Tan Băng Rồi Đó Anh

Chương 42: Sốc tình




Phòng ngủ Phúc tràn ngập ánh nắng, trên giường Phúc vẫn ngủ say, còn ngáy nhè nhẹ, tiếng ngáy đều đều cùng với vầng ngực nở vuông vức nhô lên hạ xuống. Đồng hồ treo tường chỉ 9h.

Gió ùa vào làm tung bay tấm rèm, khiến ánh nắng lan rộng bao trùm lên mặt Phúc. Nhiều giây như thế trôi qua. Phúc nhíu nhíu đôi chân mày rậm rồi hé mắt. Chợt anh mở choàng mắt ra, ngồi bật dậy. Nhìn ngay cái đồng hồ trên tường. Hai chiếc kim đồng hồ đang chỉ những con số như trêu mắt! Đã 9h!

Trời ạ. Lại ngủ đến giờ này! Đồ thổ tả! Đồ trâu mộng! Đặt lưng là không biết một cái gì trên đời nữa! Phúc rủa mình liên tục. Muốn tự vả vào cái mặt mình quá. Nhưng mà cũng chẳng có thời gian nữa. Phải đến với nàng ngay.

Phúc vội vã vào nhà tắm, sau vài phút chuẩn bị thần tốc, anh đã phong thái ngời ngời. Áo thun đen cộc tay khoe cơ bắp vạm vỡ, chiếc quần jean trẻ trung thời thượng, giày thể thao, đây là loại trang phục mà anh thích nhất, và thêm một chút nước hoa nữa…

Anh phóng con SH như bay trên đường. Trong đầu chỉ có hình ảnh Thảo, xinh lung linh ngây ngất. Cô ấy mà khỏe lại chắc là xinh hơn nữa, còn cái chân, không biết đi được chưa?

Nhưng mà, đến nơi thì anh vỡ mộng!

***

Phúc đến phòng trọ thì thấy cổng khóa ngoài. Đang chưng hửng thì gã thanh niên hôm qua xuất hiện. Gã cho hay cô đã “tiếp khách” suốt đêm qua, đó là người đàn ông trẻ cũng đi con SH như Phúc. Họ đã đi đâu với nhau lúc sáng nay, trông tình cảm vô cùng. Gã cũng thổ lộ là đang muốn “đi” em này nhưng chờ chưa tới lượt. Phúc đang choáng váng, bán tín bán nghi thì một phụ nữ luống tuổi về đến, qua hỏi han anh biết bà tên Thơ và cô gái này tên là Thảo. Bà có việc gấp vừa phải về quê lúc trưa hôm qua. Gã thanh niên sôi sục tìm Thảo không kém gì Phúc, cửa phòng trọ vừa mở đã xộc vào nhà ngó ngang ngó dọc, gặng hỏi bà Thơ về tung tích của Thảo, hắn có vẻ rất có hứng với ả cave này.

Không như gã, Phúc chỉ đứng chết lặng, anh không muốn tin, anh mong những gì hắn nói chỉ là hiểu lầm. Nhưng mà những gì anh đang thấy không cho phép anh được lạc quan như thế.

Cô đã dọn đi, bà Thơ khẳng định như vậy vì cô chỉ có một hành lý duy nhất là cái túi vải màu đỏ cũ cũ vừa tay xách. Đó đúng là chiếc túi hôm qua cô đã kê làm gối đầu lúc ngủ, Phúc nhớ là như vậy. Bây giờ thì chiếc túi ấy đã không còn. Vậy là cô đã đi rồi.

Cô biến mất. Nhưng những gì để lại khiến anh phải sốc. Trên chiếc giường trống trơn, chỉ còn chiếc chiếu xô xệch, túi đồ của cô hôm qua còn dùng làm gối đầu đã không còn. Thành giường một chiếc áo phông nam bẩn bẩn vắt ngang. Ngay dưới đó, nơi mép chiếu đầu giường là hai cái bao cao su chưa dùng. Dưới giường, một cái thắt lưng nam nằm trải dài, một đôi dép tông nam cũ rích văng mỗi nơi mỗi chiếc. Trên bàn, hai cái bát tô bẩn để cạnh nhau, cùng đũa, thìa. Dưới bàn là một túi ni lông đựng vỏ hộp cơm bằng xốp, vỏ cam, vỏ hộp sữa mút…

Bà Thơ sau một hồi kiểm tra đồ đạc trong phòng, kết luận tiếp.

-Con Đào con Lịch cũng đi rồi. Không còn đồ của chúng nó ở đây nữa.

-Con thấy một bà đi từ chiều. Xong thằng khách sộp kia đến, lúc sau thì bà kia cũng đi nốt. Bà nào bà nấy đều xách theo mấy cái túi to cứ như đi sơ tán.

-Nhưng sao chúng nó lại như thế nhỉ? – Bà Thơ thắc mắc rồi lại giận tím mặt.- Mà như thế thì đêm qua con bé ở đây một mình, cùng với cả một thằng… vậy thế nó là cave thật cũng nên.

-Ô hay. Thế bà không biết thế nào là cave à. Tóm lại nếu bà thấy nó thì báo cháu cái, rồi cháu hậu tạ tử tế cho, còn bằng cả mấy cái buổi đi vặt lông vịt của bà đấy. Mà anh giai này! – Gã quay sang Phúc đang ngồi lì lợm mép giường – Em bảo, anh mà muốn nó thì em sẽ canh giúp, cho em cái số điện thoại anh đi, nếu thấy nó, em liên lạc anh liền. Thích thì em nhường nó cho anh trước, nhưng trước khi chơi thì anh chi đẹp cho thằng em này chút là được.

-Tôi không cần. – Phúc căm giận nói. Lồng ngực anh bây giờ đang căng cứng như cái bình nén khí.

Gã thanh niên nghệt mặt ra rồi bỗng bật cười hô hố.

-Ôi chia buồn! Chia buồn! Ông anh trót phải lòng nó rồi. Tưởng nó là gái ngoan á? Hố hố… hố hố… Buồn cười quá! Gái ngoan mà lại sợ công an như thế á! Gái ngoan mà iphone của anh không cánh mà bay á! Thật đúng là …Hố hố…

-Cái thằng này, người ta thì mất của mà sao mày lại…- Bà Thơ khó chịu nhìn gã, gắt nhỏ. Gã thấy thế cười nhỏ lại, rồi tiếng cười khùng khục trong họng.

-Thôi cháu ạ. – Bà Thơ quay sang Phúc, an ủi – Bà thì nghèo nhưng bà nghĩ thế này, thôi thì của đi thay người. Nhìn cháu đàng hoàng khá giả thế, không bị nó chài tiếp vẫn là may.

-Xin lỗi, xin lỗi, cũng biết anh đang buồn… - Gã cố nhịn cười - nhưng mà… nhưng mà anh làm em buồn cười quá. Em nó kết anh, dẫn hẳn về nhà. Suốt cả trưa qua anh với nó… em cứ tưởng là hai người chén nhau rồi chứ. Thế… thế mà… hóa ra anh… anh… không làm gì hết à. Ối giời đất ơi, sao mà phí thế! À đúng rồi, anh tưởng nó là gái ngoan mà, thế thì không được, anh làm em ấy thất vọng rồi.

-Chó chết! – Phúc tím bầm mặt đứng lên bước nhanh ra cửa.

***

Bẽ bàng căm giận, anh đã qua nhà Đại tìm cách xua đi cảm giác này. Nhưng mà xua đi chẳng thấy mà lại còn bốc hơn. Bởi thằng Đại moi anh nói ra bằng sạch. Sao mà hôm nay nó hứng thú với chuyện của anh thế. Xong càng kể ra, anh càng như lửa đổ thêm dầu, nỗi căm giận càng bốc lên ngùn ngụt. Giờ thì anh nằm như bất động trên giường Đại, mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà. Thế giới với anh giờ chỉ có hai từ “căm ghét”.

-Khốn nạn! – Phúc cay đắng nói - Không ngờ tao lại bị một con lưu manh, một con cave lừa dễ dàng đến thế. Cô ta đúng thật là lợi hại. Tao đã thật sự tin tưởng hoàn toàn… Tại sao vậy? Hả Đại? Sao lúc đó tao lại bỗng dưng ngu thế?

-Thôi. Tức làm gì. Thật ra nó cũng rất bắt mắt. Anh hùng không qua được ải mỹ nhân.- Đại tặc lưỡi an ủi.

-Mẹ kiếp, đóng kịch cũng hay thật. Nào nghèo, nào khổ, nào ốm nữa. Nó là diễn viên à! - Phúc uất ức.

-Mày lần đầu chết những em kiểu này có khác.- Đại cười khỉnh - Còn tao thì biết quá rồi. Các em ấy lúc nào chả hiền lành, ngơ ngác, thiếu thốn và đáng thương. Thế nên anh em ta mới dễ dàng sập bẫy.

-Điên thật. Bình thường những đứa như thế này, tao chả bao giờ nhìn đến. Thế mà lần này…. - Phúc cay cú.

-Thôi, chết vì tình là cái chết bất thình lình! Cuối cùng mày có khác gì tao! Mày còn ngu hơn cả tao nữa! Rõ ràng nó là một thứ lưu manh, tao nhận ra, sao mày không nhận ra? Thôi từ nay hết tinh vi rồi nhé!

***