“Đại tẩu.” Quân Tùy Phong đem theo khuôn mặt thập phần
khó coi tiến vào Thẩm Phương Viện, quấy rầy Bạch Mạn Điệp uống trà. Hiện tại,
cũng đã qua năm ngày sau “sự kiện” hai người té xuống núi. Trong năm ngày này,
Bạch Mạn Điệp không hề gặp mặt Đông Phương Vũ. Hiển nhiên là vì Bạch Mạn Điệp
trốn tránh hắn. Hai người trong lúc đó cư nhiên phát triển thành như vậy, nàng
nhất thời không biết phải thế nào đối mặt với hắn. Thế nào đối mặt với nam nhân
đã cùng nàng bái đường thành thân, hơn nữa lại có cả một đàn tiểu thiếp. Nụ hôn
đó, đã đảo lộn lòng nàng. Đến bây giờ, nàng vẫn thấy tim mình đập thật mạnh.
Bạch Mạn Điệp nhìn hắn liếc mắt một cái,“Sao vậy? Nhìn
ngươi y như nửa chết nửa sống.” Lại bị hạ độc sao? Ai kêu hắn nổi sách tâm,
đáng đời.
Quân Tùy Phong xoa xoa Thái Dương,“Ta mất trái tim rồi.”
Bị một một nữ nhân xấu xa lại lạnh như băng đánh cắp.
Bạch Mạn Điệp sửng sốt,“A? Ngươi bệnh tim nguy kịch
hả?” Tùy Phong công tử mách phải tâm bệnh, chuyện lớn, nguy lắm a.
“Không phải, là bị một nữ nhân trộm mất,” Hơn nữa còn
là một nữ nhân khủng bố, động một cái là hạ độc hắn ngay.
Bạch Mạn Điệp đột nhiên hiểu ra, cười đến ám
muội,“Ngươi đang yêu nữ nhân nào đúng hay không?” Tùy phong công tử phong
lưu, chuyện đó khắp giang hồ có ai chẳng biết, không ngờ cũng có nữ nhân khiến
hắn yêu thật lòng. Nàng rất ngạc nhiên, rốt cuộc cái dạng nữ tử gì. Nàng đột
nhiên nhớ tới mấy ngày hôm trước Quân Tùy Phong bị nữ nhân nào đó đánh, hắn
thích hẳn là chính là nàng.
“Nữ nhân đó không cảm kích chút nào hết.” Cứ tưởng hắn
là Tùy Phong công tử phú khả địch quốc, tuấn mỹ vô song, thiên hạ nữ tử đều bị
động tâm vì hắn, vậy mà nữ tử lạnh như băng kia lại một mực khinh thường. Hở
một chút là ra tay đánh hắn, hạ độc hắn, mị lực của hắn không phải tụt dốc rồi
chứ?
Bạch Mạn Điệp vẻ mặt đồng tình vỗ vỗ bờ vai của
hắn,“Huynh đệ a, không phải mỗi một nữ nhân đều yêu bộ mặt điển trai của nam
nhân. Đương nhiên, ngươi ngoài đẹp trai thì cũng rất giàu. Nhưng là trên đời
này có loại nữ nhân được gọi là nữ cường nhân, có tư tưởng, có chủ kiến, không
giống với những nữ nhân đại ngốc nghếch khác, các nàng đòi hỏi chính là chân
tình của nam nhân. Nhìn ngươi như vậy tuyệt đối không có khả năng đem chân tình
trao cho một nữ nhân, không bằng buông tay đi.” Lấy sự phong lưu của Quân Tùy
Phong, nữ nhân yêu hắn chẳng phải việc hay ho gì, đừng hại đời hoàng hoa khuê
nữ.
Quân Tùy Phong thoạt nghĩ,“Cũng đúng, nữ nhân lạnh như
băng, thì có cái gì tốt chứ?” Rõ ràng khẩu thị tâm phi.
Bạch Mạn Điệp bật cười,“Lạnh như băng? Ngươi Tùy Phong
công tử lại yêu một khối băng nữ nhân, ha ha, hay nha hay nha.” Loại này y hệt
như Thủy Tịch Linh, có hắn chịu nổi.
“Yêu nàng? Không có, bất quá chỉ là hứng thú thôi.”
Quân Tùy Phong ra vẻ buồn bực, cố vờ như không thèm để ý.
Bạch Mạn Điệp đương nhiên nói,“Thật không yêu sao? Vậy
đuổi người ta đi cho rồi.” Nàng biết hắn luyến tiếc, nam nhân như hắn, chịu đem
một nữ nhân để trong lòng, tuyệt đối là vì thích người ta.
“Nàng là tiểu thâu (ăn trộm), nếu không tra ra mục
đích thật sự của nàng, thì không thả nàng ra được.” Hắn đã tịch thu toàn bộ độc
dược trên người nàng, nàng không có khả năng tác quái. Nữ nhân thú vị như vậy,
thả ra thật đáng tiếc.
“Tiểu thâu? Lão đệ à, tuy ta và đại ca ngươi đều là
tặc, ngươi cũng không cần đi tìm tặc lão bà chứ? Cả nhà sẽ chúng ta thành ra
cái gì? Những kẻ trộm a?” Bạch Mạn Điệp vô tình không biết, nàng đã đem mình
trở thành người của Đông Phương gia.
Quân Tùy Phong oai đầu,“Nàng chách chắn không phải
tiểu thâu, nhưng là nàng tự ý xông vào Tàng Thư lâu, không biết nàng đến Thiên
Cơ các trộm cái gì.” Lúc thẩm vấn, miệng nàng kín như miệng ngọc trai, đụng một
cái là hạ độc. Quái, trên giang hồ khi nào xuất hiện nữ nhân người toàn là độc
thế này.
Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái,“Ngươi hỏi ta, ta hỏi
ai? Ta cũng không phải Thiên Cơ các Các chủ.”
Quân Tùy Phong cười tủm tỉm,“Ta Thiên Cơ các tứ đường
còn thiếu một Huyền Vũ Đường chủ.”
Bạch Mạn Điệp lại trừng hắn một cái,“Thì sao? Muốn
nhận ta vào làm à?”
Quân Tùy Phong mãnh liệt gật đầu,“Đúng vậy, đại tẩu,
có tẩu Vô Ảnh La Sát gia nhập, Thiên Cơ các nhất định như hổ thêm cánh.” Vị trí
này chính là để lại cho lão đại, nhưng nhiều lần mượn sức đại ca thất bại, đành
chuyển mục tiêu sang đại tẩu vậy, dù sao đại tẩu cũng là một nhân vật lợi hại.
“Dẹp, Hồng Nhan Cung Thủy Mẫu Đơn đem phó cung chủ vị
cho ta ta cũng không thèm, ta ăn no đi làm cái khỉ gì đường chủ đó của Thiên Cơ
các làm gì.” Nàng là công dân lương thiện, hiện tại chưa muốn gia nhập xã hội
đen.
“Tẩu quen Hồng Nhan Cung chủ?” Yêu lão bà kia tốt nhất
đừng đụng tới.
Bạch Mạn Điệp thẳng thắn,“Không quen, chẳng qua là vô
tình gặp phải.”
“Đại tẩu, nghiêm túc nói, tẩu cùng lão đại rốt cuộc
làm sao vậy?” Hai người này chiến tranh lạnh cũng mấy ngày rồi.
Bạch Mạn Điệp bất đắc dĩ xùy tay,“Đừng nói nữa, lão
đại ngươi có cả đống nữ nhân, coi đại tẩu ngươi không bằng một hạt cát, ta hiện
tại đang chuẩn bị chia tay với hắn đây.”
Quân Tùy Phong khoa trương réo lên,“Không phải vậy.”
Lão đại đúng là có rất nhiều nữ nhân, nhưng là lão đại ngay cả tên mấy nữ nhân
này cũng không biết.
“Đừng nói nữa được không, ta hiện tại đang siêu cấp
buồn bực. Tiểu Phong a, có thể hay không mang ta đến Thiên Cơ các tham quan một
chuyến.” Đã muốn đi lâu lắm rồi.
“Đại tẩu, xin miễn cho.” Nếu lão đại biết hắn một mình
đưa đại tẩu đến Thiên Cơ các, nhất định lột da hắn, hắn cũng không muốn hi sinh
oanh liệt vậy đâu.
“Được rồi, không đi thì không đi, keo kiệt. Nhưng nói
ta nghe, Thủy Phù Dung kia rốt cuộc là ai a.” Thủy Phù Dung Thủy Phù Dung, đối
với nàng mà nói quả thực chính là một cơn ác mộng.
“Sao tẩu đột nhiên lại nhớ tới Thủy Phù Dung?” Quân
Tùy Phong có chút ngoài ý muốn, Thủy Phù Dung đã chết hơn hai mươi năm rồi.
“Có người nói ta giống Thủy Phù Dung.”
“Tẩu giống Thủy Phù Dung?” Quân theo gió cẩn thận suy
xét, quả nhiên có vài phần tương tự. Chỉ cần có tên tuổi trên giang hồ, Thiên
Cơ các đều ghi lại toàn bộ, phi thường nổi danh, ngay cả bức họa cũng có. Nổi
danh như Thủy Phù Dung, hắn cũng có xem qua.
“Sao vậy? Mau nói cho ta biết, Thủy Phù Dung rốt cuộc
là ai.”
“Được được, đừng gấp a. Thủy Phù Dung vốn là Hồng Nhan
cung chủ tiền nhiệm, là thân tỷ tỷ của Thủy Mẫu Đơn. Hồng Nhan cung tất cả đều
là nữ tử, rất nhiều người là do bị vứt bỏ hoặc bị nam nhân tổn thương. Hồng
Nhan cung cũng có nhặt về đứa trẻ bị vứt bỏ hoặc là nữ tử do cung nữ sinh ra.
Hồng Nhan cung nữ tử sau khi được mười tám tuổi, có thể xuống núi tìm một nam
nhân. Nếu sinh được nữ nhi, để nữ nhi ở lại, thì người có thể rời đi. Nếu là
sinh nam tử, thì bị phế võ công, trục xuất ra khỏi hồng nhan cung. Hồng Nhan
cung xây dựng trên Thiên Sơn sơn cốc, có thể nói là ngăn cách với các môn phái
khác. Hồng Nhan cung thập phần thần bí, cho dù là Thiên Cơ các của ta cũng tra
không được vị trí của Hồng Nhan cung. Hồng nhan cung kỳ thật cũng không có làm
chuyện gì thương thiên hại lí, thế nhưng những cung chủ các đời đều luyện một
loại võ công kì quái, phải dùng nam nhân để dưỡng khí, vì vậy, võ lâm chính đạo
làm sao tha cho Hồng Nhan Cung được. Hai mươi ba năm trước, Hồng Nhan Cung chủ
tiền nhiệm Thủy Phù Dung đến Trung Nguyên, khi đang thu thập nam nhân để dưỡng
khí thì gặp Tống gia thiếu chủ Tống Cảnh Nhân. Hai người trong lúc đánh nhau đã
rơi xuống một sơn cốc, nảy sinh cảm tình. Tống gia lão trang chủ không cho phép
con mình ở bên cạnh một yêu nữ, dùng cái chết uy hiếp buộc Tống Cảnh Nhân cưới
một vị tiểu thư võ lâm thế gia làm vợ, cũng chính là Tống Phu Nhân bây giờ.
Thủy Phù Dung sau khi biết Tống Cảnh Nhân lấy vợ, trở nên tàn bạo bất nhân,
dùng sách đẹp khắp nơi mê hoặc nam nhân. Cuối cùng, hành vi của nàng dẫn tới
việc bị võ lâm các phái truy sát. Nàng bị các đại môn phái bức đến vách đá,
uống thuốc độc tự sát, rơi xuống sườn núi. Lúc người ta tìm được nàng, nàng đã
gần như tắt thở, bộ dạng biến đổi hoàn toàn. Sau đó, Thủy Mẫu Đơn kế nhiệm Hồng
Nhan cung, nhiều lần ám sát Tống Cảnh Nhân. Mười chín năm trước, Thủy Mẫu Đơn
cùng Hồng Nhan Cung đột nhiên ở trên thoái ẩn giang hồ. Nhưng, trên giang hồ
xuất hiện một vị nữ nhân dùng nam nhân để dưỡng khí, Thiên Cơ các tra được nàng
chính là Thủy Mẫu Đơn.” Đây là bí mật, Quân Tùy Phong không tùy tiện nói cho
người ta nghe. Muốn biết tin tức? Lấy tiền mua a.
Nguyên lai Thủy Phù Dung là hồng nhan tri kỷ của Tống
trang chủ, trách không được hắn luôn toàn lực tìm hiểu tung tích của Thủy Phù
Dung. Ngày ấy Thủy Mẫu Đơn xuất hiện ở Tống gia, là vì tỷ tỷ báo thù á? Cứ như
vậy, Tống gia trang chẳng phải là rất nguy hiểm sao? Nàng chính là một kẻ ích
kỉ, thầm nghĩ là tự bảo vệ mình, ích kỉ thì kích kỉ.
“Thủy Phù Dung chết khi nào?” Bộ dạng biến đổi hoàn
toàn, chính là nhìn không ra được? Có thể nào là Thủy Phù Dun chưa chết?
“Hai mươi mốt năm trước.” Thân thể Bạch Mạn Đệp này
năm nay vừa vặn hai mươi tuổi. Mượn tình tiết trong phim truyền hình chút xíu,
nàng to gan đặt ra giả thiết này. Có khi nào Thủy Phù Dung cùng tên họ Tống đã
từng lên giường, hơn nữa Thủy Phù Dung còn mang thai. Nàng uống thuốc độc cùng
rớt xuống vách núi chính là kim thiền thoát xác, thực tế là nàng không chết, gả
cho một tên tiểu thương gia họ Bạch, sống cuộc sống bình thường? Mà Bạch Mạn Điệp,
chính là nữ nhi của Thủy Phù Dung với tên họ Tống? Ánh mắt tên họ Tống kia nhìn
nàng như vậy, thật đáng ngờ a.
Ách, nàng thật sự là xem phim truyền hình quá nhiều
rồi, sao lại nghĩ ra tình tiết hoang đường vậy chứ.
“Đại tẩu đại tẩu, tẩu ngẩn ra làm gì?” Quân Tùy Phong
ở nàng trước mắt nàng quơ quơ tay.
“Không có gì, ta chỉ là đối với Thủy Phù Dung cảm thấy
tò mò, cũng thấy nàng thực đáng thương.” Thủy Phù Dung tuyệt đối là một si tình
nữ tử.
“Thủy Phù Dung là một vị đại mỹ nhân, đáng tiếc là
nàng đã chết.” Nói đến mỹ nữ, Quân Tùy Phong lập tức biến sách.
Bạch Mạn Điệp cho hắn một phen run rẩy,“Nếu là nàng
còn sống, tuổi đều còn có thể làm nương của ngươi, ngươi thế nào cũng y hệt sách
lang.” Nhìn đến bộ dáng của tiểu tử kia, Bạch Mạn Điệp cảm thấy thực không
thoải mái. Trong tiềm thức, nàng không cho phép người khác khinh miệt Thủy Phù
Dung.
“Tẩu cùng nàng rất giống đó chứ.” Quân Tùy Phong đứng
lên, chậm rãi tới gần Bạch Mạn Điệp, bộ dáng chính là tiêu chuẩn sách lang.
Bạch mạn điệp trừng hắn một cái,“Biến, cấm làm bậy chỗ
này.”
“Tiểu mỹ nhân, cho ta sờ một chút đi.” Nói xong vươn
tay định sờ Bạch Mạn Điệp, đương nhiên hắn không dám sờ thật, chỉ là giỡn chơi
với Bạch Mạn Điệp thôi.
“Ngươi tính làm gì.” Một tiếng rống giận vang lên,
Quân Tùy Phong giật bắn người. Xong rồi, bây giờ xong rồi, hắn chỉ là đùa một
có chút xíu, mà giờ có khả năng bỏ mạng.
Quân Tùy Phong nhìn Đông Phương Vũ cười giả dối, toàn
thân đổ mồ hôi lạnh,“Lão đại.” Nhất là nhìn thấy bộ dáng muốn ăn thịt người của
Đông Phương Vũ, Quân Tùy Phong biết hắn tương lai nhất định u ám.
Đông Phương Vũ nghiến răng nghiến lợi hỏi lại một
lần,“Ngươi đang làm cái gì?” Biết tiểu tử này háo sách, không ngờ háo sách tới
mức độ này, ngay cả nữ nhân của hắn cũng muốn đụng.
Quân Tùy Phong lui ra phía sau ba thước, cười một cách
đáng thương,“Lão đại, huynh tha đệ đi, đệ chỉ là giỡn chơi với đại tẩu thôi.”
Hắn thề, về sau không bao giờ… giỡn như vậy nữa.
“Cấm ngươi trở lại Thẩm Phương Viện.” Nếu là hắn lại
động tay động chân, Đông Phương Vũ có khả năng sẽ xé xác hắn.
“Đại ca, đệ méc sư phó huynh khi dễ đệ.”
“Biến..”
“Tuân mệnh,” Về nhà tìm vị lãnh khốc mỹ nhân kia, thà
là bị hạ độc, cũng còn tốt hơn để lão đại cho đi chầu Diêm Vương.
“Sao ngươi lại tới đây?” Có vẻ hơi xấu hổ. Mấy ngày
nay nàng lấy lí do thân thể không khỏe để trốn ở Thẩm Phương Viện, không gặp
khách, ai ngờ lại bị Đông Phương đại ca bắt được.
“Ta đến thăm nàng, thấy khỏe hơn chưa?” Trùng hợp gần
đây hắn có chút chuyện phải giải quyết, bằng không đâu có chờ tới hôm nay mới
đi gặp nàng.
“Ách, cám ơn, đã tốt hơn rồi.” Nàng căn bản là không
có bệnh, cho dù có, cũng là tâm bệnh, làm gì có thuốc chữa được tâm bệnh.
“Ở có quen không?” Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lại kinh
ngạc, lần đầu tiên hắn hỏi loại vấn đề này.
“Hoàn hảo.” Ở một lúc chẳng sao, còn ở trường kỳ thì
chách chắn không được. Nàng từ nhỏ chính là số nha hoàn, không thể làm Kim phu
nhân.
“Ta đã hứa dạy nàng thổi sáo, giờ muốn học hay không?”
Bạch Mạn Điệp vừa định trả lời, một con bồ câu đã bay
tới bên người nàng, vỗ cánh vài cái, đứng trên vai nàng, bồ câu ngoan.“Dùng bồ
câu đưa tin.” Nàng lưu loát bắt thư, thả bồ câu cất cánh.
Đông Phương Vũ đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn nàng.
Nàng xem thư, mày mặt nhăn càng lúc càng nhăn lại.
“Làm sao vậy?” Hắn nhịn không được hỏi.
“Lưu ly gởi thư, nói Tam muội mất tích. Lưu Ly nói,
Nhị muội cùng Tam muội vì đi tìm thuốc chữa bệnh mất trí cho ta, sau khi diệt
Dương Uy đường liền mất tích. Nhị muội tìm hạt tuyết, Tam muội tìm Thánh Linh
châu. Ta nghĩ nhị muội cùng tên Lãnh gì đó hẳn là trên đường tìm hạt tuyết đã gặp
nhau, nên cùng đi Thiên Sơn. Chúng ta đã biết được tung tích của nhị muội, về
phần Tam muội, không biết nàng ở đâu. Nói như vậy, Tam muội đã mất tích hai
tháng.” Lấy độc thuật của Độc Nương Tử, chách là không có chuyện gì.
“Nàng yên tâm đi, Độc Nương Tử không phải phàm nhân.”
Độc Nương Tử cũng không phải nữ nhân bình thường, đương kim võ lâm không mấy ai
được như nàng.
“Ừ, kỳ thật ta cũng không phải phải lo lắng lắm. Ta
tin tưởng nàng không sao, về phần Lăng Tương ta càng không lo lắng, có huynh đệ
ngươi chiếu cố nàng. Mấy ngày sau, chúng ta đi họp mặt bọn họ.” Không biết hai
vị kia nhìn thấy bọn họ sẽ có thái độ gì.
“Cần ta gửi thư bảo Lãnh Tuyệt Cuồng chiếu cố Diệp cô
nương chứ?” Vì để lão bà vui, đem huynh đệ kết nghĩa đi bán đứng.
“Không cần, chuyện hai người họ để họ tự giải quyết
đi.”
“Vậy ta đi trước.” Đông Phương Vũ không biết hai người
họ lúc này còn có thể nói chuyện gì.
Bạch Mạn Điệp cười tủm tỉm nhìn hắn,“Ngươi nói có vẽ
cho ta một bức họa hả?”
Đông Phương vũ mỉm cười,“Tất cả đều có khăn che mặt.”
Ai bảo lần đầu gặp mặt, nàng chính là đang đi trộm.
“Ta hiện tại không có che mặt, họa cho ta một bức, thế
nào?”
“Được.” Có trời mới biết hắn chưa từng vẽ tranh cho
ai.
Bạch Mạn Điệp có ý thay một bộ y phục bình thường
nhất, cùng Đông Phương Vũ tiến vào thư phòng. Nàng lúc nào cũng không ưa trang
phục quá sức lộng lẫy, nếu là họa, nàng muốn hắn họa lại hình dạng chân thật
nhất của nàng.
“Có muốn xem trước hay không?” Hắn bày ra giấy bút,
sau đó hỏi nàng.
“Ừ, vậy thì xem trước đi.” Bạch Mạn Điệp vui cười nói,
“Ngươi không được hoa ta thành xấu xí nha.”
Đông Phương Vũ lấy từ trong ngăn kéo ra một trục họa,
tất cả đều được dùng khăn tay thượng hạng bao lấy, vừa nhìn đã biết rất được
chủ nhân quý trọng.
Nhìn hắn xem chúng như bảo bối, Bạch Mạn Điệp hài hước
nói, “Bất quá cũng chỉ là bức họa của ta thôi, ngươi lại xem như bảo bối a?”
Hắn mở bức họa ra, ngẩng đầu cười, “Đúng là vậy mà.”
Nụ cười hắn đúng là mê hoặc nhân tâm.
Nàng dùng tay, mở bức tranh thứ nhất, tay bỗng run
lên, bức họa đang cuộn tròn được mở ra.
Là bức tranh chân dung của một mĩ nhân, mĩ nhân trong
tranh thật sự rất sống động, ánh mắt nàng phảng phất như đang lay động. Bạch
Mạn Điệp nhìn bức họa, mỉm cười “Thực sự rất giống.”
Nàng lại mở… một bức khác ra, là họa toàn thân, trên
mặt vẫn một có khăn lụa che mặt. Mĩ nhân tay cầm kim kiếm, tựa như đang múa
kiếm. Đứng dưới táng hoa anh đào, cánh hoa bay lượn, tư thế oai ùng hiên ngang.
Ngoài ra còn có một bài thơ nữa – Khinh la tiểu phiến
bạch lan hoa, tiêm yêu ngọc đái vũ thiên sa. Nghi thị tiên nữ hạ phàm lai, hồi
mâu nhất tiếu thắng tinh hoa.
Còn đề thơ nữa á? Bạch Mạn Điệp bật cười, cư nhiên lại
có người đề thơ cho nàng? Nàng nằm mơ cũng không dám tưởng. Ý thơ thế này, đem
nàng lên tận trời xanh, kỳ thực nàng cũng không hơn được như thế này.
“Nàng cười cái gì?” Đông Phương Vũ tâm tình đặc biệt
tốt, khóe môi luôn có ý cười.
“Ngươi khen ta tốt như vậy? Ngươi nhìn lại ta đi, cùng
với ý thơ chênh lệch rất lớn. Đây không phải ta tự hạ thấp bản thân mình, mà ta
chính là tục nữ (nữ nhân bình thường), đến cả thục nữ còn không phải nữa là.”
Đông Phương Vũ vẫn cười cười, “Ta biết.” Ngày xưa vô
luận thế nào cũng không ngờ Vô Ảnh La Sát lại là nữ nhân đơn thuần thế này.
Bạch Mạn Điệp phá lên cười ha hả, “Hiện giờ mới biết
rõ tính tình của ta, ngươi có cảm giác bị lừa không hả.”
“Có lẽ.” Hắn chính là thích nàng như vậy.
Bạch Mạn Điệp cố ý vô tình liếc ra cửa sổ, hưng phấn
kêu lên. “Hôm nay khí trời rất tốt, không bằng chúng ta ra ngoại thành dạo chơi
nha? Nói thật, ngươi vẽ ta như vậy, thật sự không thể cách điệu được.” Tay nghề
nướng cá của hắn rất điêu luyện, ta hoài niệm a.
“Sao? Đi dạo?” Chưa từng nghe qua.
“Ta muốn đến ngoại thành nướng gì đó ăn, chúng ta tới
trù phòng kiếm vài thứ, rồi ra ngoại thành nướng ăn, được chứ? Gọi thêm Tùy
Phong, quản gia, Nguyệt Nhi, Diệu Nhi, cùng đi chung.” Dạo chơi ngoại thành mà,
càng nhiều người càng náo nhiệt.
Chủ ý này cũng không tệ, tiểu nữ nhân này rất biết
hưởng thụ.
Nhưng mà…
”Nếu nàng muốn đi, ta đi cùng nàng.” Khó khăn lắm mới
có cơ hội ở một mình, thật không muốn để người ngoài phá hư.
“Đi thôi đi thôi.” Bạch Mạn Điệp cười ngang ngược, “Ta
sắp trở thành nữ nhân đầu tiên của Kim Long vương triều du ngoạn ngoại thành
rồi.”
“Tiểu Điệp, nếu nàng muốn ăn thịt nướng, chúng ta cũng
có tự bắt được, không cần mang theo được không?” Nếu để thiên hạ biết Kim lão
bản hắn mang theo một đống đồ ăn ra ngoại thành nướng, hắn còn mặt mũi nào.
“Đại ca, nguyên lai võ công của huynh, chỉ dùng để bắt
thú.” Quân Tùy Phong phe phẩy chiết phiến (cây quạt), tiêu sái bước vào.
“Sao ngươi lại đến đây?” Đông Phương Vũ vừa nhớ tới
hành vi của hắn, nhịn không được trừng mắt.
“Đại ca, ta không cố ý chen ngang chuyện tốt khuê
phòng của phu thê hai người đâu.” Hắn liếc Bạch Mạn Điệp một cái, “Bên Chu Tước
rốt cuộc nhận được một tin tức.”
“Chu Tước? Chu Tước đường chủ à?” Bạch Mạn Điệp không
phải không biết.
Quân Tùy Phong nhếch miệng cười, “Không sai, đại tẩu
quả nhiên thông minh, Chu Tước đường chủ truyền về một tin tức rất hay.” Còn có
liên quan đến Bạch Mạn Điệp.
“Tin gì?” Nói đến tin tức thú vị, Bạch Mạn Điệp rất có
hứng thú.
“Phương Chấn Hiên của Vạn Kiếm sơn trang muốn đính
hôn, vị nữ tử kia chính là Thanh Thủy sơn trang đại tiểu thư Vân Băng Tâm.” Có
điều họ Phương kia tuyên bố không phải Bạch Ngâm thì không lấy. Chuyện của họ
Phương kia cùng đại tẩu, Quân Tùy Phong hắn cũng biết chút ít.
“Thì liên quan gì tới ta.” Bạch Mạn Điệp nhìn Quân Tùy
Phong, lườm hắn một cái, nàng cùng họ Phương kia chính là quan hệ bằng hữu, là
hắn tự mình đa tình thôi.
Quân Tùy Phong vội vàng gật đầu, “Phải phải phải, không
liên quan tẩu, họ Phương kia tuyên bố không phải tẩu thì không lấy cũng không
liên quan tẩu.”
“Cái gì?” Bạch Mạn Điệp kinh ngạc, hắn vẫn quá mức hi
vọng á.
“Có người nói, hắn chết sống cũng không chịu Vân Băng
Tâm, bị phụ thân hắn nhốt lại.” Phương Chấn Hiên xem ra không được sống yên, hướng Thiên Cơ các mua tin tức của Bạch Ngâm. Đương nhiên, Quân Tùy Phong
làm gì nói cho hắn biết.
“Không phải Đỗ Thanh Sương à? Thế nào biến thành Vân
Băng Tâm? Lão họ Phương ban đầu chế nhạo ta, đề cao Đỗ Thanh Sương mà.” Kế
hoạch thay đổi nhanh quá a.
“Ban đầu lôi đài luận võ, Đỗ đại mĩ nhân bị đại tẩu
trong ba chiêu đánh bại, không còn mặt mũi tái giá, cả ngày trốn trong nhà
không ra.” Nên Đỗ gia quyết định trả thù.
“Quân Tùy Phong, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?” Đông Phương
Vũ không có hứng thú nghe hắn ôn lại chuyện xưa.
“Không có gì.” Quân Tùy Phong nghiêm mặt. “Chỉ là vừa
nhận được tin tức, Thanh Thủy sơn trang không cam lòng vị trí Phương thiếu phu
nhân của Vân Băng Tâm bị cướp mất, dự định tìm đại tẩu gây phiền phức.” Tiểu
Chu Tước vừa nhận được tin, liền báo ngay về.
“Có lộn không vậy, ta hiện giờ đã gả cho đại ca ngươi,
chuyện cũ đừng nhắc lại nữa.” Vân Băng Tâm kia mười phần chách tám là không gả
ra được, nên mới tìm nàng gây phiền phức.
“Được rồi, vào trọng điểm, ai… Thám tử mà Chu Tước
đường an bài tại Huyền Vũ sơn trang với Thanh Thủy sơn trang báo lại, Huyền Vũ
sơn trang Đỗ gia, Thanh Thủy sơn trang Vân gia chuyển bị đối phó đại tẩu. Vì
Bát đại thế gia đã hủy lệnh truy bắt đại tẩu, nên bọn họ quyết định ám sát.”
Bọn họ không dám quang minh chính đại mà làm.
Bạch Mạn Điệp ngây người, “Không thể nào, nói vậy thì
thiên hạ ai ai cũng biết Bạch Ngâm ta chính là Vô Ảnh La Sát hả?”
“Không, chỉ có người của Huyền Vũ sơn trang biết.
Thanh Thủy sơn trang cũng không biết, nhưng tẩu phải đề phòng. Huyền Vũ sơn
trang và Thanh Thủy sơn trang đều tự phái thám tử điều tra tung tích của đại
tẩu.” Không sai, là tự làm, bọn họ hai nhà không có liên thủ. Đám danh môn
chính phái này, phi thường trọng sĩ diện, làm sao không biết xấu hổ tuyên bố
trắng trợn bọn họ đi ám sát? Nếu không phải Thiên Cơ các thần thông quản đại,
căn bản không thể nào biết.
Bạch Mạn Điệp hừ lạnh, “Mẹ nó, ta thực sự hối hận vì
đã quen biết họ Phương kia, sớm biết vậy cũng không cùng hắn giao dịch.” Nàng
rốt cuộc cũng thấy rõ bộ mặt thật của cái được gọi là danh môn chính phái.
Đại tẩu lại nói chuyện thô tục? Quân Tùy Phong ho khan
một tiếng. Bạch Mạn Điệp trừng mắt nhìn hắn, “Sao đây? Cổ họng khó chịu hả?
Muốn ăn đồ ngọt không? Tây qua (dưa hấu) sương? Hay bàn đại hải. Nàng tức giận,
nhất thời nói sai.
“Xin miễn.”
“Có ai tới Thiên Cơ các mua tin tức của Tiểu Điệp
không?” Trầm mặc nửa ngày, Đông Phương Vũ rốt cuộc cũng mở miệng.
“Tạm thời không có.” Bát đại thế gia đều có mạng lưới
tình báo riêng, không phải chuyện bất đắc dĩ, cũng không tìm đến Thiên Cơ các.
Bọn họ đều có bí mật, không muốn cho người ngoài biết.
“Không ai ngờ Tiểu Điệp lại ở Thương Mang sơn trang.”
“Đại ca, lúc này các người muốn đi Thiên Sơn, rất dễ
bại lộ hành tung.” Mạng lưới tình báo của Huyền Vũ sơn trang cùng Thanh Thủy
sơn trang mặc dù không bằng Thiên Cơ các, nhưng cũng không phải để trưng.
“Nàng biết dịch dung không?” Đông Phương Vũ hỏi Bạch
Mạn Điệp. Nhị muội nàng lợi hại như vậy, chách cũng học được chút ít chứ?
Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, “Làm sao ta biết?
Ngươi cũng không phải không biết ta mất trí nhớ đâu?”
”Đại tẩu, tẩu bị mất trí nhớ?” Quân Tùy Phong mãnh
liệt chớp mắt.
“Tùy Phong, gọi Thanh Long tới đây một chuyến.” Trong
lòng hắn đã có tính toán.
“Đại ca, huynh không để hắn làm mặt nạ chứ?” Dịch dung
thuật của tên kia đúng là không bằng Thiên Diện Tu La, nhưng cũng là nhất nhì
cao thủ.
“Không đúng lúc rồi, Thanh Long ra cửa hàng tuần tra.
Mười ngày sau mới về, tạm thời không giúp được.”
“Không sao, khi nào hắn về, lập tức bảo hắn tới gặp
ta.”
“Vâng.” Quân Tùy Phong lập tức bày ra bộ mặt nghiêm
trang.
“Được rồi, không còn gì thì lăn ngay cho ta.” Dạo chơi
ngoại thành lại thêm ngâm nước nóng, thực sự kế hoạch không biến hóa nhanh a.