Sau khi trở về từ yến tiệc, ngày nào cô cũng đến phủ công chúa dạy Anh Ninh học múa, hôm nay cô cũng đến nhưng Anh Ninh vì ham chơi thức khuya mà bỏ lỡ giờ học, đến buổi trưa Anh Ninh mới dậy, phát hiện mình bị trễ hẹn nên vội vã xuống giường mà quên việc chải chuốt.
Cô chạy đến hồ Tầm Nghiên, nơi hoàng thượng xây để cô nuôi cá và trồng sen, nhìn từ xa thoáng thấy Vô Ưu đang ngồi đợi mình, Anh Ninh chạy một mạch đến, thở hồng hộc vì mệt, bối rối mở lời
- X...xin lỗi, ta dậy muộn, người đợi bao lâu rồi...
- Ta cũng mới đến _ thật ra là đến từ sớm rồi, Vô Ưu điềm tĩnh nhấp chén trà không nhìn Anh Ninh dù chỉ 1 cái, nhận thấy sai lầm Anh Ninh cúi đầu nhận lỗi.
- Xin lỗi, là ta đã vi phạm, người cứ việc phạt ta, ta chấp nhận mọi hình phạt.
- Đứng nhón chân đi từ đây đến giữ sân rồi quay lại, làm như thế 5 vòng.
- Đ...được...
Anh Ninh ngoan ngoãn chập nhận hình phạt, Vô Ưu lúc này vẫn bình tĩnh nhấp trà, vẫn không nhìn Anh Ninh dù chỉ một khắc, tùy vậy Anh Ninh vẫn không phản kháng lời nào.
Nhưng nói đi đến vòng thứ 3 thì chân Anh Ninh đã bắt đầu đau rồi, không còn sức lực để trụ vững nữa chứ đừng nói gì là di chuyển.
Tuy vậy, Anh Ninh vẫn cố gắng kìm nén bước đi.
"A" _ Anh Ninh ngã ngồi bệch xuống, đau đớn nhăn nhó, chân đã rất đau rồi, nàng muốn khóc lắm, uất ức nước mắt rơi xuống, bỗng có một bàn tay xoa đầu mình, Anh Ninh ngước nhìn lên, là Vô Ưu, Vô Ưu nở nụ cười dịu dàng với đôi mắt yêu thương nhìn Anh Ninh.
Đỡ Anh Ninh ngồi lên ghế rồi xoa chân cho nàng, lúc này Anh Ninh mới bật khóc thành tiếng, Anh Ninh ôm chặt lấy cô, nức nở xin lỗi cô.
Cô mỉm cười lau nước mắt cho công chúa, sau một lúc dỗ nàng nín, cô rót nước cho Anh Ninh uống.
Chén trà đã nguội lạnh,Anh Ninh nhìn cô đầy ý hỏi.
- Có ngon không?
- Trà rất ngon, nhưng...!đã nguội mất rồi, nếu còn nóng có lẽ sẽ ngon hơn nữa.
- Tách trà này cũng giống như công chúa vậy, lúc mới nấu nó rất nóng và thơm, nhưng để một thời gian sẽ trở nên nguội lạnh, công chúa cũng vậy, lúc mới bắt đầu múa người rất hào hứng nhưng dần dần nó trở thành một trong những thói quen của người, một trong những việc mà người phải làm, không còn hào hứng hay phấn khởi nữa.
- Không phải!
- !!!
- Ta chỉ là dậy trễ mà thôi, chắc chắn không có lần thứ hai, hôm nay học trễ, học đến tối.
- Hôm nay không học nữa _ cô mỉm cười _ nghỉ một hôm cũng không sao, công chúa mau về nghỉ ngơi đi.
- Không, ta muốn học, vài hôm nữa là đến đại thọ của hoàng thái hậu rồi, ta muốn tặng cười một điệu múa riêng biệt.
- Ra là vậy, vậy hôm nay người nghỉ ngơi trước đi, ta trở về sáng tác ra một bài múa theo ý người rồi ngày mai chúng ta luyện tập, được không?
- Thật sao?
- Tất nhiên.
- Được, vậy ta phải về nghỉ ngơi thật tốt thật sớm mới được _ Anh Ninh phấn khích chạy đi.
Ngày hôm sau, cô đã hướng dẫn cho Anh Ninh công chúa bài múa đêm qua đã tự mình biên đạo ngẫu hứng, bài múa có tên là "Song song".
Ngày qua ngày, cô và công chúa miệt mài tập luyện, nhưng đến lúc nói phát hiện không ai có thể đánh nhạc đệm cho bài múa này.
Trong lúc hai người đang khó xử thì Mặc Tề Dịch đến, chàng đến mục đích chính là thăm muội muội của mình và xem nàng luyện tập ra sao, mười là đến gặp Vô Ưu.
- Tam hoàng huynh, sao huynh lại đến đây?
- Ta đến xem muội có lười biếng hay không
- Hứ, ta rất là chăm chỉ đó, không tin huynh hỏi Vô Ưu tỷ tỷ xem.
- Công chúa đúng là rất chăm chỉ, tam vương gia hiểu lầm công chúa rồi
- Đã nghe thấy chưa, hừ.
_ Anh Ninh mím môi giận dỗi, hai má phồng lên như cá nóc làm cho Mặc Tề Dịch không được phải bật cười.
- Được rồi được rồi, là ta hiểu lầm muội, xin lỗi muội muội của ta.
- Hừ.
Bỗng Anh Ninh nhớ ra gì đó, cô nhìn Mặc Tề Dịch dịch nở nụ cười đầy ý xấu.
- Tam hoàng huynh ~ Huynh có thể giúp ta một chuyện khoong~
- C..chuyện gì? _ thấy Anh Ninh thay đổi cảm xúc nhanh chóng làm cho Mặc Tề Dịch chưa thích ứng kịp.
- Chuyện là...Vô Ưu tỷ tỷ giúp ta chuẩn bị một bài múa để biểu diễn trong đại mừng thọ của thái hậu...
- Rồi sao nữa? Ta có thể giúp gì đây?
- Bọn ta đã tập luyện xong rồi nhưng mà...
- Hửm?
- Không có người đánh đàn...
- Ồ
- Tam hoàng huynh ~ Huynh đánh đàn giúp muội được không ~ _ Anh Ninh lay tay áo Mặc Tề Dịch nũng nịu.
- Chỉ vậy thôi?
- Ừm ừm
- Cái này...!_ nhìn sang Vô Ưu vẻ thăm dò.
- Nếu được tam vương gia đánh đàn đệm thì là phúc của ta rồi.
Vương gia không cần thăm dò ý ta như thế nào.
- Được,vậy ta sẽ giúp vậy.
- Đa tạ hoàng huynh ~ _ Anh Ninh vui vẻ chạy nhảy
Sau đó, không còn là cô với Anh Ninh nữa mà ngay cả tam vương gia cũng tham gia tập luyện cùng hai người.
Rất nhanh chóng mọi thứ đều êm xuôi, cô quyết định để Anh Ninh công chúa nghỉ ngơi vài ngày dưỡng sức cho ngày đại thọ.
Còn về phần cô, sau khi nghỉ ngơi một ngày cô liền bắt tay vào việc tìm quà tặng cho hoàng thái hậu.
Cô nhớ hoàng thái hậu có một vết sẹo trên trán đã rất lâu, cũng nhớ lại lúc trước mình đã từng tự tạo ra gell xóa sẹo, cô dựa theo công thức mơ hồ mà làm ra, tự thử nghiệm với mình trước, không nằm ngoài dự đoán, vết sẹo lúc trước của nguyên chủ đã lành sau vài ngày.
- Đúng là rất tốt _ cô nghiêm túc đánh giá sản phẩm của mình làm ra, cười đắc ý hài lòng về bản thân..