Tan Băng Rồi Đó Anh

Chương 96: Chữ tình hay chữ tiền




Thảo đi chầm chậm dọc hành lang. Khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ. Cô vừa mới lên gặp Thông. Sếp thì bảo tăng lương, người yêu thì bắt nghỉ việc. Cô không biết phải nghĩ thế nào nữa.

Hai cơ hội đều tốt cả. Lương tăng thêm năm triệu một tháng và tăng cả thưởng quý, năm. Hoặc là phải đi xin việc lại nhưng hàng ngày hai đứa được gặp nhau, chăm sóc cho nhau, vô cùng hạnh phúc như trước. Cô chỉ được lựa chọn một trong hai, mà cô thì muốn có cả.

Thôi có lẽ phải từ bỏ nơi này vậy, nếu không Phan sẽ buồn, anh ấy mới là thứ đáng giá nhất với cô. Thảo thở dài nhìn xung quanh, nơi này đối với cô bây giờ cũng là sự tiếc nuối. Cô gắn bó với nó rồi, mọi người ở đây đối xử với cô cũng rất tốt.

Nhưng mà thời hạn của cô với ông Mạnh đã trôi đi hai tháng, còn mười tháng nữa, với một trăm năm mươi triệu, có nơi nào giúp cô kiếm tiền nhanh bằng nơi này không?

Không đâu trả cô mức lương như đây cả. Thông đã khẳng định chắc chắn. Lý do cô có mức lương khủng, cao gấp ba lần lương anh kỹ sư mới ra trường là vì cô hợp tuổi làm ăn với chủ nhà hàng. Thông đã giải thích vậy. Vì thế, nếu làm ở đây lâu dài cô sẽ tha hồ hưởng các đặc quyền đặc lợi.

Khó chọn quá Phan ơi. Không lẽ mình phải từ bỏ may mắn này để trở thành một gánh nặng cho cậu. Mà trên vai cậu thì đã sẵn gánh nặng gia đình rồi. Cô lại tiếp tục quay cuồng…

Chợt chiếc điện thoại trong túi cô rung lên.

-Sao cơ? Ông ấy lại… - Thảo sững người khi nghe điện thoại. Cô cố chặn câu nói của mình lại vì xung quanh có người. Mẹ cô vừa báo ông Mạnh lại một lần nữa ném các thứ xú uế vào nhà cô.

***

Thảo và mẹ ngồi ở nhà ông Mạnh, khép nép sợ sệt, sát bên nhau, lọt thỏm trong bộ ghế sofa. Còn ông Mạnh đi đi lại lại ngay gần đó, thái độ quyền uy. Trên bàn là hai cốc sinh tố đầy nguyên. Một tờ giấy đặt trên bàn trước mặt Thảo.

-Cô ký đi, không ký thì ở nhà với tôi, theo cam kết thì cô là người vi phạm, tôi có quyền không cho cô đi nữa. Thế nhưng cô nài nỉ quá thì tôi chiều, mà tôi cũng chỉ chiều cô nốt lần này thôi. Điều kiện thế đấy! Chịu được thì chịu, chẳng chịu được thì thôi. Tôi còn chẳng muốn cho cô đi đây này!

-Nhưng… còn có sáu tháng, tôi kiếm làm sao nổi – Thảo ấm ức.

-Đó là cái giá cô phải trả cho cái tội gan lì. Lại còn cái tính quen hứa hươu hứa vượn nữa. Thằng này cho cô đi như thế vẫn là thả gà ra mà đuổi rồi!

Thảo mân mê tờ giấy A4 đã đánh máy trang trọng trước mặt. Những dòng chữ trong đó vẫn làm cô bủn rủn. Cô chỉ còn được đi Hà nội có sáu tháng và nếu còn vi phạm thêm một lần nữa thì sẽ vĩnh viễn không được đi. Lý do thời hạn của cô bị rút đi thế này là vì cô bị phạt vi phạm cam kết. Lão trừ béng bốn tháng trong thời hạn đi Hà nội của cô tương đương với bốn lần cô trốn về.

-Ông ép tôi… - Thảo nghẹn giọng.

-Đương nhiên là tôi phải ép cô! – Ông Mạnh chì chiết – Tôi không thế thì cô sẽ quen mui tiếp! Trong khi tôi vẫn phải thực hiện đúng cái cam kết này! Hừ. Không được đi theo cô. Không được biết cô ở đâu, làm gì. Phải ở nhà chờ cô về mới được gặp! Sao những điều kiện vô lý của cô, tôi đều nghiêm chỉnh thực hiện cho cô được, còn cô lại không chịu thực hiện cái điều kiện hợp lý ấy của tôi? Tôi chỉ yêu cầu cô phải hai tuần về gặp tôi lấy một lần, mà cuối cùng tôi lại phải dùng bom mới lôi cô về được. Lần nào cũng vậy. Thì ra muốn gặp cô là tôi phải chơi bom hả? Chơi xong lại còn phải lo dọn, có ai vừa ném bom vừa phải dọn bom như thế này không! Cô tưởng tôi thích thế đấy à! Ối thằng đang cười tôi ra đấy. Tôi làm thế này cũng chẳng có gì quá đáng đâu, rõ chưa!

Mẹ Thảo lắc đầu, bà không tán thành nhưng cũng không muốn tranh cãi gì cả. Bây giờ còn có một việc quan trọng hơn, Thảo đi hay ở và tờ cam kết trước mặt. Thảo thì vẫn đang tần ngần đọc nó. Còn bà thì rối trí không biết nên thế nào.

-Không ký chứ gì, không ký thì thôi, càng tốt, dù sao đó cũng không phải là điều tôi muốn. Để tôi xé luôn đi, khỏi ký! – Ông Mạnh toan rút tờ giấy.

-Ông Mạnh, cho tôi thêm hai tháng nữa đi – Thảo giọng khẩn thiết, tay giữ chặt tờ giấy trên bàn.

-Không được! – Ông Mạnh trợn mắt.

-Hay là một tháng thôi cũng được – Thảo nài.

-Không được! Vớ vẩn! Cô chần chừ nữa là tôi đổi ý đấy. Cứ theo cam kết mà làm. Cô làm gì được tôi!

-Sáu tháng… cả một khoản tiền lớn như thế, tôi kiếm thế nào được mà dám ký với ông. – Thảo nhăn nhó.

-Thì không kiếm được thì thôi, khỏi phải ký, nào ai bắt cô đâu chứ!

-Ông… - Thảo nhìn ông với ánh mắt van lơn.

-Nào, không ký tôi thu lại giấy, không có nhiều thời gian chờ cô đâu – Ông Mạnh mím môi kéo tờ giấy. Thảo vội dùng cả hai bàn tay ép chặt nó xuống bàn.

-Đừng. Tôi còn đang suy nghĩ mà. Đã xong đâu.

-Để tôi hủy nó đi cho đỡ mất thì giờ. Bây giờ thì chỉ còn mỗi việc em lựa chọn, hoặc là lấy tôi hoặc là trở thành con nợ hai tỉ của tôi. Nào, em nghĩ đi.

-Không, để tôi ký mà, tôi ký! – Thảo cuống quýt.

-Ký thì ký nhanh lên. – Ông Mạnh cầm cái bút đặt cạnh đó đưa Thảo.

-Ông Mạnh! Như thế là ép buộc nó! – Bà Thêm giãy nảy khi thấy Thảo cầm cái bút – Thảo, đừng ký!

-Bà mà nói thế thì đưa giấy đây. Con bà không còn cơ hội đi đâu nữa.

-Mẹ, thôi mẹ - Thảo nhăn mặt với mẹ, lại đè chặt tờ giấy xuống bàn vì sợ ông Mạnh rút mất.

-Ký rồi con làm sao mà trả được? – Bà Thêm trợn mắt.

-Nhưng nếu không ký thì bây giờ con cũng không trả được – Thảo khổ sở.

-Em thông minh đấy, nhưng sẽ thông minh hơn nếu quẳng cái tờ giấy đó đi. Còn có sáu tháng nữa, em kiếm thế chó nào được. Thôi đừng có ký, ở nhà với anh cho nó yên bình đi em.

Ông Mạnh rút cái bút khỏi tay Thảo, nhưng trước đó không bỏ lỡ cơ hội nắm lấy bàn tay cô. Thảo rùng mình vì sự đụng chạm đó.

-Thôi em cứ ở nhà với anh cho sướng. Em làm vợ anh cũng được, mà làm con nợ hai tỉ của anh cũng chả sao. Anh đây chẳng bao giờ ăn thịt em cả. Chúng ta cứ ở bên nhau đến hết kiếp…

-Đưa bút đây! – Thảo ngắt luôn cái giọng đủng đỉnh thâm nho của ông ta.

-Sao? – Ông Mạnh gian tà liếc Thảo.

-Đưa tôi ký! – Thảo chìa tay chờ, ông vừa chìa bút tới, cô rút luôn rồi đặt bút ký hùng hồn – Đấy, tôi ký rồi! – Rồi cô đẩy tờ giấy đã ký về phía ông ta, nhìn ông ta một cách căm tức.

-Ghi rõ Nguyễn Phương Thảo vào – Ông Mạnh hất mặt vào giấy – Ghi thêm cả tôi hoàn toàn bình thường khỏe mạnh, không bị ai ép buộc và tôi thật sự muốn ký bản cam kết này. Đã ký bao nhiêu lần rồi mà giờ còn ký thế kia hả.

Thảo lúi húi viết, những nét chữ tròn trịa của cô hiện ra, trải dài trên trang giấy, ông Mạnh liếc Thảo với ánh mắt xảo quyệt.