Điệp trúc – một cái tên rất ưu nhã, nằm tọa trong một
viện tử u tĩnh cổ xưa.
Nơi này ban đầu không phải gọi là Điệp Trúc, mà gọi là
Bạch phủ. Bạch phủ, là phủ đệ của một vị thương nhân họ Bạch. Bỗng đến một
ngày, Bạch phủ lại biến thành Điệp trúc. Không ai biết tại sao, thậm chí cũng
không muốn biết. Điệp trúc, một nơi không ai thèm chú ý tới. Mà chủ nhân của
nó, càng không để tâm.
Bạch Mạn Điệp chính là một tiểu thư chân chính, cầm
nghệ, tú hoa, phác điệp. Giọng nói dịu dàng thanh thanh, ba bước không ra khỏi
khuê phòng. Bất luận nàng có thật sự như thế hay không, chí ít trong mắt mọi
người, nàng chính là một nữ tử yếu đuối.
Nàng phải thành thân, gả cho một nam nhân nàng không
quen không biết. Nàng cùng nam nhân kia có hôn ước, là hôn sự khi phụ mẫu còn
sinh thời đã đặt ra. Mấy năm trước, khi nàng mười tám tuổi, vốn dĩ đã phải gả
đi rồi. Thế nhưng nhà trai vẫn không thấy động tĩnh gì cả, nghe nói là do tân
lang mất tích. Năm ngoái, nhà trai đã có ý định nghênh thú. Thế nhưng năm đó,
phụ thân nàng qua đời, nàng phát thệ muốn chịu tang ba năm.
Nàng muốn chờ, thế nhưng nhà trai không chờ được nữa.
Mẹ chồng tương lai của nàng bệnh nặng, nàng phải gả đi để xung hỉ. Nhà trai là
võ lâm thế gia, mà nàng chỉ là một thiếu nữ tử không còn chỗ dựa, chỉ còn nhờ
sản nghiệp tổ tiên để sống qua ngày. Cho đến bây giờ, nàng rốt cuộc vẫn không
hiểu được, phụ thân là một thương nhân, sao lại cùng võ lâm thế gia thiết lập
quan hệ, tuy rằng nàng cũng không phản cảm chuyện này. Bấy luận nàng có hiểu
hay không, nàng đều phải gả. Nàng có thể chọn cách không gả đi, có thể đào hôn.
Nhưng nàng không muốn, trước lúc mẫu thân tạ thế, nàng đã hứa sẽ là sẽ thành
thân, nên nhất định phải gả. Trước khi phụ thân qua đời, cũng muốn nàng thực
hiện lời hứa. Nàng không muốn gả, nhưng vì định ước với phụ mẫu, đành phải xuất
giá.
“Tiểu thư, thật sự phải gả cho Đông Phương Vũ?” Một
giọng nói thanh thúy vang lên, mang theo vài phần bất mãn.
“Không phải chỉ là thành thân thôi sao, không quan
trọng, gả cho ai mà không được? Huống hồ, ta cũng đã hứa với phụ mẫu, nhất định
gả cho hắn.” Bạch Mạn Điệp trả lời một cách vân đạm phong khinh, tựa hồ mọi
chuyện đều không liên quan tới nàng.
“Tiểu thư, ngài không phải nói ngoại trừ Sáo Ngọc công
tử, không ai xứng với ngài cả sao?”
Nha hoàn Lưu Ly sốt ruột, suýt chút nhảy dựng lên.
“Thế nhưng ta căn bản chưa từng gặp qua khuôn mặt thật
của Sáo Ngọc công tử, ta không thể đợi được nữa, nên muốn xuất giá.” Bạch Mạn
Điệp cúi đầu thêu hoa, trả lời càng lúc càng hờ hững.
“Tiểu thư.” Lưu Ly rất không cam tâm, tiểu thư là một
nữ tử kinh tài tuyệt diễm, tại sao phải gã cho cái tên lạnh như băng đó chứ.
“Đừng nói nữa, chuyện ta đã quyết sẽ không bao giờ
thay đổi.” Bạch Mạn Điệp ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt thanh tú. Không thể nói là
khuynh thành, cùng lắm là thường thường bậc trung. Mà trên mặt lộ ra một vẻ đạm
mạc, còn mang theo vài phần hoạt bát, không phải nữ tử nào cũng có được. Nàng
không phải một nữ tử xinh đẹp tuyệt lân, cũng là một nữ tử có sức hấp dẫn. Nàng
nhìn Lưu Ly, cười nhạt một cái, “Đông Phương công tử ghét nữ nhân mọi người đều
biết, thế nên ta mới gả cho hắn.”
“Tại sao?” Lưu Ly hét ầm lên, nàng nói tiểu thư thật
sự đầu óc có vấn đề rồi.
“Bởi vì hắn ghét nữ nhân, nên sẽ tùy tiện đem ta quẳng
sang một bên, ta căn bản không cần sợ hắn sẽ quấy rầy ta.” Bạch Mạn Điệp cúi
đầu thêu hoa, không thèm để ý đến Lưu Ly đang giận đến muốn nhảy lầu.
“Tiểu thư a, ngài thật sự muốn sống cô độc suốt quãng
đời còn lại sao?”
“Có gì không được?”
“Nhưng mà, tiểu thư, ngài đừng đùa nữa mà.”
Trong mắt Lưu Ly, tiểu thư nhà nàng nói thông minh
lanh lợi,cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, từ sảnh đường xuống phòng bếp.
Có thể xứng đôi với nàng, nhất định phải là nam nhân ưu tú nhất thế gian, thế
nhưng tiểu thư tại sao phải gả cho cái tên cả cười cũng không biết cười kia
chứ?”
“Ta không nói đùa.”
“Tiểu thư, em đã điều tra rồi, Đông Phương Vũ căn bản
không muốn lấy ngài. Là lão phu nhân giả bệnh dọa hắn, hắn mới miễn cưỡng chấp
nhận. Hắn nếu không muốn lấy ngài, ngài hà tất phải lấy hắn?”
Bạch Mạn Điệp cười thầm, khác xa vẻ đạm mạc ban đầu.
“Ta biết, nguyên nhân cũng chính vì vậy, ta mới nhanh
chóng muốn gả cho hắn. Hắn vốn không thích nữ nhân, vừa bị ép buộc phải lấy ta,
nhất định đối với ta sinh lòng khó chịu. Hắn tuyệt đối sẽ không đối tốt với ta,
nói không chừng sau khi lão phu nhân qua đời, hắn lập tức hưu ta, như vậy không
phải ta đã đạt thành tâm nguyện.” Không những thực hiện được lời hứa với phụ
mẫu mà còn đổi được tự do, Bạch Mạn Điệp thật sự rất quỷ quyệt.
“Tiểu thư, em biết ngài không giống như nữ nhân khác,
thế nhưng ngài không cần hạ nhục bản thân như vậy a. Ngài không sợ thiên hạ đồn
nhảm sao?”
“Muốn nói sao tùy họ.” Nàng vẫn thản nhiên như cũ,
không thèm quan tâm.
“Tiểu thư, rất khó nghe đó.”
“Tùy họ, tiểu thư ngươi lỗ tai không được tốt.” Lưu Ly
rất không thích nàng bày ra bộ dạng bỏ mặc tất cả, thế nhưng đây là chung thân
đại sự của nàng a.
“Được rồi, ngài thích sao làm vậy, tên nam nhân kia mà
dám khi dễ tiểu thư, em nhất định giết hắn.” Lưu Ly lạnh như băng nói.
Nàng không phải đang nói lung tung, giết người, Lưu Ly
yểu điệu đích xác có thể giết người.
Tính tình tiểu thư thế nàng Lưu Ly nàng rất rõ, so với
trâu còn bướng bỉnh hơn, đời nào thay đổi chủ ý? Được, vậy thì gả đi! Lưu Ly
không phải của hồi môn, cũng không phải tân nương tử, gấp gáp cái gì a.
Đông Phương Vũ không phải khó nhìn, phải nói là một
nam rất tuấn mỹ. Mấy tên nhàm chán còn phong hắn danh hào đệ tứ mỹ nam. Cho dù
võ công hắn không được tốt lắm, nhưng có diện mạo cùng gia thế làm chỗ dựa, nữ
nhân đổ vì hắn thật sự rất nhiều. Thế nhưng hắn ghét nữ nhân, ghét đến nỗi ai
đụng tới y phục của hắn, hắn sẽ đánh nàng một chưởng. Cho dù có là nữ nhân đẹp
như thiên tiên, hắn cũng không thương tiếc. Trên dưới võ lâm đều nói hắn là
ngoại tộc, thậm chí không ít người suy đoán hắn rằng hắn đoạn tụ. Hắn lấy lão
bà, quả nhiên là quái sự.
Một tháng sau, thảm đỏ trải dài mười dặm, thủ phủ Hồ
Châu kiêm một trong võ lâm bát đại thế gia rước dâu. Ngay lúc kiệu hoa chậm rãi
thẳng hướng Đông Phương gia, bỗng nghe tân nương thét lên một tiếng chói tai.
Hỉ nương vội vàng kéo màng ra, tân nương sớm đã giật hỉ khăn xuống, nhìn nàng
mỉm cười. Hỉ nương lập tức nhìn thấy hỉ khăn, vội nói, “Không thể bỏ không thể
bỏ, mau đội lên.”
Tân nương miễn cưỡng đội lại hỉ khăn, đợi hỉ nương
buông màng, lập tức đem hỉ khăn ném qua một bên, dùng sức nhéo mình một cái.
Lát sau, lại phát ra tiếng thở dài, “Lão Thiên của ta à, thực sự đã đổi thân
thể rồi. Đám người kia thật sự là cầm thú, ta hoài nghi bản thân mình chính là
con nuôi.” Lông mày tân nương nhíu lại, “Bà nó, ta bị gạt rồi, sao trước đó
không nói ta biết cái thân thể này phải thành thân chứ? Cô nãi nãi ta năm nay
mới 22 tuổi, sao lại phải nhảy vào phần mộ hôn nhân? Nói cái gì làm tên hỗn đản
vương bát đản nào đó thích ta rồi thì ta có thể quay trở lại, hôm nay bị buộc
kết hôn, không thể về thì làm sao bây giờ? Thật sự là phiền phức quá mà. Khoan
đã, ta hiện giờ là ai a? Nếu gả cho người khác mà còn dây dưa với tên Đông
Phương kia thì chẳng phải là hồng hạnh xuất tường, chuyện này ở cổ đại chách
chắn sẽ bị ngâm lồng heo.”
Nghĩ tới đây, Bạch Mạn Điệp không chút khách khí kéo
màng ra, cao giọng nói, “Hỉ nương, ta gả cho ai vậy?”
Hỉ nương một tay che miệng nàng lại, “Tiểu thư, đừng
nói bậy. Người ngươi lấy chính là công tử Đông Phương gia – thủ phủ Hồ Châu –
Đông Phương Vũ, chẳng lẽ ngươi không biết sao?”
Bạch Mạn Điệp đột nhiên nhớ lại lời bà ngoại nói, “Mạn
Điệp, thân thể này cũng gọi Mạn Điệp, nam tử kia tên Đông Phương Vũ, nếu con có
thể làm hắn yêu con thì có thể trở về, còn có một cuộc sống mỹ mãn. Đi đi, cả
nhà sẽ giúp đỡ con.” Vừa nói liền làm, ngay lúc nàng còn chưa kịp chuẩn bị,
tình huống trước mắt đã là xuyên qua.
“Không có gì.” Bạch Mạn Điệp buông màng, lách lách
ngón tay, chép miệng thì thào “Đông Phương Vũ, ngươi chờ đó, bản cô nương tới
đây. Nhất định phải khiến ngươi thần hồn điên đảo, sau đó một cước đá bay
ngươi, trở về hiện đại tìm bà ngoại báo cáo kết quả công tác.”
Tân nương là Bạch Mạn Điệp sao? Không sai, nàng chính
là tên Bạch Mạn Điệp, bất quá Bạch Mạn Điệp này không phải Bạch Mạn Điệp kia.
Nàng đến từ thế kỉ 21 năm 2008, năm nay vừa 22 tuổi.
Hiện tại đang làm huấn luyện viên cho một trường dạy võ thuật. Đừng xem thường
nàng tuổi trẻ, thật sự là gia học sâu xa, võ công tương đối khá. Cha mẹ, ông bà
đều là huấn luyện viên võ thuật, võ công đương nhiên không tệ. Ngay từ khi Bạch
Mạn Điệp bước đi bước đầu tiên thì đã có võ công rồi, từ lúc vào mẫu giáo, vẫn
là trường học bá vương, nhưng thành tích học tập luôn rối tinh rối mù. May mắn
cha mẹ nàng đều là võ si, không bức nàng vào đại học, chỉ muốn nàng học đủ loại
võ công. Năm 19 tuổi, miễn cưỡng cũng tốt nghiệp xong trung học, bắt đầu kiếp
sống huấn luyện viên. Bạch Mạn Điệp võ công lợi hại, tính tình đương nhiên táo
bạo, ai làm nàng mất hứng, không tàn phế toàn thân cũng nửa thân tàn phế. Mang
danh ác nữ kiêm đại tỷ, đến năm 22 tuổi vẫn không có người tới cầu hôn, luyến
ái là cảm giác gì nàng căn bản không biết. Nàng vẫn không gấp gáp, có lấy được
chồng hay không không thành vấn đề. Ai nói con gái nhất thiết phải lập gia
đình? Nàng chính là thích làm chuyện ngược đời.
Các cô gái khác khi được 22 tuổi đều bắt đầu có bạn
trai, mà nàng một chút động tĩnh cũng không có. Bạch mẫu bắt đầu đứng ngồi
không yên, nước mắt nước mũi ròng ròng khuyên nhũ n lần, nữ nhi trực tiếp xua
đuổi. Bà ngoại Bạch Mạn Điệp là nhà nghiên cứu linh hồn, theo lời nàng thì
chính là thần côn. Bạch mẫu sau nhiều lần khuyên can không được, bắt đầu hoài
nghi nữ nhi mình có phải không bình thường, vì vậy lập tức chạy về nhà mẹ đẻ
tìm lão nương kêu khổ. Thần côn lão nương không đành tâm thấy nữ nhi khổ sở, lén
lút xem qua số mệnh cho Bạch Mạn Điệp. Kết quả phát hiện Bạch Mạn Điệp cùng một
vị nam tử tiền duyên chưa dứt, nếu không chặt đứt đoạn duyên này, đời này kiếp
này cũng không nên duyên phận. Bà tìm vài đồng đạo, quyết tâm đem cháu ngoại
tới bên cạnh nam nhân đó, kết thúc tiền duyên. Xuyên không không phải chuyện dễ
dàng như vậy, nhất là để linh hồn xuyên qua, nếu như từ trường hai thân thể
không phù hợp, tùy thời có thể xuất ra. Tìm đến niên đại của vị nam tử kia, cư
nhiên không có nữ nhân nào cùng từ trường với Bạch Mạn Điệp. Đương lúc tuyệt
vọng, vô tình phát hiện một thời không vô danh. Ở thời không đó, không những có
nam tử kia, còn có nữ tử cùng từ trường với nàng. Nữ tử đó lại trùng hợp tên
Bạch Mạn Điệp, hai người tính cách, dung mạo hoàn toàn tương tự. Việc này không
thể chậm trễ, cả nhà không ai để ý tới Bạch Mạn Điệp có đồng ý hay không, đem
linh hồn nàng đưa về cổ đại. Còn vị Bạch Mạn Điệp tiểu thư chân chính kia,
không còn cách nào khác ngoài việc đưa nàng tới hiện đại hưởng thụ mấy ngày.
Bạch Mạn Điệp là một nữ nhân hào sảng, luôn ghét mấy
thứ phồn văn nho lễ, thế nhưng hôm nay phải cố gắng kiềm chế tính tình, ngoan
ngoãn bái đường. Nàng máy móc xoay tới xoay lui, còn vị trượng phu kia vẻ mặt
lãnh khốc như băng, nếu nói hắn là tuyết chôn vùi ở nam cực mấy vạn năm cũng
tuyệt đối không có ai nghi ngờ.
Bái đường xong, Bạch Mạn Điệp bị đem đặt ở tân phòng,
lãnh lãnh thanh thanh, thê thê thảm thảm. Rốt cuộc, nàng cũng chịu không nổi mà
giật hỉ khăn xuống, đem mũ phượng cồng kềnh vứt sang một bên, thuận tiện đá cho
mấy cái, “Chết tiệt, gả cho ai a, muốn lấy ta hắn còn chưa đủ tư cách.”
Nàng bị xem như con rối loay hoay cả ngày, bao tử nàng
sớm đã “vườn không nhà trống”. Còn tiếp tục như vậy, nàng có thể tới địa phủ
đưa tin. Nàng liếc mắt nhìn mấy món quả khô bánh ngọt trên bàn, không khách khí
ăn sạch, thậm chí còn đổ vài chung rượu vào miệng.
Nàng vừa bóc điểm tâm bỏ vào trong miệng, vừa chép
chép miệng mắng, “Bà nó, xem bản tiểu thư là không khí à? Ngồi suốt buổi tối,
cả nước lạnh cũng không cho ta uống. Muốn mưu sát ta à? Cái quy củ quái quỷ này
đúng là ngược đãi phụ nữ mà.”
Đã là nửa đêm, một chút động tĩnh cũng không có, Bạch
Mạn Điệp thật sự vô cùng khổ sở. Đêm tân hôn trượng phu cố tình bỏ mặc nàng,
nàng cũng không phải hạng dễ bị khi dễ, đóng cửa lại chuẩn bị ngủ, để cái tên
Đông Phương Vũ gì đó đi gặp quỷ đi. Nếu không phải hoàn thành “nhiệm vụ” bà
ngoại đã giao, nàng chách chắn bỏ mặc hắn.
Bạch Mạn Điệp ngáp một cái, bắt đầu cởi quần áo, cởi
bỏ y phục đỏ thẫm, tới lúc muốn cởi thắt lưng ra, nàng bắt đầu hoảng sợ. Thứ
nàng sờ thấy không phải đai lưng mà là một thanh kim khí lạnh lẽo. Một thanh
kiếm ánh lên màu vàng rực rỡ, đang quấn lấy hông nàng, chuôi kiếm là một vòng
khuyên vàng tinh tế. Bạch Mạn Điệp hiếu kỳ luồn tay vào eo phải nắm lấy chuôi kiếm,
nhẹ nhàng kéo ra, một nhuyễn kiếm lập tức xuất hiện trên tay nàng. Nàng lấy tay
nhẹ nhàng búng lên thân kiếm một cái, nói thầm, “Oa, là vàng rồng sao? Phát tài
rồi.” Thế nhưng Bạch Mạn Điệp xuất giá thì đem theo kiếm làm gì? Mưu sát thân
phu?
Kim kiếm ước chừng khoảng hai thước, giống như một
thanh kiếm bình thường, ở trên chuôi kiếm còn khách ai chữ “Vô Ảnh”. Bạch Mạn
Điệp lay động cổ tay, múa vài cái, không khỏi lộ ra nét tươi cười, “Thực sự là
hảo kiếm a.” Không biết thế nào lại ở trên tay Bạch Mạn Điệp, lẽ nàng nàng cũng
là giang hồ nữ tử? Đều tại bà ngoại, muốn nàng xuyên không mà trước khi xuyên
cái gì cũng không có điều tra, chỉ biết thân thể này tên Bạch Mạn Điệp, 20 cái
xuân xanh, là một tiểu thư gia đạo sa sút. Bên cạnh có một nha hoàn tên gọi Lưu
Ly, không còn thân nhân nào nữa.
Lưu Ly? Lưu Ly? Đi đâu rồi, nàng không phải của hồi
môn sao?
Bạch Mạn Điệp đem kim kiếm quấn lại bên hông.
“Tiểu thư.” Một giọng nói thanh thúy vang lên, Bạch
Mạn Điệp chỉ thấy trước mắt là một vị nữ tử. Người này thanh tú xinh đẹp, nhất
là đôi mắt to tròn, linh động hoạt bát.
Mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.
Bạch Mạn Điệp không phải ngu ngốc, có thể gọi nàng
thân thiết như vậy, chỉ có thể là Lưu Ly.
Nàng xoay lại trợn mắt, “Làm gì? Nháo tân phòng à?”
Thật sự không đúng lúc chút nào, Bạch Mạn Điệp cũng đã quên mất nàng là tử cửa
sổ nhảy vào.
Lưu Ly ủy khuất le lưỡi, “Tiểu thư, sao ngài lại giận
dữ chứ?”
“Nếu trượng phu ta vào thì tính sao đây?”
Lưu Ly cười nói, “Tiểu thư yên tâm, em vừa thấy cô gia
ở thư phòng, cho nên mới dám vào đây.” Nàng còn rất cao hứng, không thấy tiểu
thư nhà mình đang bị ngược đãi sao?
“Ra ngoài, ta muốn ngủ.” Bạch Mạn Điệp nói xong bắt
đầu rút trâm cài xuống.
Lưu Ly nói, “Tiểu thư, nhị tiểu thư bị Long Hổ bang
bức hôn, mời ngài cùng tam tiểu thư giúp đỡ.” Nhị tiểu thư? Tam tiểu thư, Bạch
Mạn Điệp có muội muội sao?
“A?” Long Hổ bang, nghe như môn phái giang hồ.
“Tiểu thư không cần kỳ quái, nhị tiểu thư dùng bồ câu
đưa tin nói, ngài mấy ngày trước mới tiêu diệt Thiên Lang trại nên thụ thương,
hiện giờ không còn sức lực phản kháng nữa.” Tiêu diệt Thiên Lang trại? Bạch Mạn
Điệp hai tròng mắt suýt nữa rớt xuống. Thiên Lang trại vừa nghe đã biết là bọn
đạo tặc, một nữ tử làm sao lại tiêu diệt hết?
“Người của Thiên Lang trại sao rồi?” Bạch Mạn Điệp
nhịn không được hiếu kỳ hỏi.
“Bao gồm cả đại trại chủ Huyết Lang, trên dưới một
trăm bốn mươi hai người toàn bộ bị nhị tiểu thư giết sạch. Việc này toàn bộ
người trên giang hồ đều biết, càng thêm e sợ nhị tiểu thư.”
Tròng mắt Bạch Mạn Điệp suýt chút nữa rớt xuống đất,
võ công của nàng tuy rằng lợi hại nhưng quá lắm là mười mấy hai mươi. Còn nhị
tiểu thư kia một lượt giết chết một trăm bốn mươi hai người, hơn nữa kẻ gọi
Huyết Lăng kia tựa hồ không phải hàng dễ chọc.
“Nhị tiểu thư là ai? Tam tiểu thư là ai? Tên gì?” Bạch
Mạn Điệp đối với hai vị tiểu thư nàng vô cùng có hứng thú.
“Nhị tiểu thư tên Diệp Lăng Tương, giang hồ xưng là
Thiên Diện Tu La. Tam tiểu thư tên Thủy Tịch Linh, giang hồ xưng là Độc Nương
Tử.” Lưu Ly kỳ quái hỏi, “Tiểu thư, đầu óc ngài có vấn đề rồi a?” Lưu Ly sinh
tâm nghi hoặc, tiểu thư thật là ngốc a.
Thiên Diện Tu La, Độc Nương Tử, vừa nghe biệt hiệu đã
biết không phải dễ chơi rồi. Bạch Mạn Điệp đổ mồ hôi lạnh, nếu để hai vị kia
biết nàng giả mạo đại tỷ của họ…
Bạch Mạn Điệp ngẩng đầu, “Không có gì, ra ngoài trước
đi, ta muốn ngủ.”
“Vâng.” Lưu Ly vừa trả lời, người đã sớm không còn đó
nữa, nếu không phải thấy ngoài cửa sổ có một cái bóng hiện lên, Bạch Mạn Điệp
nhất định cho rằng mình đang nằm mơ.
Nàng lần thứ hai rút ra kim kiếm, vuốt ve lẩm bẩm,
“Bạch Mạn Điệp rốt cuộc có thân phận thế nào?” Có nha hoàn cùng hai vị muội
muội lợi hại như vậy, nàng là người bình thường sao? Kỳ thực, ngay lúc nàng
nhìn thấy kim kiếm, cũng đã nghĩ ra rồi.