Tan Băng Rồi Đó Anh

Chương 63: Không còn đường thoát




Trong phòng làm việc của anh quản lý nhà hàng, Thảo ngồi ghế đối diện trước bàn làm việc của quản lý.

-Em sao thế. Hết xin làm lại xin nghỉ, hết xin nghỉ lại xin làm, thế bây giờ là em xin nghỉ thực sự chưa?

-Dạ, em xin lỗi anh, em thực sự không muốn thế này đâu, em cũng không phải là người gây ra chuyện này đâu. Em đã muốn nghỉ từ lâu rồi, nhưng mà anh ta ép em…

-Mà hai đứa em cũng làm sao vậy? Em làm gì mà nó cứ nhìn em như kẻ thù thế?

-Dạ em cũng không biết nữa.

-Mà em cũng vậy, em cũng nhìn nó như kẻ thù.

-Em ghét anh ấy lắm.

-Vậy thì chia tay, yêu nhau như vậy làm gì cho khổ.

-Anh này, tụi em có phải yêu nhau đâu.

-Nhưng Phúc bảo tụi em yêu nhau và đang giận nhau.

-Cái gì? Anh ta nói vậy sao? Anh ta nói dối đấy. Em với anh ta chưa bao giờ yêu nhau cả. – Thảo như nhảy nhổm lên.

-Thôi đi em. Có giận cũng không nên phủ nhận hết như thế.

-Anh… em nói thật mà. Anh không tin em sao? – Thảo uất ức.

-Ây dà, thôi thôi, đừng nhìn anh như thế, rắc rối quá, hai đứa đúng là rắc rối quá! – Anh quản lý vội xua tay nhăn nhó – Thôi chuyện hai đứa, anh không nói nữa, còn em muốn nghỉ thì nghỉ, anh thì chằng vấn đề gì, mà là nó kìa.

***

Thảo hằm hằm cái mặt đứng trước gương. Đây là nhà vệ sinh của nhà hàng, nơi cô có thể một mình trút giận được vào lúc này. Cô đã xin nghỉ, mặc kệ hắn, cô chẳng việc gì phải sợ hắn hết. Đương nhiên mà, cuộc sống của cô thì cô quyết định, hắn chẳng là cái gì mà đòi trói buộc cô!

Thảo lặng lẽ làm việc, nốt buổi này cô sẽ nghỉ. Vì sáng nay cô mới xin nên phải làm nốt buổi hôm nay vì người ta không thể bố trí được người. Bây giờ thì cô chẳng có cảm xúc gì nữa, có chăng cũng chỉ là sự bực bội, cô chỉ muốn tập trung làm việc.

Khách vào đông dần, các nhân viên bàn đều tất bật. Cô đang chân lăm tay mười thì Nam đã đứng cạnh.

-Thảo này, chốc tới bàn anh chút nhé, bọn anh có chuyện muốn nói.

Thảo sựng lại. Nam đã đi khỏi.

Dù rất khó chịu và không muốn nghe, cô vẫn hồi hộp muốn biết chuyện gì. Tranh thủ đến bàn nơi Nam, Đại, Sơn đang ngồi, cô rụt rè.

-Có chuyện gì vậy ạ?

Nam rút một tờ giấy đã gập làm tư ra đưa cho Thảo.

-Em đọc đi. Phúc gửi em này.

Thảo cầm lấy mở ra, những nét viết cứng, sắc và nhiều góc cạnh nhưng lại rất rõ ràng. Trời ơi, đến cả chữ cũng như con người hắn vậy, cô thoáng nghĩ, mắt lướt trên trang giấy.

“Tôi không thể liên lạc với em bằng điện thoại được, vì không biết bao giờ em mới mở máy. Tuần này tôi rất bận, bởi tôi bắt đầu đi làm, nhưng không vì thế mà lơ là em. Anh Thông quản lý vừa gọi, báo cho tôi là em lại xin nghỉ. Đừng giở trò khi tôi không có mặt, nhất cử nhất động của em tôi đều biết. Tôi cũng không muốn phải nhận tin này thêm một lần nào nữa. Em phải ở đây và hàng ngày có mấy thằng bạn tôi chứng kiến. Chỉ cần em vắng mặt, mọi chuyện sẽ xảy ra đúng như thỏa hiệp giữa chúng ta. Hãy tuân thủ nó, nếu em muốn tiếp tục giữ kín lai lịch mình.”

Thảo đọc xong, sững người lần lượt nhìn ba thằng con trai trước mặt, cô nén giận nói.

-Các anh… các anh đồng lõa với anh ta sao? Các anh thay anh ta canh chừng tôi sao?

Ba thanh niên ngơ ngác nhìn nhau.

-Thật là xấu hổ, mặt mũi thì sáng sủa như vậy mà lại hè nhau đi bắt nạt con gái! Các anh không thấy ngượng sao?

-Nói gì nghe kinh vậy. Có ai làm gì em đâu! – Nam nhăn mặt.

-Các anh không làm gì… vậy các anh đang theo dõi tôi để làm cái gì đấy!

-Trời ạ. Đó là tại thằng Phúc chứ. Mà bọn anh bạn thân thì mới phải… phải.

-Phải giúp nhau làm chuyện xấu chứ gì! – Thảo tức giận ngắt lời.

-Đâu có. Chuyện này có gì mà xấu! – Nam giãy nảy.

-Được, vậy anh ta ép buộc tôi như thế thì là tốt hay xấu?

-Này em… làm gì mà nghiêm trọng thế? – Đại cất giọng gàn.

-Thế các anh đã bao giờ bị ai ép buộc thế này chưa! – Thảo uất ức.

-Thôi… chỉ là nó… yêu em thôi mà. – Sơn bùi ngùi quệt mũi.

Thảo nhìn ba khuôn mặt đang cố chống chế, nói gì thì nói, trút lên họ cũng chẳng được gì. Cô mím môi đặt tờ giấy xuống bàn đánh thịch.

-Đây, các anh cầm lấy, về mà trả lại anh ta, và nói lại hộ tôi câu này. Tôi ghét anh ta nhất trên đời! – Thảo tức tưởi nói, xong rồi chạy đi, cô ra ngoài hành lang, đứng nấp sau cái cột mà khóc.

-Thảo à… thông cảm cho bọn anh…, bọn anh… không muốn thế này đâu… - Nam đã tới bên, vẻ bối rối khó xử - Anh biết Phúc nó làm thế là quá đáng. Bọn anh cũng đã ngăn cản nó rồi. Nhưng không được.

Thảo nghe càng tức tưởi khóc. Nam áy náy vô cùng.

-Nhưng mà… em yên tâm đi. Nó vốn liên tục thay người yêu, yêu nhiều nhưng chẳng thích ai được lâu cả. Em nào cũng chỉ được một tháng đến hai tháng. Cho nên em cứ yên tâm, sớm muộn nó sẽ buông tha em thôi.

-Anh nói có thật không? – Thảo mếu máo hỏi.

-Anh nói thật. Bạn anh anh biết. Em đừng có khóc nữa.

***

-Phúc này, mày nghe tao đi, đã xác định không yêu được người ta thì thôi đi, mày giam hãm người ta tao thấy tội nghiệp quá. Hôm nay cô ta khóc vì mày đấy, thôi dừng lại đi Phúc ơi. – Tiếng Nam trong điện thoại.

Phúc ngồi oai phong trước bàn làm việc, trên mặt bàn là tấm biển nhỏ in chữ “Tổ trưởng”, tai nghe điện thoại, mặt Phúc chau lại, rồi bực bội chuyển điện thoại từ tai này sang tai kia, nói nhỏ vào điện thoại.

-Tôi đã nói ông không phải lo vụ này.

-Nhưng mà tao không chịu nổi. Con gái khóc thì mày biết rồi đấy. Tim tao có phải bằng đá đâu. Cô ta nói bốn thằng chúng mình là lũ bắt nạt con gái. Nhục quá Phúc ơi.

Phúc khựng lại, trong người cũng nóng bừng, tay xoa xoa trán.

-Chịu khó đi. Một tuần thôi.

-Nhưng mà, tao thấy ngại quá… mày thế là không được.

-Thôi nhé. Đang bận. – Phúc tắt máy vì thấy Phan đi tới.

Phan đặt tập tài liệu lên bàn Phúc, thái độ rất nghiêm chỉnh.

-Nộp sếp ạ.

-Xong rồi à. Để tôi xem. – Phúc mở ngay tập tài liệu, lật lật xem các trang. – Chuẩn bị cho tôi bản báo cáo tiếp theo – Phúc vừa nói vừa lia mắt trên trang giấy.

-Dạ.

-Ngày kia tôi cần đấy.

-Vâng, sẽ xong thưa sếp.

Phan về bàn mình ngồi, mắt lại miết vào máy tính.

***

Phan ngồi trước máy tính đang bật, bên cạnh là một chồng giấy tờ dầy cộm, anh đang quay ra nhìn Thảo ngạc nhiên, còn Thảo thì đang lúng túng như gà mắc tóc.

-Cậu sao thế? Chỗ này khó xin chứ không dễ như xin làm bàn đâu. Lương kém hơn nhưng công việc dễ chịu hơn. Cậu không hiểu sao?

-Mình biết… nhưng mình đang quen việc, mà việc này cũng vui nữa.

-Vui cũng phải dứt ra, mình không thích cậu làm bàn.

-Phan à…

-Không làm nữa! – Phan gắt.

-Phan. Mình…

-Sao vậy? Không lẽ cậu cứ làm bàn mãi à?

-Mình… mình chỉ là không thích bán sách… buồn lắm.

-Buồn đâu mà buồn, nếu thích thì cậu có thể đọc sách! Hơn nữa, ở đó cậu mặc áo dài kín đáo, vậy chẳng an lành hơn là mặc cái váy ngắn cũn đấy sao!

Phan nổi cáu, còn Thảo đỏ mặt, cô cúi gằm không dám nhìn Phan. Phan thấy vậy dịu giọng lại.

-Mà thôi, cậu không thích thì cứ làm thử xem. Làm một thời gian xem có đúng là chán không. Giờ mới nhìn ngoài thì tưởng như thế, chứ mà làm rồi thì cậu thích mê. Tính cậu mình biết mà, cậu sẽ rất thích hợp với công việc này.

Thảo lắc đầu.

-Thế cậu thích làm công việc gì đây chứ? – Phan có vẻ cáu lại.

-Thôi… để mình làm đây là được rồi, mình quen họ cả rồi.

-Trời ơi… Thảo ơi là Thảo… sao cậu lại thế? Làm đâu rồi cũng có bạn mà!

Phan nhăn nhó nhìn Thảo, Thảo tránh mặt đứng lên quay ra cửa.

-Thôi mình về cho cậu làm việc. Mai không làm hiệu sách đâu.

Phan bực bội nhìn theo Thảo đi ra cửa.

-Thôi, không làm mất thời gian của cậu nữa, cậu làm việc đi – Thảo mở cửa đi ra, rồi khép lại.

***