Chu Tiểu Tứ chạy như
bay ra khỏi nhà nhưng vẫn bị que cời lửa đập thật mạnh vào cẳng chân
khiến người nàng đột nhiên nghiêng về phía trước thiếu chút nữa gục trên mặt đất. Nàng cố nén đau đớn, đỡ chân khập khiễng tiếp tục chạy về phía trước. Nàng biết nếu bị cha bắt được thì không chỉ bị đau đơn giản như
vậy mà có khả năng bị đánh gãy tay, gãy chân như thường.
Nàng vẫn luôn chạy về phía trước, thẳng đến khi không còn nghe thấy tiếng
mắng chửi của Chu Vĩnh Quý nữa, thẳng đến khi áo quần bằng vải thô trên
người ướt sũng mồ hôi mới dừng lại. Nàng nhìn quanh bốn phía, phát hiện
bên cạnh là một con sông nhỏ yên lặng vì thế bắt đầu khom lưng đi xuống
đê, ngồi ở bờ đê nhìn cái đầm màu xanh biếc ngây người.
Trong lòng nàng hiện tại lộn xộn thành một đoàn. Trong tiềm thức nàng biết em trai đã chết nhưng lại không thể tiếp nhận chuyện này. Nàng chỉ nhớ rõ
tối hôm qua Ngũ Nhi tự mình đi nhà xí, lúc trở về thì ngã trên mặt đất
hôn mê bất tỉnh sau đó không đến vài canh giờ thì tắt thở.
Sao có thể như vậy chứ? Hắn rõ ràng còn đang tốt, ban ngày còn cùng mình
chạy quanh viện, ở trên cây cãi nhau om sòm, đuổi đánh cả buổi nhưng làm sao nửa đêm lại bất tỉnh nhân sự chứ?
Nàng đột nhiên cảm giác được trên đùi truyền đến một cơn đau đớn vì thế thật cẩn thận cuốn ống quần lên xem xét cẳng chân vừa rồi bị que cời lửa
đánh trúng. Trên chân có một vết tím to bằng bàn tay, ở giữa còn có vết
thương, hẳn là bị móc của que cời lửa cắt qua. Vết thương đang chảy máu
khiến nàng nhìn thấy thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Chu Tiểu Tứ cắn môi dưới, dùng hết sức lực xé một góc áo buộc chặt lên cẳng chân để cầm máu. Sau đó, nàng dựa vào cái cây lớn phía sau khóc không
thành tiếng. Nước mắt rơi từng giọt lên mu bàn tay nàng sau đó chảy
xuống đất bùn, khiến đất tụ lại thành một đống ẩm ướt.
Cha nhất định tức điên rồi cho nên mới ra tay nặng như vậy. Ngũ Nhi là đứa
bé nhỏ nhất nhà, lại là đứa con trai duy nhất nên rất được Chu Vĩnh Quý
chiều chuộng. Từ lúc trong thành có dịch bệnh ông ấy đã không để Chu
Tiểu Tứ làm việc nhà mà chỉ chuyên tâm trông Ngũ Nhi để phòng ngừa hắn
trộm chuồn ra khỏi cửa chơi. Hiện tại Chu Ngũ Nhi đã chết, Chu Vĩnh Quý
tất nhiên là trút hết lửa giận lên người nàng, ai bảo nàng không canh
chừng em trai cho kỹ để hắn bị nhiễm dịch bệnh? Chỉ có điều Ngũ Nhi rõ
ràng không ra khỏi cửa, làm sao lại nhiễm bệnh kia được?
Nghĩ đến đây, Chu Tiểu Tứ run lập cập. Nếu Ngũ Nhi bị bệnh, vậy nàng ở cùng
hắn sớm chiều có phải cũng đã lây bệnh nhưng hiện tại chưa phát bệnh hay không? Nàng bị cái ý nghĩ này làm cho sợ hãi, trong lúc nhất thời nỗi
sợ hãi dành cho cha và áy náy với em trai đều bị nàng ném ra sau đầu,
trên người chậm rãi nổi lên một tầng da gà. Nàng bần thần nhìn nước
sông, tưởng tượng bộ dáng mình khi chết đi. Nàng cũng sẽ giống Ngũ Nhi,
cứ thế yên lặng mất mạng sao? Ngũ Nhi tốt xấu gì còn được nằm trên
giường nhà mình, mà nàng thì có nhà cũng không dám về. Chẳng lẽ nàng sẽ
phải chết bên ngoài, bị những con vật hoang ăn mất, kể cả quần áo cũng
không còn một mảnh sao?
“Lạch cạch.”
Trong nước sông đột nhiên xuất hiện một vòng gợn sóng nhỏ, tựa hồ như có ai đó ở phía sau nàng dùng chân đá mạnh một hòn đá xuống mặt sông. Chu
Tiểu Tứ xoay đầu, thấy sau một cái cây ở cách xa đó có một bóng người
màu đen. Cái bóng kia không cao, lại rất to rộng, kể cả cái cây đại thụ
trăm năm cũng không che được. Chu Tiểu Tứ ẩn ẩn thấy tay áo to rộng của
người nọ cùng với búi tóc giống cái sừng trâu thì trong lòng không khỏi
cảm thấy kỳ quái. Búi tóc kỳ quặc như vậy nàng chưa thấy bao giờ. Nó như hai cái sừng cao nhọn trên đỉnh đầu, bên trên còn quấn mấy cân tóc.
“Không nặng sao?” Chính nàng cũng không biết vì sao mình lại nói ra ba chữ
này. Nhưng vừa nói xong thì nàng lập tức hối hận, bởi vì người ở sau cái cây kia đột nhiên khặc khặc nở nụ cười khiến người nghe mà dựng tóc
gáy. Trong lòng Chu Tiểu Tứ đột nhiên cả kinh, sợ hãi khiến trái tim nảy lên trong ngực, ép nàng tới không thở nổi.
“Tiểu cô nương, có muốn giao tóc trên đầu ngươi cho ta không?” Bóng dáng sau gốc cây vừa cười vừa nói.
Chu Tiểu Tứ ngốc ngốc đứng tại chỗ, cổ họng nàng như bị ai bịt lại. Nàng cố gắng thông cổ nhưng thân mình vừa động cũng không di chuyển được chút
nào. Nàng thấy hai thứ không biết có phải móng vuốt hay không thò ra từ
tay áo rộng của người nọ, lại đung đưa bên hông. Sau đó bóng đen kia từ
từ đi ra khỏi cái cây.
Búi tóc của nó
thực cong, giống một cây cung kéo hết cỡ. Trên mặt nó chỉ có hai con mắt nhọn hoắt, con ngươi đỏ rực tỏa sáng, xung quanh con ngươi lại có màu
vàng. Cái thứ đó đi đến trước mặt nàng, duỗi hai tay thẳng tắp mà sờ mặt nàng.
Chu Tiểu Tứ ngửi được một mùi thối kinh người. Nàng đột nhiên hiểu ra tóc kia không phải tóc của vật này
mà là của những người khác, chẳng qua những người đó đều đã bị nó giết
chết.
“Không biết trong đó có tóc của Ngũ Nhi không?” Trong lòng Chu Tiểu Tứ bỗng nhiên toát ra một ý nghĩ đáng
sợ nhưng ý niệm này rất nhanh đã biến mất, bởi vì lúc người kia tiếp cận nàng thì nàng đã “Ầm” một tiếng ngã trên mặt đất, hôn mê luôn.
Vân Oanh cởi bỏ cổ áo của Hoắc Thanh Minh, dùng khăn lông ấm áp cẩn thận
chà lau cổ cho ông ta. Từ khi Tiểu Phu đi, ngày ngày ông ta uống đến say không còn biết gì, chưa đến lúc mặt trời lên cao thì căn bản chưa bò
dậy được. Ngay cả công việc làm ăn ông ta cũng chẳng quan tâm mà hoàn
toàn giao cho hạ nhân trong nhà xử lý.
Đột nhiên, cả người Hoắc Thanh Minh kịch liệt phập phồng. Ông ta đứng dậy
đỡ mép giường, cổ duỗi ra bắt đầu nôn mửa. Vân Oanh không trốn tránh,
mặc cho những đồ dơ đó bắn vào người mình, nàng vẫn chỉ nhẹ nhàng vỗ
lưng cho Hoắc Thanh Minh, trợ giúp ông ta thông thuận mà nôn hết.
Qua một lúc lâu sau, dạ dày Hoắc Thanh Minh rốt cuộc cũng thoải mái. Ông ta hít vào một hơi thật sâu, đón lấy ly nước Vân Oanh đưa qua để súc miệng sau đó lại nằm lên giường, nhắm mắt lại chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Vân Oanh giúp ông ta lau sạch khóe miệng, nhìn lồng ngực ông ta nhẹ phập
phồng thì nhẹ nhàng thu dọn uế vật. Sau đó nàng ta mới đẩy cửa đi ra
ngoài chuẩn bị thay váy áo bị dơ bẩn của chính mình.
“Không phải đã nói là để ta hầu hạ lão gia là được sao? Ngươi dù sao cũng là
cô nương gia, rất nhiều chuyện làm không được thuận tiện.” Giọng Hứa
tổng quản vang lên bên cạnh, ông ta hình như đã đứng đó thật lâu để quan sát.
“Đại nam nhân các người rốt cuộc
làm sao có thể cẩn thận. Lão gia hiện tại thương tâm quá độ, cả người hư nhược nên ta tự mình chăm sóc vẫn yên tâm hơn.” Vân Oanh cười nhợt nhạt sau đó chỉ chỉ vào váy bi dính bẩn của mình nói, “Ta phải về phòng để
đổi quần áo đã.” Nàng nói xong thì đi qua bên cạnh Hứa tổng quản tiến về hậu viện.
“Cũng đúng, ngươi đối với lão
gia thật đúng là săn sóc tỉ mỉ, cả uế vật ông ta nôn ra cũng không chút
ghét bỏ,” Hứa tổng quản cười lạnh một tiếng, “Vân Oanh, chừng nào thì
người có thể đối với ta tận tâm tận lực như vậy chứ?”