Tia nắng cuối cùng của ngày biến mất nơi cuối chân trời, sắc trời nháy mắt trở nên âm trầm.
Hai phu khiêng quan tài vẫn nâng cái quan tài đi trong khi rừng ở vùng
ngoại ô lầy lội. Một con chim không rõ tên vỗ cánh phành phạch bay qua,
lại kêu lên vài tiếng kỳ quái. Tiếng kêu này khiến hai đại nam nhân
trong lòng đột nhiên sinh ra vài phần lạnh lẽo.
“Ngươi có cảm thấy có chút gì đó không thích hợp không?” Người phía trước quay đầu nhẹ giọng hỏi.
“Có cái gì không đúng chứ? Mỗi ngày không phải đều là dọn người chết, nâng
người chết, bộ dáng gì, mùi gì mà chúng ta chưa nhìn thấy? Ngươi có nhớ
Bàng gia mấy năm trước chết đuối không? Người bị ngâm trong nước sông
mấy ngày, trương lên như con cá lớn, lúc nhập quan bụng bị thủng, ruột
các kiểu lòi ra đều là……”
“Ta không phải
nói cái này,” giọng nói của người phía trước trở nên ngắn ngủi mà run
rẩy, “Trong quan tài này không phải tiểu nha đầu năm sáu tuổi sao? Làm
sao lại nặng như thế chứ, giống như người trưởng thành vậy.”
Tiếng nói vừa dứt, bước chân hai người đều chậm lại, “Đều nói người chết oan
linh hồn bất diệt, sẽ vẫn lưu luyến thế gian mãi cho đến khi nợ máu được trả mới dừng tay……” Kẻ mới vừa rồi còn phát biểu hùng hồn thình lình
nhớ tới một câu như vậy. Hắn vừa nói xong thì hai người đều nghĩ ra cái
gì mà đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía quan tài. Bọn họ thấy một bóng
dáng nhỏ gầy ngồi trên quan tài, trong ánh mắt phủ sương lộ ra khuôn mặt tươi cười như có như không với bọn họ.
“A” Hai phu khiêng quan tài đồng thời phát ra tiếng hét điên cuồng. Bọn họ
lập tức ném quan tài xuống đất, bất chấp nơi này chỉ là một mảnh rừng
hoang còn cách Thiết Thạch Lan vài mẫu đất cứ thế không quay đầu mà chạy thục mạng về thành.
Ngọn nến trên bàn
lung lay mấy cái, Tưởng Tích Tích đẩy cửa đi đến còn Trình Mục Du thì
ngừng bút ngước mắt nhìn nàng nhẹ giọng hỏi, “Đã làm thỏa đáng chứ?”
Tưởng Tích Tích gật đầu, “Hoắc gia phu nhân đã bị bắt giam, tuy rằng nàng vẫn khăng khăng như khi ở trên công đường, một mực cho rằng mình không cố ý mưu hại Tiểu Phu nhưng cũng không mạnh mẽ giảo biện. Nàng thừa nhận là
sai lầm của mình cho nên Tiểu Phu mới chết, cho nên nguyện ý tiếp nhận
trừng phạt. Lúc nhốt nàng ta vào lao, sắc mặt nàng thoạt nhìn bình tĩnh, chỉ thỉnh cầu ta thắp một nén nhanh trước linh vị Tiểu Phu.”
Trình Mục Du trầm tư trong chốc lát, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt Tưởng
Tích Tích hỏi, “Ngươi nói nàng ta rất bình tĩnh sao?”
“Đúng vậy, đại nhân.”
Trong mắt Trình Mục Du hiện lên một tia sáng khó có thể thấy. Hắn cúi đầu
trầm tư trong chốc lát rồi lại hỏi tiếp, “Vân Oanh đi rồi sao?”
“Thuộc hạ mới vừa đưa nàng ta ra khỏi phủ. Thoạt nhìn nàng ta thật bi thống,
vẫn luôn tự trách mình không thể bảo vệ Tiểu Phu lại nói nếu lúc ấy nàng kiên định một chút thì Tiểu Phu sẽ không xảy ra chuyện. Đại nhân,
chuyện này tiền căn hậu quả đã rất rõ ràng, Hoắc phu nhân cũng đã thừa
nhận nàng khăng khăng mang Tiểu Phu ra cửa. Hơn nữa tôi tớ, nha hoàn của Hoắc gia cũng đều khai như thế. Điều này càng chứng thực Hoắc phu nhân
từng ngầm ngược đãi Tiểu Phu, sao ngài vẫn còn băn khoăn?”
Trình Mục Du đi đến bên cửa sổ, nhìn vầng trăng sáng mới chui ra khỏi màn mây rồi chậm rãi nói, “Hôm nay ta đi thăm mấy nhà có hài tử bị nhiễm bệnh
chết và phát hiện được chút điểm đáng ngờ.”
“Điểm đáng ngờ?” sắc mặt Tưởng Tích Tích trầm xuống, “Đại nhân, ý ngài là gì?”
“Những đứa trẻ bị nhiễm bệnh có đứa còn mặc tã lót, có đứa đã đến tuổi đi học. Tuổi tác bọn nhỏ không giống nhau, hơn nữa hành vi trước khi phát bệnh
cũng không có điểm chung gì, thậm chí có mấy đứa nhỏ bởi vì sợ bị lây
bệnh nên hoàn toàn không bước chân ra khỏi nhà.”
“Cho nên Tiểu Phu chết cũng không hẳn bởi vì nàng ra khỏi nhà đúng không?”
“Cũng không thể võ đoán như vậy. Ta chỉ cảm thấy án này có quá nhiều điều trùng hợp, giống như là bị người ta bày ra.”
“Thuộc hạ không rõ.” Tưởng Tích Tích thành thật nói ra cái nhìn của mình.
Trình Mục Du buông hai bàn tay đang nắm chặt, quay đầu lại nở nụ cười đạm mạc nói với nàng, “Không nói đến chuyện này nữa. Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi, sớm quay về phòng nghỉ ngơi đi.”
Tưởng Tích Tích gật gật đầu, vừa xoay người định đi ra ngoài thì lại bị Trình Mục Du gọi lại, “Tấn Nhi đã đi nhà cũ chưa?”
“Sử Phi cùng bà vú đang chăm sóc hắn.”
Tấn Nhi nằm ở trên giường, lăn qua lộn lại nhưng không thể ngủ say. Hắn chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu sẽ hiện lên thân thể nho nhỏ cứng còng
kia. Nàng nằm thẳng tắp trên thềm đá trước phủ Tân An, mặt trắng bệch
như được bôi sơn. Hắn cũng không sợ hãi, chỉ cảm thấy mình đã gặp tiểu
nữ hài này ở đâu rồi nhưng cho dù hắn nghĩ thế nào cũng không sao nhớ ra nổi.
Ngoài cửa sổ, bóng cây trên mặt đất không ngừng biến ảo ra những hình dạng khác nhau. Một trận gió lạnh đảo qua, dưới những cái bóng đó đột nhiên xuất hiện một đôi chân gầy yếu
trần trụi. Thân thể bên trên mắt cá chân bị bóng cây che khuất, chỉ mơ
hồ lộ ra làn da tái nhợt.
Tấn Nhi nằm ở
trên giường giống như cảm giác được cái gì. Hắn bò dậy, tránh ở phía sau cửa sổ, nhìn qua khe hở cửa sổ ra bên ngoài thì thấy đôi chân dưới bóng cây đang từ từ tiến đến chỗ mình. Chỉ chốc lát sau, nó đã đi đến ngoài
cửa sổ, trên giấy dán cửa sổ có phản chiến một bóng dáng mơ hồ. Từ khe
hở Tấn Nhi thoáng nhìn thấy ống tay áo nàng. Hắn nhận ra ống tay áo kia
bởi vì mới vừa rồi chủ nhân của ống tay áo đó vẫn còn quanh quẩn trong
đầu hắn thật lâu không muốn rời đi.
Trong nháy mắt Tấn Nhi muốn tránh xa cửa sổ và đánh thức bà vú đang ngủ gật ở mép giường. Chỉ có điều hắn phát hiện thân thể mình không còn là của
mình nữa, bất kể hắn dùng sức thế nào thì đôi chân kia vẫn như dính chặt trên mặt đất, không sao nhúc nhích.
“Vì sao ngươi lại đến tìm ta?” Hắn nhìn bên ngoài, miễn cưỡng phun ra mấy chữ này.
“Ca ca, ngươi biết đường đến Thấm Hương Trai đi như thế nào không?” Một mùi hôi thối ập đến trước mặt, đem Tấn Nhi bị hun đến sắp rơi nước mắt.
“Ta…… Ta không biết, ngươi mau đi hỏi người khác đi.” Tấn Nhi cố nén tiếng khóc nói với ngoài cửa sổ.
“Ai,” bên ngoài truyền đến một tiếng thở dài sâu kín, “Sợ là không còn kịp
nữa rồi, dáng vẻ này của ta có ai thấy mà không sợ cơ chứ?”
Vừa dứt lời, cửa sổ kẽo kẹt một tiếng mở ra hoàn toàn. Tấn Nhi thấy Tiểu
Phu đi chân trần đứng ở bên ngoài, cẳng chân thật gầy giống như chỉ cần
dùng sức một chút sẽ bị bẻ gãy. Làn da nàng lộ ra bên ngoài có chút hơi
nước ẩm ướt. Hơi nước cũng bao trùm lên tròng mắt nàng. Váy áo nàng bị
rách tung tóe, dính đầy tơ liễu màu trắng, những mảnh vải cứ dán lên
người nàng như thể muốn hợp làm một với cơ thể lạnh băng kia.
Khóe miệng nàng lộ ra một tia cười thảm, sau đó nàng nâng một cánh tay cứng
còng lên duỗi vào trong cửa sổ, đầu ngón tay cơ hồ chạm vào mũi của Tấn
Nhi, “Ca ca, giúp ta, ta thật đói…… thật lạnh……”