Tấm Vé Báo Thù

Chương 1




01.

Tôi nắm chặt điện thoại, nụ cười dần đông cứng trên mặt.

Mới vừa rồi, tôi còn nhận được một loạt lời nhắn:

[Không đưa vé số cho người khác, cũng đừng tin bất kỳ ai!]

[Một giờ nữa, cô sẽ bị cắt đứt yết hầu mà ch.ết, tấm vé đó cũng bị cướp đi.]

[Hung thủ đang ở ngay trên xe!]

Tình cờ tôi đang đeo tai nghe, cho nên giọng nói của đối phương truyền đến tai không sót một chữ.

Từng câu nhắc nhở dồn dập, như âm thanh đòi m.ạng.

Tôi ngơ ngác ngước nhìn bóng tối xung quanh.

Giọng nói này, rõ ràng là của tôi.

02.

Tôi tên Tiêu Lê, là một người mù.

Không phải mù bẩm sinh, tám năm trước, cả gia đình gặp tai nạn giao thông, bố mẹ tôi qua đời tại chỗ, tôi mất đi người thân, cũng mất cả đôi mắt.

Thế giới biến thành một màu đen.

Nhưng biết làm sao được, cuộc sống sẽ không vì sự xui xẻo của tôi mà dừng lại, cho nên tôi bắt đầu làm quen với ký hiệu chữ viết của người mù, bầu bạn với bóng tối.

Có lẽ, trời cao thương xót.

Ba ngày trước, tôi trúng vé số giải độc đắc.

Tổng cộng 3000 vạn.

Số tiền này cũng đủ để tôi ra nước ngoài thực hiện ca phẫu thuật mắt tiên tiến nhất.

Hôm nay chính là ngày đổi thưởng.

[Một phút nữa, Trang Trạch Ngôn sẽ cho cô uống vitamin, nhớ kỹ không được uống!]

Giọng nói này vừa truyền đến, đột nhiên đã im bặt.

Giây tiếp theo, có người nắm chặt vai tôi.

Trái tim không kiểm soát được mà đập thình thịch.

Giọng nói dịu dàng của chồng tôi vang lên bên tai:

"Em yêu, đây là vitamin của ngày hôm nay, nhớ uống nhé."

03.

Một cơn ớn lạnh xộc thẳng từ cổ lên não.

Lời nhắc nhở kia chẳng lẽ là sự thật?

Những lời nói ấm áp ngày thường, giờ phút này không khác gì lá bùa đòi m.ạng.

Tôi bình tĩnh nhận lấy cốc nước, uống một hơi cạn sạch, lén ngậm viên thuốc dưới đầu lưỡi.

Sau đó nhân lúc đi WC, vội nhổ nó ra.

Tôi mở vòi, để tiếng nước chảy ào ạt át đi động tĩnh trong này.

Quả nhiên, không phải vitamin.

Cả người như rơi vào hầm băng.

Nhưng tôi không hiểu, tại sao Trang Trạch Ngôn lại muốn hại mình?

Vì tấm vé số kia sao? Chúng tôi là vợ chồng, dựa theo pháp luật quy định, 3000 vạn đó cũng là tài sản chung của hai đứa.

Hoặc có thể, anh ta muốn lấy nhiều hơn một nửa?

Lúc này, trong không khí thoang thoảng mùi m.áu tươi xen lẫn chút tanh tưởi.

Kể từ sau khi mất đi đôi mắt, khứu giác của tôi trở nên nhạy bén cực kỳ.

Chỗ này là một ngôi nhà tự xây nằm ở vùng ngoại ô, trong phòng vệ sinh có một cái cửa thông với kho chứa đồ, tôi run rẩy mở cánh cửa nhỏ ra.

Mùi tanh ngày càng nồng đậm.

Tôi lần theo đó, va phải một cái bao tải chất đống giữa nhiều thứ linh tinh.

Vừa chạm vào, cái bao đổ xuống, vô số ruồi bọ vo ve bay ra.

Bên trong bao là một th.i th.ể.

04.

Người ch.ết là cô bạn thân của tôi, Đặng Kiều Kiều.

Vì sao tôi lại biết?

Bởi vì trong lúc mò mẫm, tôi sờ thấy một vật đang đeo trên cổ lạnh ngắt của cô ấy, là món quà mà tôi tặng nhân dịp sinh nhật.

Chiếc vòng cổ hình cỏ bốn lá, tượng trưng cho sự may mắn.

"Kiều Kiều, Kiều Kiều..."

Tại sao? Tôi ngã gục xuống đất, trong lòng là nỗi khủng hoảng, sợ hãi chưa từng thấy.

Tôi không lay tỉnh cô ấy được, thân x.ác sớm đã lạnh rồi.

Trên yết hầu còn có một vết cắt rất sâu.

[Một giờ nữa, cô sẽ bị cắt đứt yết hầu mà ch.ết, tấm vé cũng bị người khác cướp mất.]

Tôi siết chặt lòng bàn tay.

Vài ngày trước, Kiều Kiều gọi điện cho tôi.

"Tiểu Lê, tớ có chuyện này muốn nói cho cậu biết."

Giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

"Bạn trai tớ làm việc ở cục cảnh sát, anh ấy nói gia đình chồng cậu rất phức tạp, tóm lại đợi chúng ta gặp mặt rồi nói!"

Ngày đó, tôi đến quán cà phê ngồi đợi rất lâu, Kiều Kiều vẫn chưa tới.

Ngược lại, chờ được Trang Trạch Ngôn.

Đối mặt với thắc mắc của tôi, anh ta chỉ cười rồi giải thích:

"Kiều Kiều có việc phải đi công tác đột xuất, bảo anh tới đón em."

Lúc ấy, trong lòng tôi còn hơi kinh ngạc, Kiều Kiều vốn không phải là người hay thất hẹn.

Nếu bận, tại sao không gửi tin nhắn để thông báo?

Nhưng rất nhanh, chuyện này đã bị tôi lãng quên.

Bởi vì cùng ngày, tôi trúng vé số.

Đúng lúc này, chồng tôi đứng bên ngoài sốt ruột gõ cửa.

"Tiểu Lê, em còn muốn bố mẹ đứng đợi bao lâu nữa? Hôm nay là ngày trọng đại, đừng chậm trễ."

Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn báo cảnh sát, nhưng không ổn.

Trang Trạch Ngôn có thể ra tay s.át h.ại Kiều Kiều, vậy chắc chắn đã theo dõi di động của tôi.

Tôi không nhìn được, nơi này lại là vùng ngoại ô, không có chỗ trốn, khó có cơ hội thắng.

Cho nên, nhất định phải tìm được thời cơ thích hợp.

Nhưng trước đó, không thể để người khác nhìn ra điều gì bất thường.

Tôi hít sâu, quay lại sờ s0ạng chốt cửa, mở ra.

"Đi thôi, bố mẹ lên xe hết chưa?"

"Xong rồi, chỉ còn chờ mỗi em thôi."

Trang Trạch Ngôn thở phào, anh ta nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng dùng lực ấn tôi ngồi vào ghế sau.

Không ai ở ghế phụ.

Bố mẹ chồng ngồi cạnh tôi, mỗi người một bên.

Bọn họ gần như ép sát, không lưu lại chút khoảng trống.

Tuy rằng không thể nhìn thấy, nhưng tôi có thể cảm nhận được ánh mắt của họ.

Như rắn độc thè lưỡi.

05.

Giờ phút này, tôi đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Từ đây đến điểm đổi thưởng phải mất 40 phút lái xe, một nửa trên đường cao tốc, một nửa đi trên đường nhỏ.

Phải làm sao mới trốn thoát thành công?

Lúc xe đến cao tốc, trời bắt đầu đổ mưa to, từng hạt đập bùm bụp vào cửa kính.

Bố mẹ chồng hăng say lên kế hoạch:

"Chờ lĩnh đủ 3000 vạn rồi, tôi có thể mua chiếc xe mới, nhà cũng sửa sang trang hoàng lại đi."

"Đừng có quên chú hai của tôi cũng đang cần tiền xây nhà mới đấy."

"Trạch Ngôn còn phải mua thêm cái đồng hồ, đổi xe xịn nữa."

"Số tiền còn lại cứ đưa bố mẹ giữ cho, Tiểu Lê làm gì biết quản lý tài sản chứ."

Bọn họ bàn xong kế hoạch, cứ như thể tấm vé số của tôi vốn thuộc về họ.

Tôi cắn chặt môi, áp chế run rẩy.

Từ sau khi trúng vé số, bố mẹ chồng mới bằng lòng hạ giọng nói chuyện cùng tôi.

Trước kia, ngày nào cũng sống trong sự mỉa mai châm chọc của họ, mẹ chồng còn cố ý đổ nước sôi vào bát khiến tôi bị bỏng tay.

Bà nói mình ghét chó nên đã đem chú chó dẫn đường bầu bạn với tôi nhiều năm, tặng cho người khác.

Bố chồng thích chọc ngoáy:

"Con dâu nhà người ta có thể lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, còn cô? Ba năm trời cũng không sinh nổi một đứa cháu trai, có ích lợi gì?"

Bọn họ luôn cho rằng con trai mình đã chịu thiệt thòi.

Ít nhất con họ phải cưới một nhân viên công chức hoặc giáo viên chứ không phải một người mù suốt ngày chỉ biết ngồi ngốc ở nhà.

Dường như cảm nhận được tâm trạng không ổn của tôi.

Người chồng nãy giờ vẫn luôn im lặng, đột nhiên lên tiếng:

"Tiểu Lê, em để tấm vé số ở đâu vậy, đưa anh giữ cho!"