Trong khuê phòng của tứ tiểu thư phủ Dương Đại tướng quân. Dương Phi Tuyết
ngồi cạnh cửa sổ, hai tay chống cằm nhìn ra bên ngoài vườn hoa trước
hiên.
Aizzz
Thở dài một tiếng mang theo ão não, Dương Phi
Tuyết lần thứ n suy nghĩ lý do bản thân xuyên không về cổ đại, tại Minh
Nguyệt quốc này?
Cho dù bản thân cô lúc ở hiện đại cũng đã vong
mạng bởi một chiếc lamboghini mất tay lái, nhưng mà chuyện người chết có thể xuyên qua không phải chỉ nên tồn tại trong tiểu thuyết.
Nếu không phải là cô trãi nghiệm, thì đánh chết cô cũng không tin trên đời có chuyện huyền ảo này xảy ra.
Mà xuyên qua cũng thôi đi, xuyên vào đương chủ không được sủng ái vừa là
cái ngốc tử cũng bỏ qua đi, cư nhiên lại cho cô mang theo cái danh đã có “ vị hôn phu”, chuyện này thực không thể chấp nhận được!
Chuyện
gì cũng có thể bỏ qua, chỉ riêng chuyện lập thất cô tuyệt không thể ngồi yên chịu trận. Đám người kia muốn mang cô ra làm công cụ cầu vinh, há
dễ dàng như vậy. Cũng phải hỏi xem tâm tình cô thế nào nha?.
Bất
quá, tên hôn phu chưa gặp kia của cô cũng không phải hạng người dễ động vào, nếu không chu toàn e sẽ tự rước lấy họa diệt thân.
Cô nên dùng cách gì đây?
Aizz..
Khi Dương Phi Tuyết đang thất thần nghĩ kế, thì cửa phòng được đẩy ra. Từ
bên ngoài bước vào là Lục Vân, nha hoàn thiếp thân của Dương Phi Tuyết
trước kia và hiện tại là người cô tin tưởng nhất ở thế giới này.
”Tiểu thư, đến đây ăn điểm tâm đi ạ” Lục Vân đặt xuống bàn những món điểm tâm, hướng Dương Phi Tuyết mời.
Dương Phi Tuyết vẫn không động đậy.
”Tiểu thư” Lục Vân nghi hoặc nhìn tiểu thư nhà nàng thất thần nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trước nay, Lục Vân chưa từng thấy bộ dạng của tiểu thư nàng như vậy, bởi lẽ
trước nay, tiểu thư vốn là một ngốc tử, cả ngày chỉ ngây ngô cười đùa
bát nháo, làm chi có chuyện một ngốc tử có thể nghiêm mặt ngồi một chỗ
suy tư mấy canh giờ. Chỉ là sau khi tỉnh lại từ trận sốt nặng ba ngày
trước, tiểu thư dường như bắt đầu thay đổi, mà rõ ràng nhất chính là
luôn ngồi cạnh cửa sổ thất thần, nàng có gọi mấy lần cũng không nghe.
Tuy nhiên, thấy tiểu thư có thể đã không còn là ngốc tử, tâm tình Lục Vân vui sướng vạn phần.
Quay trở lại hiện tại, đã gọi đến lần cứ ba mà người kia vẫn không động, bất đắc dĩ lắc đầu, Lục Vân đi đến bên cạnh Dương Phi Tuyết, vỗ nhẹ lên vai cô.
”Tiểu thư”
”Hử” Dương Phi Tuyết giật mình thu hồi suy tư, cô quay đầu lại nhìn Lục Vân, ánh mắt chính là muốn hỏi “ có chuyện gì sao?“.
Lục Vân hiểu được, liền cười nhẹ nói:“Tiểu thư đến ăn điểm tâm đi, người
nghỉ gì mà nhập tâm như thế? Tiểu Vân gọi người nhiều lần nhưng người
lại không có nghe thấy”
”Vậy sao? Ta quả thật không có nghe thấy” Dương cặp mắt to tròn vô tội.
Lục Vân chỉ biết cười trừ.
Thấy Dương Phi Tuyết muốn ăn nhưng lười đứng lên đi đến bàn, Lục Vân tự động mang điểm tâm đến, để cô vừa ăn vừa ngắm cảnh.
”Tiểu thư, mời dùng”
Dương Phi Tuyết nhìn những khối điểm tâm, duỗi thắt lưng đã ê ẩm, rồi mới vươn tay tiếp nhận.
Dương Phi Tuyết vừa ăn vừa hỏi chuyện bên ngoài.
”Tiểu Vân, gần đây bên ngoài có chuyện gì hay không? Kể ta nghe đi!”
Lục Vân ngẫm nghỉ một lúc rồi mới bắt đầu kể lại tình huống bên ngoài mấy ngày nay mà nàng biết được.
Theo như lời Lục Vân, thì có ba chuyện đáng chú ý nhất. Một là, đại tỷ Dương Phi Liên cùng tam muội Dương Phi Tịnh của cô ở thế giới này, hơn một
tháng sau sẽ tham gia đại yến tiệc tuyển vương phi, nhưng là vị vương
gia nào thì chưa được tiết lộ, song nghe đồn sẽ là một trong hai vị
vương gia được hoàng thượng sủng ái nhất là tam vương gia và thất vương
gia. Hai là, trên giang hồ gần đây xuất hiện một tổ chức có tên Lãnh
Thiên Điện, nghe đồn rất lợi hại và quỷ dị, cùng với sự xuất hiện của tố chức này chính là sự xuất hiện của vị bạch y công tử, nghe nói y có võ
công xuất quỷ nhập thần, chưa từng có ai thấy được diện mạo của y. Mà
quan trọng nhất chính là chuyện thứ ba, vì như lời Lục Vân thì bên ngoài đang có tin đồn tứ tiểu thư của phủ Dương Đại tướng quân vốn là ngốc tử nay đã hoàn toàn bị điên rồi, ngày ngày kêu hét, quát tháo ầm ĩ, còn la hét muốn mơ tưởng được ngồi lên vị trí đại vương phi, thề kiếp này
không làm được đại vương phi thì chết cũng không buông tay. TMD, tứ tiểu thư trong miệng bọn họ không phải Dương Phi Tuyết cô thì còn ai?
TMD, thật tức chết cô rồi!
”Khụ, khụ” Dương Phi Tuyết vừa nghe hết chuyện mình bị đồn xấu ra sao, liền không kìm được bị nghẹn điểm tâm trong miệng.
Lục Vân xanh mặt vội rót nước bưng đến, giọng điệu lo lắng “Tiểu thư uống nước đi, người không sao chứ ạ?”
Dương Phi Tuyết uống xong ly nước, vuốt vuốt ngực, lắc đầu.
Giúp tiểu thư nhà mình vuốt lưng, Lục Vân cao giọng nói:“Tiểu thư người
không cần tức giận, những lời đồn đại bên ngoài toàn bộ chỉ là do kẻ
nhàn rỗi đi thêu dệt mà thôi, làm gì có chuyện như bọn họ nói chứ”
”Ta biết rồi, ta làm chi tức giận, em không cần lo” Dương Phi Tuyết ngăn động tác vuốt lưng mình của Lục Vân và nói.
”Nhưng mà Tiểu Vân, em cho ta biết, chẳng lẻ trước đây ta từng nói thích đại
vương gia gì đó sao?” Dương Phi Tuyết trong đầu dường như đã rõ đáp án
nhưng vẫn muốn nghe Lục Vân chính miệng khẳng định.
Lục Vân biết tiểu thư đã bị mất trí nhớ, nên không do dự gật đầu, sau đó lại bừng tỉnh
nhớ ra gì đó, lập tức nhìn Dương Phi Tuyết hô lên:
”Tiểu thư người sẽ không...”
Dương Phi Tuyết chặn đứng ngay suy nghỉ không đúng của Lục Vân “ Đương nhiên
là không rồi, trước đây thì ta không rõ nhưng hiện tại ta có thể cho em
một lời chắc chắn, ta không có yêu thích đại vương gia gì đó, em đã quên việc ta là một ngốc tử à, làm sao một đại vương gia có thể yêu thích
một ngốc tử được cơ chứ? Dù có yêu cũng sẽ không thể cưới vào phủ”
”Vì sao ạ?” Lục Vân không hiểu.
”Ngốc quá” Dương Phi Tuyết cười nhẹ, nhỏ giọng giải thích:“Em đã quên vị trí
hoàng đế rất mê người hay sao? Ta mới không tin trong cửu vị vương gia
kia không có người không muốn? Mà đã muốn thì cần có hậu thuẫn đắc lực,
nếu như vị đại vương gia kia cũng muốn, vậy em nói xem hắn còn muốn lấy
một cái ngốc tử sao?”
”A..” Lục Vân kêu lên bừng tỉnh..:“Tiểu thư, em đã hiểu rồi”
”Em hiểu như thế nào a?” Dương Phi Tuyết tựa tiếu phi tiếu nhìn Lục Vân.
Lục Vân không do dự trả lời:“ Ý người chính là muốn nói đại vương gia sẽ
chọn vương phi có gia thế hiển hách để dựa lưng không ạ?”
”Vậy ta không có gia thế?” Cười nhẹ
”A, ý em không phải, nhưng mà người không được.. “ Lục Vân nói tới đoạn mới biết mình lỡ lời, vội im bặt quan sát biểu tình của Dương Phi Tuyết.
”Không được sủng ái, cho nên dù có lấy ta cũng không lấy được bệ đỡ tốt, nên hắn sẽ
không bao giờ chấp nhận ta, mà đã như vậy hà cớ gì ta phải để ý tới hắn,
chuyện kẻ khác nói chỉ cần không tổn hại lông tóc ta, thì thôi cũng
không cần quản”
”Dạ, tiểu thư anh minh” Lục Vân vui vẻ dâng trà cho cô.
Dương Phi Tuyết uống ngụm trà,cảm thấy thoải mái hơn hẳn, nghĩ ngợi một chút
lại lên tiếng:“ Tiểu Vân, lát nữa em ra ngoài thăm dò cho ta một chuyện”
” Dạ tiểu thư cứ căn dặn”
”Ta muốn em đến tiệm thuốc tìm đại phu trước kia từng bốc thuốc cảm mạo cho ta” Nói đến nguyên nhân chủ nhân thân thể Dương Phi Tuyết trước đây mất mạng, cô cảm thấy có chỗ không thích hợp, nhưng cũng cần điều tra rõ
ràng một số điểm mới có thể kết luận được.
”Dạ, em lập tức đi
ngay đây ạ” Lục Vân tiếp nhận công việc không chút do dự hay tò mò. Bởi
nàng hoàn toàn tin tưởng những việc tiểu thư đang làm đều có nguyên do
chính đáng của nó.
Dương Phi Tuyết rất hài lòng với phong thái làm việc của Lục Vân, tươi cười gật đầu cho phép nàng đi.
Sau khi Lục Vân rời khỏi, Dương Phi Tuyết cũng thôi ngồi cạnh cửa sổ, cô
bước ra ngoài sân, quan sát khung cảnh xung quanh. Ba ngày nay tâm tình
cô luôn đặt ở việc vì sao bản thân xuyên qua, nên cũng không ra ngoài
xem xét tình hình hiện tại của bản thân.
Chỉ biết bản thân Dương Phi Tuyết cũ bị bỏ rơi, là tứ tiểu thư phủ tướng quân nhưng cuộc sống
còn khổ sở hơn nha hoàn, hoàn toàn là tự sinh tự diệt cùng nha hoàn Lục
Vân tại tiểu viện tồi tàn này, còn là cái ngốc nha, so sánh thì bản thân mình và Dương Phi Tuyết hoàn toàn có cuộc sống trái ngược nhau. Còn lại những chuyện khác cũng không quá rõ ràng.
Bây giờ ra ngoài quan
sát mới thấy thực sự nơi này quá mức tồi tệ, cỏ dại mọc um tùm khắp xó,
lại hoang vắng lạnh lẽo hệt như lãnh cung trong hoàng cung. Nhưng mà,
đất đai ở đây lại rất thích hợp để trồng một số loại thảo dược, như vậy
xem ra cũng đã không tồi rồi.
Xem xét một lúc, Dương Phi Tuyết trở lại phòng, lấy ra bút giấy ghi chép lại những thứ cần thiết để tu trang lại tiểu viện.
Qua nửa canh giờ, đặt bút xuống, duỗi thắt lưng, nhìn ra bên ngoài cửa sổ,
sắc trời cũng đã quá trưa, nhưng sao Lục Vân vẫn chưa trở lại. Không
phải giờ này nên quay lại cùng với bữa trưa rồi sao?
Không phải là gặp chuyện gì đi?
Ngay khi Dương Phi Tuyết dứt sut nghĩ, cửa phòng liền bị một lực mạnh mở ra, phát ra âm thanh chói tai.
Từ bên ngoài ba nữ nhân gương mặt có chút tự đắc, vênh váo tiến vào, mà
Lục Vân bị một nha hoàn nắm tóc kéo đi, gương mặt Lục Vân bầm tím, quần
áo xộc xệch, nàng là vừa mới bị đánh.
Dương Phi Tuyết ngồi tại chỗ, đáy mắt tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, lạnh lùng nhìn những kẻ không mời mà đến trước mắt.