Tan Băng Rồi Đó Anh

Chương 127: Kết cục 180 độ




Đúng là như vậy đấy, em chẳng tha thứ cho anh đâu, sẽ chẳng bao giờ em tha thứ cho anh đâu. Đừng có làm lành. Em đã quyết rồi, không yêu anh nữa, mà ghét anh! Đồ kiêu hãnh! Đồ ghê gớm! Con trai như anh í, em chẳng thèm!

Nãy giờ Thảo cứ chu mỏ tuôn ra một tràng để dập tắt mọi niềm tin trong Phúc. Bất chấp Phúc hết sức ngạc nhiên và cả những con mắt tròn mắt dẹt xung quanh. Cô đâu cần gì ngoài việc đuổi anh đi khỏi, và tránh xa cô nữa.

-Anh về đi, em đuổi thế mà anh vẫn không nghe thấy à. Em ghét anh lắm rồi, ghét lắm rồi cơ ý, đừng có nói thêm câu nào nữa, em chẳng nghe, giờ em chỉ muốn anh biến khỏi đây, và đừng bao giờ đến gặp em nữa. Anh về đi!

-Thảo, em cứ bình tĩnh nghe anh… - Phúc khổ sở.

-Đã bảo không nghe là không nghe! Anh mà nói nữa là em sẽ bịt tai lại! Đã bảo là ghét anh rồi! Ghét lắm rồi! Rất ghét rất ghét! Anh còn chưa nghe rõ hay sao!

-Thảo! – Phúc nhăn nhó.

-Cứ làm như là chúa lắm. Tưởng đẹp trai mà được ý à. Còn lâu, có mà em thấy anh xấu nhất trên đời ý, lại còn xấu tính xấu nết nữa. Hơi một tí là anh mắng em, chửi em! Anh còn dám đòi bỏ em nữa! Đã thế thì đi mà tìm những cô gái khác đi! Còn tới đây làm gì! Giờ em chán anh rồi, ghét anh rồi, không cần anh nữa! – Thảo cố cong môi đanh đá.

-Em… em làm sao vậy? Em… em có làm sao không vậy? – Nam lắp bắp chen vào.

-Em chẳng có làm sao hết cả. Các anh hãy hỏi anh ấy đi, anh ấy có đáng được tha thứ không. Lúc đó anh ấy đã nhất nhất đòi bỏ em cơ đấy. Bỏ thì bỏ, em cần cóc gì!

-Thảo, em biết là lúc đó anh đang giận. – Phúc ấm ức bày tỏ.

-Thế chẳng lẽ chỉ có anh mới biết giận hay sao! Em cũng giận anh nữa chứ! Anh đã nói em là cái gì? Nào đa tình, nào nặng lòng với anh ấy, rồi còn bội bạc.

-Anh có bảo em bội bạc lúc nào đâu! – Phúc cãi.

-Còn không nữa, chẳng phải anh bảo anh Phan là kẻ bội bạc ấy là gì! Anh ấy bội bạc thì làm sao. Rốt cục là anh ấy vẫn yêu em cơ mà, và quan trọng anh ấy chẳng chửi bới mắng mỏ em bao giờ cả.

-Thảo, anh mắng em là vì em đi so anh với lão Mạnh, em đừng bao giờ như thế! – Phúc to tiếng.

-Em cứ như thế! – Thảo gào lên – Anh có khác gì lão Mạnh mà em không so chứ! Anh cũng ghen như lão mà!

-Thảo!

-Đừng gọi tên em nữa! Bây giờ em ghét anh rồi!

-Cho dù vậy cũng không được so anh với lão Mạnh! Anh không thể chịu được điều ấy!

-Anh chịu được hay không chịu được em cũng kệ! Em ghét anh thì em cứ so đấy! Đồ hay ghen!

-Thảo!

-Anh… là cái đồ… ông Mạnh!

-Anh cấm em!

-Này này hai người định cãi nhau tiếp đấy à? – Nam trợn mắt lên tiếng, xung quanh Nam cũng còn ba cặp mắt khác nữa đang trợn lên.

-Các anh lôi anh ấy về đi! – Thảo chỉ thẳng tay ra cửa, tiếp tục điên dại – Nếu không tôi sẽ ủn các người ra ngoài. Tôi nói cho anh biết, bây giờ… tôi đã quay lại với anh Phan, anh chẳng còn lý do gì để đến đây nữa hết!

-Thảo, em vừa nói gì? – Phúc nhìn sâu vào mắt Thảo, mà tai muốn ù đi.

-Anh không tin à – Thảo đột nhiên quay sang ôm chặt lấy Phan – Đây! Chúng tôi đã quay lại với nhau! Từ nay anh sẽ không tìm tôi nữa chứ!

Phan tự dưng bị Thảo ôm chặt thì đứng yên như một khúc gỗ. Nãy giờ, giống như mọi người, anh cũng như lạc trong mê cung, không hiểu gì hết.

-Em bỏ anh vì em quay lại với nó? – Giọng Phúc sâu cay.

-Chứ còn sao nữa! Anh còn chưa nhìn thấy nữa à! Từ nay đừng có tìm tôi nữa!

-Thảo, không phải em giận anh mà lại giở trò cũ ra đấy chứ? – Phúc vẫn còn nghi ngờ.

-Không phải! Anh còn không tin à? Không tin thì đi hỏi anh ấy đi! – Thảo gân giọng, hất mặt sang Phan.

-Hừ, nó thì anh hỏi làm cái gì. – Phúc lừ mắt Phan.

-Này, Phúc, có cần ông phải tra khảo người yêu tôi như thế không? – Phan không được hỏi cũng tự lên tiếng – Chúng tôi quay lại với nhau rồi. Mong từ nay ông đừng xen vào chuyện giữa chúng tôi.

Nói rồi Phan vòng tay ôm chặt Thảo. Hai người ôm nhau trước mặt bốn chàng trai. Sơn, Nam, Đại mặt mũi nhăn nhó khó chịu, còn Phúc mắt cứ quắc lên nhìn đôi trai gái trước mặt.