Tàn [AllTake]

Chương 38: C38: Chương 34. Đồng Phạm + Chiếc Hộp Bí Ẩn





Ừm hứm. Mặc dù đã từng đến đây rồi nhưng phải công nhận nhà của Mitsuya rất sạch sẽ. Không gian khá nhỏ nhưng rất ấm cúng. Theo như chỉ dẫn thì Mitsuya đang nhốt mình trong phòng và không cho hai cô em vào

/Cốc cốc/

-" Tôi vào được chứ!"_Cậu gõ cửa xin phép

-"..."_Đáp lại là sự im lặng. Có lẽ anh ta mệt quá nên ngủ rồi

Cửa không khóa nên cậu vào luôn -" Xin phép"

Tối thui là điều đầu tiên khi mở cửa bước vào. Nếu bật đèn sẽ ảnh hưởng đến Mitsuya nên cậu mở đèn plash tìm đèn bàn học để bật

Ánh sáng nhỏ vừa đủ để nhìn mọi thứ xung quanh. Mitsuya đang nằm trên chiếc giường của mình mà say giấc nồng

Cậu đặt tay lên trán anh cảm nhận nhiệt độ. Làm cái quái gì mà sốt cao dữ vậy

Đi xuống dưới nhà hỏi hai cô em nhiệt kế ở đâu. Sẵn rất một ít nước nóng cho Mitsuya rồi căn dặn hai cục bông ở yên trong nhà

/Tít pít/

-" Đùa à! 39°"

Cậu đang tự hỏi rằng não của Mitsuya có vấn đề lớn hay sao mà bệnh nặng đến như vậy không gọi ai đến

Lấy một chiếc khăn cậu nhúng nước vắt khô đặt lên trán của anh rồi bước ra ngoài

Cậu mượn bếp nấu cháo cho Mitsuya tiện nấu luôn cho hai cô em nhỏ. Chỉ là cháo trứng bình thường nhưng hai cục bông khen ngon tới tấp


Trên tay là một tô cháo nóng hổi một cốc nước ấm và vài viên thuốc đã mua. Cậu bước vào thay khăn, cố lay anh dậy

-" Này! Dậy ăn miết cháo uống thuốc rồi ngủ"

Theo tiếng gọi Mitsuya cũng từ từ mở mắt. Anh vẫn còn mệt mỏi và đau đầu. Nhưng anh không tin người trước mặt mình là Takemichi. Chắc còn mệt nên anh mơ thấy thôi. Dụi mắt vài cái mở ra vẫn thấy cậu. Thôi kệ sống trong giấc mơ cũng được

Mơ màng. Mọi hành động chăm sóc của Takemichi dành cho anh. Nó thật xung sướng! Mọi hành động điều mơ hồ chỉ có anh mới tưởng đấy là mơ

Cậu phải đút cho anh ta hết bát cháo rồi lại đút thuốc cho anh ta. Bảo anh ngủ tiếp và thay cho một cái khăn khác trên trán

Hazzz.. Nhìn là biết anh ta bị bệnh đến thần kinh mơ màng luôn rồi

Cậu mặc xác anh. Đi xuống chơi cùng hai cục bông. Lâu lâu lên thay cái khăn rồi lại xuống

Mệt mỏi kiểu gì mà cậu đã ngủ quên luôn trên sofa. Luna và Mana biết cậu mệt nên đi tìm mền đấp cho cậu rồi cũng về phòng ngủ

Nhưng đây là nhà của người ta không phải nhà cậu nên không quen thuộc làm giấc ngủ bị quấy nhiễu. Mệt mỏi không ngủ nữa lên xem cái xác kia ra sao rồi

"Hạ sốt rồi!"

Cậu đặt tay lên trán Mitsuya cảm thấy đã nhiệt độ đã giảm. Rút tay rời đi thì Mitsuya trong cơn mê ngột nhiên nói mớ

-" Takemichi.... Takemichi..... Đừng... Đừng bỏ tao..... Tao đau quá..... Đừng Takemichi..... Tao xin lỗi.... Xin lỗi mà!... Đầu tao đau quá...... Tao xin lỗi Takemichi!!!"

Anh ngồi bật trên giường. Chiếc khăn rớt xuống. Tay định đưa lên thì thấy mình đang nắm tay ai đó...... Người đó là cậu

-" T-takemichi"_Vô thức đôi mắt chảy ra 2 hàng lệ. Đây là lần đầu tiên cậu thấy anh ta khóc. Mà cũng chẳng có cảm xúc gì khác ngoài mặt lạnh

-" Bỏ tay tao ra!"_Cậu vẫn không để lộ cảm xúc gì hết buông lời nói phũ phàng


-" Đừng Takemichi.... Đừng đi mà... Đừng bỏ tao... Tao xin mày... Xin mày đấy"_Mitsuya vẫn nắm tay cậu thật chí là chặt hơn. Nó khiến cậu đau, nhăn mặt giựt tay lại

Tay khác bốp chặt cằm Mitsuya. Ép anh phải nhìn vào đôi mắt chứa đầy hận thù của cậu

-"  Mày nên nhớ. Lúc trước tao đã từng cầu xin nài nỉ chúng mày giống như lúc nảy. Và xem cách chúng mày tiếp đáp lời cầu xin của tao đi! "

-" Chuyện chẳng đơn giản đến nổi 2 từ xin lỗi là có thể cho qua "

Cậu rút tay lại bước đến cửa sổ không ngại lạnh mà mở toan nó ra. Đứng đó nhìn bên ngoài và cảm nhận từng đợi gió lạnh thổi vào. Căn phòng ấm áp ban đầu đột nhiên trở nên lạnh đi. Lạnh vì tiết trời nhưng sao lạnh bằng lòng người

-" Tao biết mày hận tao lắm... Tao cũng không mong mày tha thứ nhưng tao vẫn phải xin lỗi mày
Tao xin lỗi mày Takemichi!"_Anh bước xuống giường. Quỳ gối cúi người sáp đất

Cậu nhìn anh ta rồi lại buông chất giọng lạnh lẽo hỏi chuyện kiếp trước
-" Mày đã đánh tao rồi mày lại băng bó cho tao. Mitsuya Takashi đâu là con người thật của mày?

Gọi trực tiếp cả họ lẫn tên khiến anh hơi đau nhói về những kí ức lúc trước

-" Tao... Không rõ"

-" Ha mày đang đùa tao sao? Con người mày mà mày không rõ!"

-" Trong đầu tao luôn có hai giọng nói đấu đá nhau"

-" Hai?"


-" Ừ là hai giọng nói chứ không phải một! Một giọng là của một cô gái luôn ra lệnh hành hạ mày. Giọng nói còn là của một người đàn ông luôn cố bảo vệ mày"

-" Hai giọng nói liên tục đấu tranh cãi cọ! Nhưng phần thắng là của cô gái đó. Vẫn còn người đàn ông kiềm chế hộ nên tao không làm gì quá đáng với mày"

-" Không quá đáng!? Đánh tao thừa chết thiếu sống mà nói không quá đáng. Mày cũng là đồng phạm với bọn nó"

-" Tao xin lỗi!....Tao đã hỏi bọn kia rồi ngoại trừ Draken, anh em Kawata ra thì không có ai bị kiểm soát bởi hai giọng nói cả!.... Nhưng tao chưa hỏi Mikey.. Vì tao cảm thấy Mikey không phải là Mikey "

"Quả thật. Anh em Kawata không làm gì cậu. Cả đánh cậu cũng không! Nhưng Draken thì có! Rốt cuộc cái thứ hệ thống đó hay là thần gì đó đang kiểm soát họ??"

-" Tao đang tự hỏi là tao nên tin mày không?"

-" Làm ơn Takemichi! Hãy tin tao! Tao không nói dối"_Mitsuya đưa tay lên cam kết 100%

-" Mày còn bệnh lên giường nằm đi!"_Cậu đóng cửa sổ lại rồi ngồi xuống ghế suy ngẫm

Mitsuya cũng nghe theo cậu mà lên giường nằm lại. Đột nhiên anh sựt nhớ đến thứ gì đó

-" Chết! Làm sao tao lại quên cái này được!!!"_Anh bước xuống giường lại đi đến bàn học mở khăn kéo bàn lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ đưa cho cậu

-" Một ông lão đã đứng trước cửa nhà mày trước đây nhờ tao đưa cho mày! Lúc tao định lén về đưa thì không hiểu sao Mikey đã biết và đem đi hủy! Nhưng làm mãi mà nó không bị làm sao cả! Còn 1 cái nữa Mikey đang giữ, tao chỉ tìm được mỗi cái này "

-" Trong đây là thứ gì?"_Cậu cầm nhìn ngó chiếc hộp

-" Cả 2 chiếc hộp bọn tao không mở nó ra được. Mikey đã từng dùng mọi cách: đập, đốt, dùng súng, dao, kiềm,... Đều vô dụng"

Cậu cũng bất ngờ đó. Thần kì đến thế sao?

Thế mà cậu mở nó ra một cách nhẹ nhàng

-" Nó thật sự dành cho mày!"_Mitsuya cũng từng dùng đủ mọi cách nhưng không mở ra được. Thế mà cậu mở ra được. Chắc chắn chỉ có người được chọn mới mở ra được

Bên trong là hai chiếc đồng hồ quả quýt. Nhìn rất cổ. Một cái là vàng một cái là bạc. Các kí tự la mã, các hoa văn được chạm khắc tỉ mỉ. Các bánh răng đã hoạt động sau khi cậu mở chiếc hộp ra. Thoạt nhìn có lẽ là chiếc đồng hồ bình thường nhưng nó gợi cho cậu cảm giác chẳng yên tí nào


-" Sóng gió sắp tới rồi!"_Cậu lắc hai chiếc đồng hồ

-" Sao mày không đưa t sớm hơn!"

-" Lúc mày chết! Thật ra tao đã bị chuyển về đây trước mấy đứa kia! Lúc đó trên tay tao vẫn cầm cái hộp này! Tao đã định đi tìm mày để đưa nhưng tao luôn có cảm giác bị theo dõi nên không dám đi tìm mày!"_Mitsuya ngồi trên giường kể lại mọi chuyện

-" Bị theo dõi?"_Cậu vừa nói liền cảm thấy có gì đó nhìn mình liền đứng bật dậy -" Ai!!!"

-" Mày sao thế Takemichi!"_Mitsuya bất ngờ đến giật mình khi cậu hét lên

Anh thấy Takemichi đứng yên đấy không cử động gì liền hoảng đi đến gần cậu lay nhẹ cậu

Cậu thoát ra khỏi dòng tối đó mà hơn choáng váng

-" Tạm thời ngưng ở đây! Mày nghỉ đi. Mai nói chuyện. Tao mệt rồi!"

Nói rồi cậu cần chiếc hộp bỏ đi ra ngoài phòng khách. Mitsuya hơi buồn nhưng vẫn leo lên giường nằm lại. Tâm tư có chút không ổn nhưng vẫn vui vì đã nói ra hết mọi chuyện

"Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi! Takemichi"

"Nó là của cậu! Vì cậu xứng đáng!"

️⏱️

"Ngươi đến rồi! Thế thì ngươi sẳn sàng cho ván game cuối này chưa!?"





°
"Hãy đặt dấu chấm hết cho chuyến hành trình dài của ngươi đi!!! Vì ngươi sắp chết"