. Nàng sớm đã đoán được bản thân là cái vị Vô
Ảnh La Sát biến thái kia, cho đến khi được chứng thực, cũng có chút tiêu hóa
không nổi. Nàng cũng không bài xích thân phận này, thậm chí còn có chút thích
thú. Kỳ thực có đôi khi, nàng rất muốn uy chấn hách bạch lưỡng đạo. Lúc còn ở
hiện đại, nàng trong hách đạo cũng có chút danh khí. Nếu không phải cha mẹ can
thiệp, không cho phép thì bây giờ nàng đã là bang chủ hách bang rồi.
Võ lâm đệ nhất nữ sát tinh? Lúc trở lại mà khoe khoang
với đám bằng hữu, nhất định có thể làm người ta hâm mộ muốn chết. Đáng tiếc,
thân phận này nhất định sẽ đem đến cho nàng rất nhiều phiền phức.
Đã có thân phận như vậy, nàng còn có thể lựa chọn sao?
Điều Bạch Mạn Điệp có thể làm, chỉ là giữ lại cái mạng nhỏ của nàng, đừng có
trước khi hoàn thành nhiệm vụ đã đến gặp Diêm Vương.
“Bạch cô nương.” Nàng ngẩng đầu, Phương Chấn Hiên cùng
Phương Hãn đã đứng trước mặt nàng. Vô thanh vô thức, muốn hù chết người khác
sao?
Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, “Kêu la cái gì? Ngươi
vừa chết ở đâu rồi? Ta còn tưởng ngươi bỏ lại ta mà chạy mất chứ.”
“Giang hồ ân oán.” Phương Chấn Hiên nói, sau đó ngồi
xuống đối diện nàng, “Bạch cô nương, cô có thấy người nào không?”
“Không thấy.” Nếu hắn cho rằng nàng không có võ công,
cứ để hắn tiếp tục hiểu lầm là được.
“Ta cứ tưởng cô nương đã có gì bất trách, làm ta sợ
muốn chết.” Phương Hãn nói thầm.
“Hai tên hỗn đản các ngươi, đem một nữ hài tử như ta
bỏ lại nơi hoang vu dã ngoại, nếu cô nương ta vận khí không được tốt, gặp phải
cường đạo thì tính sao bây giờ?” Bọn họ đột nhiên bỏ đi, khiến Bạch Mạn Điệp
thập phần khó chịu.
“Bạch cô nương, vốn dĩ công tử bảo ta ở lại bảo vệ cô.
Chỉ là ta phải giao cho công tử cây quạt, lại chị Ưng Chủy bám lấy, nên không
kịp trở về.” Sự thật đúng là như vậy, Phương Hãn nhanh chóng giải thích.
Bạch Mạn Điệp khó chịu liếc nhìn Phương Chấn Hiên một
cái, không thèm để ý nhún vai, “Là vậy a, ta đây cũng không so đo.” Nàng duỗi
thắt lưng ra, “Ta mệt rồi, ngủ.” Mí mắt nàng đã đan vào nhau, lúc này dù có đem
nàng bỏ vào nhà xí, nàng cũng có thể ngủ say.
“Bạch cô nương, ta có thể gọi cô là Mạn Điệp không?”
Phương Chấn Hiên đột nhiên nói một câu.
Bạch Mạn Điệp không có chút hảo cảm nào với hắn, chán
ghét nói, “Muốn ói.”
“Bạch cô nương đừng hiểu lầm, ta không có ý gì khác.
Cô nương giả làm vị hôn thê của ta, ta hẳn nên gọi tên cô nương. Tại hạ muốn
trước tiên gọi cho quen miệng, để tránh bại lộ sơ hở trước mặt gia phụ.” Có quỷ
mới biết hắn có ý đồ gì.
Bạch Mạn Điệp khóe môi căng ra, vô cùng khó chịu, miễn
cưỡng nói, “Gọi ta Ngâm Ngâm đi.” Mạn Điệp? Tên này không an toàn.
“Nếu như vậy, cô nương không thể cứ gọi “Ê” được, hẳn
nên gọi là Chấn Hiên.”
Nàng theo thói quen lườm hắn một cái, nhắm mắt lại
ngủ.
—-