Tan Băng Rồi Đó Anh

Chương 6: Xiết nợ




-Tiền đâu! Có trả không? Mày nói đi!

-Con kia. Mày mà láo, tao phá nát cái nhà này!

Tiếng gầm của hai tên côn đồ trong căn nhà nghèo xơ xác. Mấy cái ghế bị đạp văng vào góc tường. Thảo và mẹ run sợ đứng rúm vào xó nhà.

Sừng sững giữa nhà là hai kẻ lạ mặt tướng tá dữ dằn. Một tên đầu trọc đeo kính đen, áo ba lỗ đen, lộ ra hai cánh tay gân guốc đen trũi. Còn tên kia cởi trần trưng ra các mảng hình xăm quái dị. Tên nào tên đấy mặt mũi hầm hố hung tợn như thể sẵn sàng đập tan cả cái nhà này.

Tên cởi trần tiến lại gần hai mẹ con, mắt lừ lừ nhìn mỗi Thảo, mặt lạnh như thép. Hai mẹ con cùng run rẩy.

Cộp! Tên đứng giữa nhà nện một phát giày nên mặt bàn. Bộ ấm chén nẩy tưng lên, mấy cái chén rơi xuống đất, vỡ tung tóe.

-Mấy… mấy chú… từ… từ từ nói đã. – Mẹ Thảo run lập cập.

-Tiền đâu?

-Tôi… tôi… - Mẹ Thảo sợ hãi ôm chặt Thảo.

Cộp! Một cái ghế bay vèo lên tường, rơi ra mỗi cái chân rụng một nơi.

-Đừng… đừng phá nữa, tôi xin các chú. – Mẹ Thảo cuống quýt – Chúng tôi, có trả, có trả mà.

-Con Thảo mở miệng chứ không phải bà. – Giọng hắn sin sít khiến Thảo sợ rụng người. Hắn đã đứng sát Thảo – Nào, tiền mày đâu?

Thảo khiếp sợ, cứng đơ miệng ra. Mẹ Thảo rối rít chen vào:

-Chú bình tĩnh, đừng làm nó sợ, không nói nổi đâu. Thảo ơi, nói đi con, có gì cứ nói đi con.

Nhìn ánh mắt sợ hãi căng thẳng của Thảo, hắn dịu giọng:

-Có định trả tiền không? Trả lời đi để hội này biết chừng.

-Có… Có ạ. Nhưng… nhưng … chưa đủ ạ. – Thảo lắp bắp.

-Vậy thì phải biết điều. Từ nay cấm được trốn. Đừng có đùa với anh giai tao. Nghe chưa!

Thảo gật gật, mồ hôi toát ra. Tên đeo kính cũng bước lại gần Thảo, hắn còn quay quay khúc côn trên tay, cái miệng thâm sì dằn ra từng tiếng.

-Mày phải biết đại ca tao không thích đùa kiểu này. Đừng có quá đà, đừng làm anh giai tao điên lên. Nếu không tao sẽ cho cái nóc nhà mày rụng trước. Mày tin không.

Mẹ Thảo cuống quýt van vỉ.

-Dạ… dạ…tôi sẽ dạy bảo nó, nó… nó không dám nữa đâu. Tôi hứa đấy.

-Ai cần bà hứa. Mồm nó đâu?

Cả hai tên cùng chòng chọc nhìn Thảo. Thảo vội cụp mắt nhìn xuống, cơ thể cô lộ rõ hơi thở dồn dập với đôi tay run rẩy.

-Anh tao đến mày phải ở nhà tiếp đón tử tế. Rõ chưa! – Tên cởi trần quát.

Thảo gật gật.

-Anh tao gọi mày phải có mặt ngay. Hiểu chưa! – Hắn quát tiếp.

Thảo gật tiếp.

-Mày mà không ngoan, bọn tao sẽ đến hỏi thăm.

Thảo lại gật lấy gật để, người run như cầy sấy.

Chúng đã kéo đi. Còn lại hai mẹ con đứng như trời trồng nhìn căn nhà mọi thứ đã bị chúng xô đạp tứ tung, cốc chén bát đĩa vỡ tan tành. Thảo bật khóc thành tiếng. Mẹ Thảo xoa lưng Thảo cho nhanh dịu đi nỗi sợ. Từ nay cô sẽ phải đối mặt với sự thật. Vì cô biết người đàn ông ấy khó mà buông tha cô.

***