Tan Băng Rồi Đó Anh

Chương 128: Quá khứ, hiện tại, tương lai đều nghẹn đắng




-Em thật là quá đáng. Chính anh cũng thể nào chịu nổi em nữa. Lúc yêu người này, lúc yêu người kia, bỏ yêu, yêu bỏ, lung tung, tùy tiện, làm như cánh đàn ông bọn anh là mấy con dế! – Nam bực bội nói với Thảo. Hai người đang ngồi trong quán cà phê bình dân gần chỗ trọ của Thảo.

-Xin lỗi, anh còn gì trách mắng em thì cứ trách mắng cho hết đi. Sau cuộc gặp này, em sẽ không gặp bất cứ một ai trong các anh nữa. – Thảo cố gan góc.

-Vậy em quyết định bỏ nó thật sao?

-Đừng hỏi em điều đó nữa. Em đã nói đi nói lại nhiều lần rồi.

-Vậy thì hôm nay anh sẽ kể với em điều này. Đồng ý là em bỏ Phúc, đồng ý là bạn anh phải chấp nhận sự thật thương đau. Chuyện không còn gì nhưng anh vẫn kể, dù Phúc cấm, bởi anh nghĩ là em nên biết.

-…?

-Phúc đã từng cứu Phan. Ngoài việc Phan không phải là đối thủ của nó mà nó vẫn nghiến răng chịu trận đến mấy lần. Đây cũng là việc nó làm vì em đấy.

Thảo nhíu mày nhìn Nam, Nam tiếp tục kể.

-Khi đó em và Phan đang yêu nhau, chưa có Thư đâu. Trong một lần Phan đến nhà em đã bị hai thằng đàn em lão Mạnh chặn đánh. May gặp Phúc cứu, nếu không thì nó bị không nhẹ đâu. 

Thảo bàng hoàng.

-Phan có kể chuyện này với em không?

Thảo lắc đầu.

-Anh thật sự thấy tội cho nó. Nhịn tình địch, rồi cứu tình địch, tất cả chỉ để nhìn người mình yêu được hạnh phúc. Mà chưa hết đâu, vẫn còn nhiều chuyện khác…

-Chuyện gì nữa? – Thảo thảng thốt.

-Tất cả quần áo của em ở nhà hàng Phượng Hoàng là do Phúc chi, làm gì có nhà hàng nào đầu tư nhiều cho cô lễ tân đón khách được như thế, tiền lương của em cũng là do Phúc trả, kể cả tiền em hỏi vay anh Thông cũng do Phúc chi nốt…

-Ôi, anh Nam… sao giờ mới nói cho em những điều này… - Thảo chớp chớp mắt, hai hàng nước mắt lăn xuống, cô vội quệt đi.

-Phúc không cho, nhưng bây giờ anh phải nói, dù sao thì mọi chuyện cũng qua rồi, anh chỉ cần em hiểu rằng Phúc rất tốt, rất tốt với em, và đừng bao giờ nói vào mặt nó là ghét mới chả không thích nữa.

-Anh Nam! – Thảo nghẹn ngào.

-Không yêu thì thôi em à, em cứ xa xả mắng nó, đến anh còn đau lòng nữa. – Giọng Nam nghèn nghẹn, mắt rơm rớm nước.

Thảo sụt sịt.

-Còn nhiều chuyện nữa, anh còn biết rất nhiều chuyện của nó… mà em thì chưa biết… - Nam nghẹn giọng tiếp tục.

-Thôi đừng kể nữa, kể nữa cũng không giải quyết được gì đâu anh à.

Thảo vừa khóc vừa nói, cô đứng lên chạy vụt ra khỏi quán.

***

Ngôi biệt thự kiểu Pháp xưa nằm e ấp bên hồ, sau một rặng cây to, các cánh cửa màu xanh và màu tường vàng mới sơn, vắng lặng, yên ả, và thật sự lạc lõng với không gian ồn ã ngoài kia của đô thị.

Chiếc ô tô con trắng trờ tới cổng rồi đỗ lại, từ trong xe Thư bước ra, vóc dáng sang trọng trong mỗi bước chân, cô bước vào trong ngôi biệt thự đó.

-Hai tuần nữa hai người có thể bay rồi – Trong căn phòng nhỏ của ngôi biệt thự, Thư nói với Thảo và Phan, hai người cùng đang ở đó.

-Vậy sao. Cảm ơn em. – Phan nhìn Thư bằng đôi mắt biết ơn.

-Không có gì – Thư đáp với vẻ mãn nguyện – Việc này là ở trong tầm tay em, chỉ cần anh lo chuyện anh là đủ. – Thư nói rồi nhìn sang Thảo, đôi mắt hiền hậu kia đang hoang mang nuối tiếc.

***

-Em còn chưa trả lời mà, tại sao đã… - Thảo nhìn Phan chất chứa những suy nghĩ ngổn ngang.

-Em nên đi, đây là sự lựa chọn tốt nhất. Em đã đi lao động tại Nhật, còn anh giờ là người yêu Thư, Phúc thì không thể tìm được em nữa. Với màn kịch như thế, không ai trong chúng ta có thể bị lão trả thù.

-Có chắc là anh ấy sẽ không bị sao không?

-Không thể nào. Phúc có tìm được em đâu mà em còn sợ. 

-Nhưng mà… anh ấy cũng chẳng tìm em – Thảo chua xót.

-Thảo, em còn muốn điều đó nữa sao. Lão đã nói sẽ hại cả nhà Phúc nếu hai người còn…

-Em biết rồi. - Thảo gật - Em chỉ thắc mắc… tại sao anh ấy lại như thế.

-Thảo à, Phúc là người thế nào, em biết rồi. Giờ nó đã có những cô gái khác. Đó là sự thật. Thư đã trông thấy hết. Mà Thư thì không có lý do gì để gạt chúng ta.

-… - Thảo cắn môi đau khổ.

-Đừng đau lòng nữa. Đó chẳng phải là điều em muốn đấy còn gì. Nếu không thì tại sao em phải trốn kỹ ở đây. Phúc như thế thì lại càng an toàn cho nó. Em còn không muốn thế hay sao?

-Không… - Thảo lắc đầu – À vâng, em muốn thế, em muốn thế - Giọng cô lại nghẹn ngào.

-Vậy thì đừng có phân vân gì nữa, Phúc như thế là yên tâm rồi. Bây giờ em phải lo cho em. Trốn kỹ ở đây, nhớ tuyệt đối không bước chân ra cửa. Chỉ hai tuần nữa thôi, chúng ta sẽ bay.

-Chúng ta sẽ sang đó bao lâu anh? – Thảo lo lắng.

-Không biết được. Công ty cho đi hai năm, nhưng Thư sẽ giúp chúng ta có thể ở đó nhiều hơn.

Một phút hẫng hụt, Thảo đưa mắt nhìn ra cửa sổ, bâng khuâng, nao núng…

-Thảo, lão Mạnh còn không biết bao giờ mới bị bắt mà. – Phan nhắc và nắm hai vai Thảo xoay lại, kiên định nhìn cô, tiếp cho cô thêm sức mạnh.