Tân Bảng Phong Thần: Tướng Công, Thiếp Đến Đây

Chương 13




Chỉ trong nháy mắt ta và tướng công Nha Nha rơi vào một trận pháp mới, xung quanh băng tuyết phủ đầy, chúng ta đang đứng trên mặt sông đầy băng. Chỉ thấy những ngọn núi phủ đầy tuyết. Hơi lạnh từ dưới chân bốc những làn khói mờ ảo. Khương Tử Nha ôm lấy ta, chúng ta nhanh chóng vận khí chống lại cái giá rét.

Trên không trung tuyết vẫn rơi không ngừng rơi,Khương Tử Nha quay sang ta:

-Chiêu Đệ, chúng ta đi xung quanh xem phá trận như thế nào!

-Ân...Ta gật đầu, theo sau Khương Tử Nha.


Nếu không có tu vi hộ thân bằng lớp quần áo mỏng manh trên người ta đã đông thành đá từ lâu. Phong ấn bị vỡ đúng lúc ghê. Đi một vòng lớn trên mặt băng lạnh giá, dường như tướng công Nha Nha của ta đã có cách phá trận, chàng quay đầu nhìn ta.

Vẫn tưởng Khương Tử Nha muốn nói gì nhưng chàng lại đưa tay chạm vào tóc ta lấy đi bông tuyết vươn trên tóc. Ta nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của chàng, ta cắn môi cố gắng không bật cười, cúi đầu nhìn mũi giày của mình.

-Chiêu Đệ, nàng xinh đẹp như vầy sao này ta biết phải làm sao? Khương Tử Nha chợt ôm ta vào lòng nhỏ giọng, giọng nói êm như suối của chàng có chút bất đắt dĩ.

-Nha Nha,... Ta mở to mắt úp mặt vào lồng ngực Khương Tử Nha “Tướng công Nha Nha nói như vậy là có ý gì kia chứ?”

-Chiêu Đệ, lúc trước nàng nói nữ nhân xinh đẹp là mầm tai họa, vậy ta có nên diệt trừ nàng? Giọng nói nhẹ nhàng của Khương Tử Nha vang lên trên đỉnh đầu ta.

-Tướng công.... Ta giật mình nhảy khỏi lồng ngực Khương Tử Nha.

Khương Tử Nha dùng đôi mắt đen lái nhìn ta, miệng chàng cười chúm chím sao đó cười rộ lên, hai lúm đồng tiền nhỏ xinh xuất hiện hai bên má chàng. Tim ta xôn xao nhưng vẫn giữ đôi mắt to tròn nhìn chàng. “Tướng công muốn giết ta như Đát Kỷ???”

-Ha ha.... nhìn mặt nàng kìa! Khương Tử Nha bật cười to.

-Tướng....công... Ta chu mỏ, muốn ghẹo ta ư? “Tướng công thối”

-Ta làm sao có thể giết nương tử của mình được, nương tử là để thương yêu, nâng niu.... Khương Tử Nha tiến lại gần ta, nắm lấy tay ta, nhìn ta bằng đôi mắt chứa chan tình yêu.

Ta giật mình, không nhìn lầm đó chứ? Sao ta thấy trong mắt Khương Tử Nha đầy cưng chiều?

-Chiêu Đệ, không phải do nàng xinh đẹp mà ta yêu thích nàng. Mấy tháng qua tiếp xúc với nàng ta cảm thấy nàng là một cô nương rất tốt, không hiểu vì sao sâu trong tâm ta lại có tình cảm với nàng...ta luôn không nhận ra được điều đó... cho đến khi nàng gặp vòng xoáy cuốn đi và chúng ta cùng đến nơi này... Khương Tử Nha nhìn ta, đôi mắt chàng không hề chớp lấy một cái.

-Tướng....tướng công..... Tim ta đập bang bang khi nghe lời tỏ tình ôn nhu của Khương Tử Nha, mặt ta nóng lên “Mình làm được rồi”

-Chiêu Đệ, nàng đã hiểu lòng ta chưa? Khương Tử Nha cúi đầu nhìn giọng nói êm ái.

-Tướng công.... thiếp hiểu rồi.... chàng không thấy lạnh sao? Ta bẽn lẽn vuột khỏi tay Khương Tử Nha chạy đi. Nếu còn nghe tiếp ta sẽ hạnh phúc đến ngất mất thôi.

-Chiêu Đệ... Khương Tử Nha gọi ta sao đó cũng chạy theo ta.

Trận pháp làm tuyết rơi càng dày, ta và tướng công Nha Nha vẫn chưa tìm được cách phá giải. Khương Tử Nha nhìn ta:

-Chiêu Đệ, chúng ta dùng thử hai thanh kiếm lúc nảy thư xem!

-Ân, thiếp cũng định nói như thế! Ta gật đầu nhìn Khương Tử Nha. Sau đó gãi đầu.

-Nhưng dùng như thế nào? Ta chớp mắt nhìn tướng công vạn năng của mình.

-Thử xem có chém được kết giới trận pháp hay không, nếu được mọi thứ nơi đây sẽ biến mất! Khương Tử Nha chớp mắt.

-Được! ta gật đầu vung thanh kiếm lên không trung dùng pháp thuật điều khiển kiếm bay mấy vòng.

Khương Tử Nha cũng nhanh chóng cho kiếm bay lên không trung. Một tiếng kêu răng rắc vang lên, bầu trời như một chiếc gương vỡ vụn. Khương Tử Nha bay sang ôm ta vào lòng. Hai chúng ta như bị một lực hút, hút thật mạnh xuống lòng đất. Lại một lần nữa chúng ta rơi phịch xuống mặt đất. Ta không đau vì ta đang nằm trong lòng Khương Tử Nha, nhanh chóng mở mắt để xác định hoàn cảnh, lần nay lại là trận pháp gì nữa đây? Đừng nói là cuồn phong, lốc xoáy trên sa mạc nhé!

Mọi thứ ta đoán đều sai, chẳng có sa mạc gì hết. Ta vui mừng nhận ra đây chính là đỉnh núi mà trước đó chúng ta đã bị luồng gió lốc cuốn mất chính là nơi này. Ta đứng lên nắm lấy cánh tay Khương Tử Nha lắc lắc.

-Tướng công, chúng ta thoát được rồi, thoát được rồi!

-Đúng vậy, chúng ta đã thoát! Khương Tử Nha mỉm cười nhìn ta.

-Sư phụ..... Có tiếng Võ Cát gào to từ xa.

-Võ Cát đợi muội với! Tiếng Tiểu Muội cũng vang lên.

-Sư phụ....sư phụ.... Võ Cát chạy tới ôm lấy Khương Tử Nha.

-Võ Cát, ta không sao! Khương Tử Nha bật cười vì hành động ngây thơ của Võ Cát, trên mắt hắn còn có vài giọt nước mắt, chắc vô cùng lo cho sư phụ của mình đây mà.

-Võ Cát, đừng khóc bọn ta không sao!

-Hả???? Võ Cát quay đầu nhìn ta, hai con mắt mở thật to kinh ngạc, đứng hình mấy giây nhìn ta không chớp mắt sau đó quay đầu sang Khương Tử Nha lớn tiếng.

-Sư phụ.... sao người có thể vô tâm như thế? Người bỏ sư mẫu không biết sống chết rồi mang về đây một con hồ ly tinh!!! Võ Cát lắc đầu nhìn về phía ngọn núi trước mắt, nơi ta bị lốc xoáy cuốn đi.

-Sư phụ người có phải nam nhân không? Dù sư mẫu có bộ dáng xấu xí nhưng người rất tốt với con.... người rất yêu sư phụ kia mà!!! Võ Cát thút thít.

-Võ Cát.... Khương Tử Nha nhìn bộ dạng uất ức, căm phẫn của Võ Cát mà mỉm cười càng sâu “Không nhận lầm đồ đệ”

-Không có Võ Cát, Võ Đất gì hết. Uổng công hơn một tháng nay con và Tiểu Muội ở đây chờ người dù là một năm cũng chờ.... vậy mà khi người về lại không mang theo sư mẫu... sống phải thấy người chết phải thấy xác... sư phụ,... Võ Cát hai mắt ngấn lệ nhìn Khương Tử Nha, sau đó ánh mắt căm hờn nhìn sang ta.

-Hồ ly tinh, có phải ngươi đã giăng bẫy bắt sư mẫu ta đi để quyến rũ sư phụ của ta hay không? Giọng nói căm thù của Võ Cát vang lên.

-Ta.... không có...Võ.... Ta mở to đôi mắt chưa kịp nói hết câu đã bị Võ Cát cắt đứt.

-Căm mồm, hôm nay ta phải giết ngươi... Võ Cát chỉ vào mặt ta.

-Mã tỷ.... Mã tỷ..... Tiểu muội nhào vào lòng ta, ôm ta thật chặt cắt đứt hành động muốn giết “hồ ly tinh” của Võ Cát.

-Mã tỷ, tỷ và tỷ phu không sao thì tốt rồi! Tiểu Muội cười thật tươi.

-Mã tỷ??? Võ Cát nhìn Tiểu Muội, hai mắt trợn to.

-Đúng, Võ Cát đây chính bộ dáng thật sự của Mã tỷ nha! Tiểu Muội vuốt tóc nhìn Võ Cát.

Cả ngày hôm đó ta phải giải thích hết tất cả cho Võ Cát hiểu, ta và tướng công Nha Nha phải kể hết những việc đã gặp trong trận pháp khi bị cơn lốc xoáy lạ cuốn đi. Khương Tử Nha nói rất có thể trận pháp đó đã ở nơi này rất lâu rồi, trận pháp đó được lập ra là để bảo vệ và cất giấu thần kiếm. Chỉ người có duyên và phải là người có số phu thê mới có thể lấy được thần kiếm. Trùng hợp chúng ta đi ngang qua và phù hợp điều kiện, nên vòng ngoài của trận pháp đã khởi động và mang chúng ta vào bên trong trận.

Ta kể đến việc mình nhổ hai củ cải thì Tiểu Muội và Võ Cát không nhịn được cười to. Nghĩ đi nghĩ lại nếu ta không tinh ranh đi tìm bảo vật xung quanh thì làm sao phát hiện hai củ cải đó. Nếu ta không nhổ hai củ cải đó lên thì đã không phát hiện ra thần kiếm rồi... ta quả là chân nhân bất lộ tướng, thật tài mà!!!

Vì ta và Khương Tử Nha bị lạc vào trận pháp của Thủy Nguyệt thần kiếm nên hành trình của chúng ta phải kéo dài thêm một khoảng thời gian. Đi được mấy ngày đường chúng ta ghé vào một sơn động nghỉ chân, ngoài trời mưa lất phất tô thêm vẻ âm u cho núi rừng. Khương Tử Nha nhặt ít cành cây khô có trong sơn động đốt lên một đống lửa nhỏ. Chẳng mấy chốc hang động tối om đã rực sáng cả một vùng.

Thạch động chúng ta dừng chân khá lớn, xem xét kỹ không thấy có dấu hiệu của dã thú nên chúng ta quyết định qua đêm ở đây. Khương Tử Nha nhìn trời bên ngoài rồi quay sang ta:

-Chiêu Đệ, nàng và Tiểu Muội ở lại đây ta và Võ Cát sẽ ra ngoài một lát tìm ít thức ăn! Khương Tử Nha nhìn ta bằng ánh mắt thâm tình.

-Vâng, tướng công đi đi! Ta gật đầu.

Khương Tử Nha và Võ Cát ra ngoài, bên ngoài mưa phùn vẫn rơi lất phất. Ta tiến đến bên đống lửa cho thêm củi vào, Tiểu Muội dùng lá cây quét sạch những thứ dơ bẩn trên mấy tảng đá. Ta thấy quá vất vả cho Tiểu Muội nên phất tay một cái xung quanh trở nên sạch sẽ, tiểu Muội nhìn ta hai mắt trợn to. Ta vẫn chưa nói cho Tiểu Muội và Võ Cát biết ta có pháp thuật giờ đây chỉ cần nói tướng công dạy ta một ít là được rồi.

Gần hai canh giờ sau ngoài trời đã bắt đầu tối, Khương Tử Nha và Võ Cát đi vào mang theo một ít trái dại. Chúng ta dựa vào số trái dại này lót dạ đêm nay. Thời đại này được như vậy là quá tốt rồi chứ cái thời bay trên không trung đi trên mặt nước này mà như trong phim chắc không được rồi.

Chúng ta mỗi người gặm mấy quả dại xong chia nhau ra mỗi người một góc nghĩ ngơi lấy sức mai tiếp tục lên đường. Hang động ẩm thấp nhiệt độ xuống cao, ta rùng mình một cái. Một chiếc áo choàng phủ lên người ta, ta ngẩng đầu chạm phải đôi mắt đen láy của Khương Tử Nha.

-Tướng công, không cần đâu... Ta lấy chiếc áo trên người xuống định đưa cho Khương Tử Nha nhưng chàng giữ tay ta lại.

-Đừng nói không cần, nơi này rất lạnh! Khương Tử Nha giọng mềm mại.

-Nhưng chàng sẽ lạnh đó.... Ta chớp mắt nhìn chàng.

-Ta lo cho nương tử của mình chắc là được chứ? Ta làm sao không chịu được chút lạnh này.... Khương Tử Nha nhướn mài nhìn ta, môi nở nụ cười có chút trêu ghẹo.

-Đương nhiên là được.... Ta cúi đầu nhỏ giọng không giấu được nụ cười trên môi.

Khương Tử Nha ngồi xuống ôm ta vào lòng, tim ta đập thình thịch. Ta nhanh chóng ngã đầu lên vai Khương Tử Nha hưởng thụ sự ấm áp từ chàng. May là Tiểu Muội với Võ Cát đã ngủ rồi nếu không chắc ta bị Tiểu Muội ghẹo cho mà xem.

Hai ngày sau...

Chúng ta đứng trước bờ sông của một con sông rộng lớn, xung quanh yêu khí dày đặt. Tiểu Muội và Võ Cát người trần mắt thịt nên không nhận ra sự khác thường, nên dọc đường đi cứ than thở mãi:

-Mã tỷ, nơi này sao mà âm u quá! Tiểu Muội nâng tay nãi trên vai ngán ngẫm nhìn ta.

-Sư phụ, sông rộng như thế này làm sao chúng ta sang bên kia được?Võ Cát hướng Khương Tử Nha nói.

-Trên đường đi, xung quanh đây chẳng phải có người hay sao? Chắc là sẽ có lái đò ah! Tiểu Muội khinh bỉ nhìn Võ Cát.

-Hừ..... Võ Cát bĩu môi.

Ta cong môi “bó tay hai người này mà”, chỉ tiếc lúc này ta mang khăn che mặt nếu không cũng xen vào vài câu cho vui. Nói mà họ không thấy biểu hiện của ta chẳng có hứng thú gì. Ta im lặng nhìn con sông lớn trước mặt. Xa xa thoát ẩn, thoát hiện một chiếc thuyền con đang rẽ sóng lướt tới. Người chèo thuyền đứng giữa hai chiếc chèo nhẹ nhàng khua nước. Ta nhìn mà trong lòng không khỏi phân tích, đánh giá.

“Nước rất sâu cho nên dùng hai mái chèo mà không phải chống”, khi nãy chúng ta đi qua một ngôi làng điều đặc biệt là ngôi làng ấy không có người sinh sống mà chỉ là những yêu tinh có tu vi ít nhất cũng trên 100 năm. Chúng không có ý định tấn công bọn ta nên ta và Khương Tử Nha cũng im lặng đi qua.

-Các vị có muốn đi thuyền sang bên kia sông không? Tiếng nói trầm thấp của một ông lão vang lên cắt đứt suy nghĩ của ta.

-Ông lão chúng tôi muốn sang bên kia sông, làm phiền ông... Khương Tử Nha nhìn ông lão rồi đưa cho ông một nén bạc.

-Được, các vị mau lên thuyền! Ông lão tươi cười.

Ta đưa mắt nhìn ông lão đang đứng trên thuyền. Làn da trắng hồng, trông đã qua lục tuần mà vẫn cơ cực chèo thuyền trên bến sông này. Quần áo nông thôn bình dị, thô sơ. Gương mặt nhìn rất phúc hậu. Nhưng đáng tiếc đạo hạnh còn thấp không giấu được yêu khí tỏa ra trên người.

Võ Cát bước xuống thuyền đưa tay đỡ lấy Tiểu Muội, sau đó Khương Tử Nha cũng bước xuống thuyền nắm lấy tay ta, đỡ ta xuống. Sau khi chúng ta an vị trên thuyền ông lão lái thuyền đưa thuyền rời bến. Mặt sông rất im lặng, thuyền lướt rất nhanh trên mặt nước.

Ta nhìn ông lão chèo thuyền, “chắc hắn sẽ có hành động gì đây, yêu tinh mà cần tiền ư?’ Khương Tử Nha phát hiện ánh mắt của ta, chàng nhìn ta nở nụ cười:

-Không sao đâu, có ta ở đây nàng đừng lo!

Ta mỉm cười thu tầm mắt. Đúng như dự đoán của ta, ra đến giữa sông thuyền đang yên lành đột nhiên rung lắc dữ dội. Tiểu Muội chao đi chao lại, ta nhìn thấy bèn đưa tay kéo lấy muội ấy giữ sát bên mình.

-Tướng công, chàng Võ Cát ta Tiểu Muội! Ta hướng Khương Tử Nha nói.

-Được! Nàng cẩn thận! Khương Tử Nha bắt lấy tay Võ Cát.

-Sư phụ,...có chuyện gì thế? Võ Cát ôm chặt lấy tay Khương Tử Nha lấp bấp.

-Mã tỷ, chẳng lẽ có yêu quái? Tiểu Muội ôm lấy tay ta lên tiếng.

-Yên tâm, muội chỉ cần bám lấy ta là được rồi! Ta nhìn Tiểu Muội.

Con sông này rất rộng chúng ta đang ở giữa sông, ta nhìn Khương Tử Nha, chàng gật đầu chúng ta nhanh chóng ôm lấy người kế bên đạp thuyền hướng bờ bay lên. Một lực xé gió từ phía sau lao đến ta. Ta khựng người lại vung tay đánh lại chưởng lực kia.

Ta là tướng công dùng một lực nhẹ chưởng vào lưng người bên cạnh đủ để đưa Võ Cát và Tiểu Muội lên đến bờ. Chúng ta quay lại đối phó với lão chèo đò.

-Ha ha....thật không ngờ các ngươi có cũng có chút bản lĩnh! Ông lão chèo đò phúc hậu khi nãy hóa thành một tên râu ria bặm trợn.

-Yêu nghiệt, nộp mạng đi, dám có ý đồ hãm hại con người... Ta quát lên.

-Hừ,...con sông này đã có bao nhiêu kẻ mất mạng ngươi có biết không? Để ta tiễn các ngươi xuống thì sẽ biết! Tên yêu nghiệt xông về phía ta.

-Chiêu Đệ cẩn thận! Khương Tử Nha hô lên rồi xông vào hỗn chiến với tên yêu nghiệt chèo thuyền.

Khương Tử Nha luôn nhanh tay nhanh chân hơn ta, lúc nào cũng bảo vệ ta triệt để. Ta xoay người định bay vào bờ với bọn Võ Cát và Tiểu Muội thì thấy phía xa hướng tây trong lòng sông có một vùng đang phát sáng. Từng tia sáng xuyên qua lòng sông lóe sáng khỏi mặt nước. Không gì có thể ngăn cản sự tò mò của ta hết. Ta vận khí bay qua bên đó, mặt sông lóe sáng một màu xanh lấp lánh “Bảo vật???, Trân châu ngàn năm? Thần khí???”

Ta hí hửng nhảy một cái ùm xuống nước, trước khi chìm xuống nước ta còn nghe được tiếng Khương Tử Nha gọi tên mình. Ta bơi càng ngày càng sâu, bơi theo tia sáng xanh. Con sông này không phải sâu bình thường mà là rất sâu, bơi khoảng một khắc rồi hai khắc mà vẫn chưa tới được nơi phát ra ánh sáng kỳ lạ.

Một lúc sau ta dừng lại trước mặt ta đã là vật phát ra ánh sáng xanh kia, vẫn chưa nhìn ra nó là vật gì vì nó rất sáng. Ta im lặng, váy áo bồng bền trong nước một hồi lâu sau đó đưa tay ôm lấy vật kia. Ta phải ôm hai tay vì nó rất to, vừa vào tay ta ánh sáng vụt tắt để lại một cái trứng to trong lòng bàn tay ta. Vội vàng ôm cái trứng kỳ lạ vào lòng ta bơi lên mặt nước.

Vừa nhìn thấy ta ngoi lên Khương Tử Nha từ bên bờ vội chạy đến:

-Chiêu Đệ, nàng lúc nào cũng làm ta lo lắng! Khương Tử Nha đỡ lấy ta.

-Ta xin lỗi....Tướng công chàng xem! Ta đưa quả trứng trước mặt Khương Tử Nha.

-Oa....đây là trứng gì mà to thế? Võ Cát tròn mắt nhìn quả trứng.

-Mã tỷ... thật to nha! Tiểu Muội sờ sờ cái trứng trầm trồ.

Khương Tử Nha nhìn quả trứng một cái rồi dìu ta lên bờ, cả ngày chàng lâu lâu lại nhìn sang quả trứng một lần có vẻ như đang nghiên cứu gì đó. Từ khi có quả trứng lạ ta rất thích, lúc nào cũng ôm nó vào lòng, nói chuyện vu vơ với nó. Ta biết nó không phải loại trứng bình thường nhưng không biết là trứng gì, vỏ trứng màu trắng như trứng vịt cũng chẳng có gì đặc biệt. Mặc kệ nó là gì hiện tại nó không nở ta rất thích được ôm nó vào lòng.