Thuần Dương Cung bề ngoài nhìn thì bình tĩnh nhưng kỳ thật nước rất sâu. Có điều, những đệ tử này lục đục gì với nhau cùng bạch xà không có liên quan. Ta chỉ là một con rắn canh cổng mà thôi, giang hồ là giang hồ của nhân loại, ta ăn no ngủ ngon là được.
Tuy bạch xà muốn được như vậy nhưng thực tế lại không cho phép. Rắn ở trong đám người làm sao có thể tự do ở trong giang hồ của con người, rất nhiều chuyện thường là thân bất do kỷ (*), cho dù bạch xà cố tình không dính líu vào cũng sẽ bị con người kéo vào vòng xoáy...
(*) Đại khái là chuyện mà mình không thể làm chủ được.
Giờ ăn.
Bạch xà lảo đảo bò thẳng tới thiện phòng, đầu bếp bên kia chắc hẳn đã chuẩn bị xong thịt chờ bạch xà đến, vừa chất lượng lại vừa bao no, điểm này làm cho rắn rất hài lòng.
Đến thiện phòng, quen thuộc bò tới phía sau một mình hưởng dụng một chậu thịt.
Phòng trước, các đệ tử vừa nãy vẫn còn cười nói vui vẻ bỗng nhiên im lặng.
Cửa ra vào, Liên Thiên Tinh sắc mặt khó coi đi vào thiện phòng. Tất cả mọi người một ngụm thở mạnh cũng không dám, sợ đắc tội Liên Thiên Tinh sắc mặt đang không tốt lắm.
Sở dĩ sắc mặt không tốt là bởi vì ngày hôm qua, lúc tông môn thi đấu lại lần nữa thua Đại sư huynh Sở Triết.
Thuần Dương Cung hầu như mọi người đều biết Nhị sư huynh và Đại sư huynh không hợp nhau, hai bên luôn luôn tranh đấu với nhau để xem ai ưu tú hơn. Hiển nhiên, cho tới nay đều là Nhị sư huynh Liên Thiên Tinh rớt lại phía sau, kỳ thật đệ tử bình thường càng ưa thích Sở Triết ôn tồn lễ độ mà không phải Liên Thiên Tinh lạnh lùng vô tình.
"Còn không lo ăn ngớ ra làm gì!"
Liên Thiên Tinh rống to, đông đúc đệ tử vội vàng cúi đầu ăn, trong lúc nhất thời bên trong thiện phòng chỉ nghe thấy âm thanh ăn cơm.
Liên Thiên Tinh tâm tình không tốt cũng không phải tới ăn cơm mà là để phát tiết buồn bực trong lòng. Thấy đông đảo đệ tử bên trong thiện phòng quy củ tìm không thấy khuyết điểm dứt khoát đi ra phía sau nhà bếp, muốn ở phía sau nhà bếp chọn người khuyết điểm để phát tiết.
Đầu bếp đại thúc nhìn thấy Liên Thiên Tinh tới, mặt mũi lập tức tỏ rõ vẻ sầu khổ. Đầu bếp cùng bọn tạp dịch chẳng qua là đệ tử nhập môn luyện khí có chút tu vi quá thấp tiền đồ vô vọng, Liên Thiên Tinh tu vi rất cao, ở trên núi không nhìn cấp bậc vai vế chỉ nhìn tu vi cao thấp, tu vi cao chính là tổ tông, nhóm đầu bếp không thể trêu vào.
Liêu Thiên Tinh là chấp sự của Chấp Pháp điện, biệt hiệu được người ta gọi là Diêm Vương Tinh.
Đầu bếp đại thúc dẫn đầu bếp tạp và dịch cẩn thận từng li từng tí không dám thở mạnh, sợ chọc giận vị tổ tông này. Đúng lúc ấy, Liên Thiên Tinh bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía hậu viện...
Bạch xà vừa mới nuốt vào thịt mỡ, nâng đầu rắn lên nhìn về phía thiện phòng. Cỗ mùi kia quá quen thuộc, không phải là Liên Thiên Tinh suốt ngày mặt sao chổi kia sao? Nhìn tư thế kia còn kém viết trên mặt bốn chữ "ta muốn gây chuyện" nữa.
Thật là xúi quẩy, một tháng đi ăn không được mấy lần, hôm nay đi thế mà cũng có thể gặp phải cái tên đáng ghét này đến thiện phòng gây chuyện.
Còn chưa kịp chạy, Diêm Vương mặt lạnh như băng xuất hiện ở bên cạnh...
"Trương quản sự! Ngươi sao có thể để súc sinh đi vào phòng bếp!" Liên Thiên Tinh rống to.
"Ai... Cái kia... Việc này ta..." Mặt đại thúc mập chảy đầy mồ hôi, quản sự thoạt nghe thì êm tai nhưng kỳ thật chẳng qua là tên tạp dịch mà thôi. Chọc giận đệ tử cao cấp bị giết chết cũng chỉ có thể tính là do mình xui xẻo.
Bạch xà đứng thẳng người lên đưa ra cảnh cáo. Rắn không làm được cái việc trơ mắt nhìn mặc kệ, không thể vì bản thân mà làm liên lụy đầu bếp đại thúc mập, cũng không tin cái tên mặt quan tài này thực sự dám đem mình giết.
"Tê!"
"Súc sinh muốn chết!"
Liên Thiên Tinh là người bị bệnh thần kinh, lúc trước bạch xà không tin, nhưng mà tại thời điểm nhìn thấy hắn vung chưởng đánh về phía mình mới phát hiện, hóa ra Liên Thiên Tinh thật cực kỳ làm cho người ta không yêu mến nổi, có chút hối hận vì vừa nãy gây hấn...
Một chưởng vung ra, bạch xà chỉ là một con xà tinh cấp thấp trực tiếp bị đánh bay.
Ầm ầm!
Bạch xà dài hơn chín mét đụng nát cửa phòng bếp, ngã thẳng vào đại sảnh đệ tử ăn cơm, liên tục đụng đổ ba bàn lớn và va vào mấy cái đệ tử mới dừng lại!
Vẫy vẫy đầu rắn, đầu rắn có chút choáng váng, bên trong miệng còn có cỗ mùi máu tươi, bị đồ vô lại đánh ra nội thương!
Sau khi công kích bạch xà kỳ thật Liên Thiên Tinh cũng biết mình huyên náo có chút lớn, có chút mất mặt, dù sao cũng là sủng vật rắn của Vu sư thúc. Vu sư thúc tính tình ôn nhu lạnh nhạt trong tông môn là người được kính ngưỡng tôn trọng nhất, thường xuyên chỉ điểm mình tu luyện so với sư phụ đối với mình đều tốt ngang nhau, hôm nay lại đánh sủng vật rắn của nàng, thật có chút quá đáng.
Đậu xanh rau má! Bạch xà miệng không thể nói tiếng người ở trong lòng mắng kinh điển quốc mạ, cũng mặc kệ đông đảo đệ tử ở đây trực tiếp xoay người lung tung va chạm phóng tới Liêu Thiên Tinh ở trong phòng bếp. Đánh không lại không quan hệ, nhưng mà muốn để cho đối phương biết mình là con hàng không muốn mạng, tối thiểu ở chỗ này hắn không dám thật hạ tử thủ.
Đại xà dài hơn chín mét nhắm vào thiện phòng đang chứa đầy bàn ăn mạnh mẽ đâm tới, quả thực huyên náo người ngã ngựa đổ gà bay chó sủa.
Liên Thiên Tinh vốn có chút nguôi giận, sau khi nhìn thấy bạch xà chạy đem thiện phòng làm cho gà bay chó lập tức hỏa khí dâng lên, trán nổi gân xanh rút bảo kiếm ra rồi xông về phía bạch xà.
Trông thấy Liên Thiên Tinh rút kiếm, bạch xà thầm mắng mình quá ngu. Tại sao phải trêu chọc cái tên bệnh thần kinh này, sớm chút chạy là được rồi, không nói hai lời quay đầu tiến vào ở giữa chỗ đệ tử tụ thành đống, lấy tử làm bia đỡ đạn.
"Nghiệt súc! Ngươi đi ra cho ta! Nhìn ta không róc xương lóc thịt ngươi!"
Đồ ngu mới ra ngoài. Bạch xà đặc biệt chọn chỗ nhiều người chui vào cửa phòng ăn. Cửa phòng ăn không lớn, ngày thường nhã nhặn khiêm nhường với nhau ngược lại sẽ không chen chúc. Bây giờ lại loạn thành một nồi, chúng đệ tử chạy lại cửa nhưng chạy không ra được mà tránh cũng tránh không ra, nhao nhao chửi ầm lên, khiến cho toàn bộ thiện phòng giống như cái chợ bán thức ăn.
Thật sự là cơm và thức ăn rơi vãi đệ tử nhảy loạn, bọn đầu bếp đại thúc mập trợn mắt há mồm.
Liên Thiên Tinh bị đông đảo đệ tử chen lấn chạy không nhanh, càng là không dám ngự kiếm sợ làm bị thương người khác, con rắn đáng ghét kia cứ một mực bò sát mặt đất, ở dưới chân bàn và ở giữa đùi người chui tới chui lui giống như con cá chạch.
Ngay tại lúc thiện phòng huyên náo rối loạn, ở Thái Cực quảng trường cách thiện phòng không xa, một nam tử trẻ tuổi tóc bạc trắng nhìn về phía thiện phòng.
Nhướng mày, thân ảnh trong nháy mắt biến mất tại chỗ, lần nữa xuất hiện đã ở bầu trời phía trên thiện phòng.
Hướng xuống dưới nhìn, chỉ thấy cửa phòng ăn không lớn liên tiếp có người té ngã chạy ra, cửa sổ vỡ nát không ngừng có đệ tử nhảy ra, bên trong bàn ghế ào ào vỡ vụn bát cơm bay loạn...
Có thể nói, từ khi Thuần Dương Cung thành lập đến nay còn chưa từng gặp quang cảnh hỗn loạn như thế.
Tới không phải là ai khác, chính là một trong Thuần Dương ngũ tử, Tử Hư cung Kỳ Vân.
Kỳ Vân coi trong nhất pháp chế lễ nghi, ngày thường phụ trách sửa đổi luật lệ, quản lý việc phòng ngự của Thuần Dương Cung, mọi thứ đều không được phép có tí xíu sai xót nào, nhìn thấy một màn dưới mắt lập tức bị tức nổi giận đùng đùng.
"Đủ rồi! Tất cả dừng tay cho ta!"
Quát to một tiếng trên bầu trời Thuần Dương Cung vang vọng, hạo nhiên khí thế đè xuống, bạch xà đang nhảy lên hăng say bỗng nhiên thoáng cái nằm rạp trên mặt đất. Đệ tử khác đồng dạng tư thế khiếm nhã nằm sấp trên mặt đất, Liêu Thiên Tinh cũng không thể trốn được. Từ Linh vừa mới chạy đến cửa muốn giúp đỡ vô cùng dứt khoát nằm úp xuống như con chó.
Đám người câm như hến, một cử động nhỏ cũng không dám.
Kỳ Vân tu vi cao thâm chỉ liếc mắt liền đại khái hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, lướt qua bạch xà một chút. Vẻn vẹn một cái liếc mắt đã làm cho sau lưng bạch xà phát lạnh, cũng may ánh mắt rất nhanh đời đi rơi vào trên thân Liên Thiên Tinh.
"Thiên Tinh!"
"Kỳ sư thúc ngài nghe ta nói... Ta vừa mới là..." Không đợi Liêu Thiên Tinh nói xong.
"Im ngay!"
Kỳ Vân quát lớn một tiếng ngắt lời Liên Thiên Tinh, sắc mặt khó coi trợn mắt nhìn hắn.
"Ngươi thân là Thuần Dương Cung chưởng môn Nhị đệ tử thế mà cùng một cái súc sinh gây khó dễ! Còn ngại chưa đủ mất mặt sao! Ngu xuẩn!"
Liên Thiên Tinh quỳ trên mặt đất một câu không dám nói, bạch xà thì còn có tâm tình ngẩng đầu nhìn một chút Kỳ Vân lơ lửng ở giữa không trung, nóc thiện phòng chẳng biết bị ai làm ra cái lỗ thủng lớn nên nhìn rất rõ ràng.
"Liên Thiên Tinh, bởi vì gây chuyện quấy nhiễu sơn môn thanh tĩnh, ta phạt ngươi tới Tư Quá Nhai diện bích hối lỗi ba tháng, phục hay không phục?"
"Đệ tử tuân mệnh..."
Liên Thiên Tinh bái hai bái, cáo từ đứng dậy bay về phía Tư Quá Nhai.
Kỳ Vân xử lý xong Liên Thiên Tinh lại nghiêng đầu nhìn về phía bạch xà, lông mày giật giật. Bạch xà bị dọa tới mức ngay cả lưỡi rắn cũng không dám thè ra, có trời mới biết vị lấy nghiêm khắc mà thành danh này có đột nhiên muốn hầm canh rắn ăn không.
"Từ Linh!"
Kỳ Vân quay đầu nhìn về phía Từ Linh nha đầu còn đang nằm sấp trên mặt đất.
"A? A, đệ tử có ở đây."
"Thanh Hư Cung thủ điện bạch xà không biết lễ nghi, ta lệnh ngươi mang về dạy dỗ nghiêm khắc! Trong vòng ba tháng không cho phép bạch xà đến thiện phòng ăn!"
"Vâng..."
Từ Linh có chút không dám tin tưởng Kỳ Vân sư thúc thế mà bỏ qua cho bạch xà, lúc nào Vệ sư thúc lại nói chuyện tốt như vậy? Cũng thế, thân là Thuần Dương ngũ tử cũng không thể cùng một con tiểu xà tinh gây khó dễ.
"Tất cả giải tán đi, thợ thủ công mau chóng sửa chữa tốt thiện phòng." Vung ống tay áo lên, Kỳ Vân lập tức từ không trung biến mất, chiêu thuấn di này để cho bạch xà rất là hâm mộ.
Nơi xa, Liên Thiên Tinh đang ở bay về phía Tư Quá Nhai, sau khi nghe được Kỳ Vân đối với bạch xà xử phạt thì sắc mặt đen hắc, nghiến răng tăng tốc rời đi.
Từ Linh lấy ra một hạt đan dược chữa thương nhét vào trong miệng rắn của bạch xà, ăn đan dược xong bạch xà cảm giác toàn thân dễ chịu hơn rất nhiều, quả nhiên là linh đan diệu dược, nghe cũng không nghe Từ Linh dông dài lúc ẩn lúc hiện hướng Thanh Hư Cung bò đi...
Sau đó, bạch xà bị Vu Dung phạt cảnh cáo.
Từ Linh ôm bụng cười ha hả, ngay cả Dương Mộc cái mặt băng sơn kia cũng không nhịn được co rút khóe miệng. Trước tượng thần, bạch xà nâng đầu rắn lên, không nhúc nhích đỡ lấy một cây nến đỏ, bị Vu Dung phạt làm đế cắm nến...