Hôm sau đương nhiên phải tiếp tục làm việc, thời gian luôn trôi qua nhanh hơn khi ta nghiêm túc, mới chớp mắt máy bay đã lại đưa cô trở về thành Z. Họp tổng kết xong, Tô Hướng Vãn đến xin nghỉ điều dưỡng một tuần, cô định đón taxi về nhà, nhưng vừa đi đến gần cửa thì đã thấy Tống Trạch, rất hiển nhiên là anh đang chờ cô.
Tô Hướng Vãn rất không thoải mái, lấy điện thoại ra gọi vào một số.
Bên kia nhanh chóng bắt máy, nghe thấy giọng nói biếng nhác ấy, Tô Hướng Vãn rất không giữ hình tượng mà tròn mắt nhìn lên trời, “Mau đến công ty đón tôi.”
Bên kia dường như đáp lại rất nhanh, Tô Hướng Vãn cúp máy, lườm qua Tống Trạch đang đứng ở không xa, cô tiếp tục dời bước ra cửa chính.
Quả nhiên, vừa trông thấy cô thì Tống Trạch đã chạy đến, nét mặt rạng rỡ: “Hướng Vãn, cùng ăn tối nhé.”
“Tôi có hẹn rồi.” Tô Hướng Vãn chỉ nhìn về phía trước mà đáp.
Nụ cười chợt trở nên ngượng ngạo, sự bất mãn nhanh chóng bị Tống Trạch che đậy, “Có hẹn với bạn em à? Hay là anh mời cô ấy cùng…”
“Không cần đâu.” Thật không hiểu vì sao lại có người mặt dày đến vậy, Tô Hướng Vãn cố kìm nén cảm giác chán ghét trong lòng, chỉ lạnh lùng phun ra ba chữ, sau đó mặc cho Tống Trạch có nói thêm gì cô cũng không đoái hoài nữa.
Không lâu sau thì một chiếc Maserati màu đỏ lướt tới và dừng ở trước mặt họ, tiếp đó, cửa bên ghế lái phụ bị đẩy ra, Tô Hướng Vãn bước lên một bước, Tống Trạch sững người vài giây rồi biến cả sắc mặt mà kéo cô lại: “Đây là bạn em sao?”
Trong mắt hiện lên một tia sáng băng lạnh, cô thật sự không còn bao nhiêu sức nhẫn nại đối với con người này nữa, Tô Hướng Vãn cố kìm hãm không để mình mắng đối phương, rất lạnh lùng mà hất bàn tay đang giữ tay mình ra, ung dung đi ra ngồi vào ghế lái phụ của chiếc xe thể thao, đóng cửa lại, không thèm nhìn đến nét mặt thiên biến vạn hóa của người đàn ông đó nữa.
“Chạy đi.” Sau tiếng nói vẫn chưa hết băng lạnh, cô gái tóc xoăn đeo kính râm khẽ bật ra một tiếng cười rồi khởi động máy xe. Thông qua kính chiếu hậu, nhìn thấy Tống Trạch vẫn còn đứng đó, giọng cười ấy càng thêm yêu mị, “Thật là si tình mà.”
“Si tình?” Lại một tiếng hứ lạnh, Tô Hướng Vãn siết chặt giỏ xách trên tay, “Nếu cô cảm thấy người đó si tình như vậy, hà tất phải chán ghét những người đàn ông theo đuổi cô.”
Tay giữ vô lăng, cô gái vẫn nhìn về phía trước, nhưng giọng điệu thì ngày càng cợt nhả, “Xem ra Tô đại sư tỷ của chúng ta chỉ thích những sủng vật bé bỏng cần được bảo vệ chứ không thích bị ruồi đeo bám nhỉ.”
“Cô thích ruồi thì cứ lấy đi.” Tô Hướng Vãn lạnh lùng đáp.
“Chậc…” Cô gái như có hơi cảm thán, tiếp đó lại cười quyến rũ nói: “Tôi cũng thích sủng vật bé, hay là cô nhường con thú cưng của cô cho tôi nha?”
Hai tay khoanh trước ngực, Tô Hướng Vãn nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, gương mặt lạnh băng cuối cùng cũng dịu lại, song lời nói vẫn nhàn nhạt, “Đó không phải là thú cưng.”
Đúng lúc phía trước là đèn đỏ, bánh xe từ từ dừng lại, cô gái quay sang nhìn Tô Hướng Vãn, ngón tay thon dài khẽ gõ lên vô lăng, sau đó từ từ mở lời, khác hẳn cách nói chuyện tùy hứng ngày thường, “Cô nghiêm túc chứ?”
Vẫn giữ tư thế cũ, Tô Hướng Vãn im lặng rất lâu, mãi đến khi xe tiếp tục di chuyển cô mới nhắm mắt lại, trông như có hơi mệt mỏi: “Nghiêm túc hay không, đó cũng chỉ là một thế giới ảo thôi không phải sao?”
“Chỉ là thế giới ảo?” Cô gái lắc đầu, chuyên tâm nhìn đường, đôi mắt rất đẹp bên dưới lớp kính râm lóe lên một tia sáng không rõ cảm xúc, tiếp đó trong xe vang lên câu nói cuối cùng: “Hy vọng cô thật sự có suy nghĩ như thế.”
Yên tĩnh, không ai giữa họ nói thêm gì nữa.
Trong bữa tối, hai người ngồi đối diện nhau, tay cầm chiếc ly đế cao, cặp kính râm trên sống mũi sớm đã được lấy xuống, để lộ gương mặt sáng sủa trắng trẻo của cô gái và đôi mắt bao giờ cũng như bắn ra tia nhìn quyến rũ. Chóng tay dưới cằm, nhìn Tô Hướng Vãn cúi đầu im lặng dùng bữa, cô gái lại dùng giọng điệu biếng nhác rất đặc trưng nói: “Diễn đàn đã rộ cả lên rồi, La Khắc Địch đúng là một tên óc bã đậu, cuộc chiến môn phái hôm sau, chắc là phái Tiêu Dao không có vấn đề gì đâu.”
“Không biết.” Nuốt luôn muỗng cơm cuối cùng, lấy khăn lau miệng một cách từ tốn, Tô Hướng Vãn ngước mắt nhìn đối phương, “Nhưng tối qua Nga Mi nói sẽ giúp một tay.”
“Hơ, phía bên Tiêu đại vương cũng nói hãy yên tâm, Cái Bang sẽ hỗ trợ hết mình.” Hớp một ngụm rượu, cô gái nháy mắt với Tô Hướng Vãn, “Nhưng mà hiện giờ trong diễn đàn, ai cũng đang nói… đại sư tỷ của Tiêu Dao Môn nông nổi một lúc chỉ vì lam nhan đấy nhá.”
(Chú thích: Tiếng Trung Quốc có hai cách nói về tri kỷ: hồng nhan tri kỷ và lam nhan tri kỷ, “Lam nhan” là danh xưng dành cho người con trai rất thấu hiểu một người con gái, họ là bạn thân nhưng quan hệ ít nhiều có chút mập mờ. Con gái nói về bạn thân là con trai thì dùng từ “Lam nhan”, ngược lại con trai nói con gái thì là “Hồng nhan”.)
“Lam nhan?” Khẽ cười, Tô Hướng Vãn lườm đối phương một cái, “Tòng Tâm là con gái.”
Cô gái đặt ly xuống, nhìn thẳng vào Tô Hướng Vãn, vài giây sau bèn nói, “Nếu là con gái, sao lại không bao giờ chịu chat thoại? Đừng để bị gạt, lòng người khó đoán đấy.”
“Là nam là nữ, tự tôi biết phân biệt.” Tô Hướng Vãn vẫn trả lời rất điềm tĩnh, với tay lấy nửa bình rượu trên bàn, ánh mắt không hề lẩn tránh cái nhìn soi mói của đối phương, cô nói: “Hãy lo chuyện của bản thân trước đi, cứ tiếp tục thế này thì chẳng thà uống say đến chết cho rồi, Tây Giang Nguyệt.”
“Say đến chết không tốt sao?” Khóe môi cong lên, ánh mắt sắc bén tức thì trở nên mơ màng, ly rượu trên tay một lần nữa bị uống cạn, Tây Giang Nguyệt vẫn mỉm cười, song đôi mắt ấy lại chẳng có một cảm xúc vui vẻ nào, “Có thể chết vì say, chưa hẳn đã là chuyện xấu.”
Tô Hướng Vãn nhìn cô rất lâu, cuối cùng trả lại chai rượu cho cô, “Tối hôm sau nhớ đến giúp tôi.”
“Ha… yên tâm đi, đánh hả giận cho thú cưng nhà cô mà, nhất định không vắng mặt đâu.”
Tây Giang Nguyệt này đích thị là Tây Giang Nguyệt mà Tô Hướng Vãn đã từng mượn nick.
Tô Hướng Vãn chơi Trượng Kiếm Giang Hồ là do cô gái trước mặt rủ rê, khi đăng ký tài khoản, Tây Giang Nguyệt chỉ cười một hồi rồi trực tiếp đặt tên cho nhân vật của mình là Tây Giang Nguyệt, Tô Hướng Vãn thấy vậy, bèn đặt cho mình tên Tô Mạc Lấp. Con người của Tây Giang Nguyệt lâu nay phóng đãng lại ngông cuồng, gia đình giàu có khiến cho một trò chơi đơn thuần cũng bị cô đua đòi võ công cao và trang bị tốt, sau đó thì rất tự nhiên mà trở thành đẹp sang chảnh có tiếng trong “Giang Hồ”. Tô Hướng Vãn thì khác, cô cảm thấy không cần thiết phải cạnh tranh những thứ vô bổ đối với một trò chơi, chỉ là không ngờ lại có một ngày cô sẽ sục sôi nhiệt huyết như thế, còn trở thành người chỉ huy của Tiêu Dao Môn, thậm chí là đại sư tỷ của mọi người, còn… còn gặp được Nam Cung Tòng Tâm.
Sau bữa tối, Tây Giang Nguyệt đưa Tô Hướng Vãn về nhà, hai người chào tạm biệt xong thì xe đã nhanh chóng lăn bánh.
Tô Hướng Vãn đứng tại chỗ nhìn rất lâu, cảm xúc trong đôi mắt ấy rất phức tạp, song cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài.
Đương nhiên là cô biết Tây Giang Nguyệt sẽ đi đâu, chẳng qua là đến câu lạc bộ uống rượu và quấn quýt thôi.
Biết rõ như thế là không tốt, nhưng cô lại không có lập trường khuyên nhủ.
Vừa mở cửa đã trông thấy ba mẹ ngồi xem truyền hình trong phòng khách, Tô Vi Tích thì đang chăm chú xem một quyển tranh vẽ nhi đồng, nghe thấy tiếng cửa cô bé lập tức nhảy xuống sofa chạy tới trước Tô Hướng Vãn, tiếng gọi trong trẻo: “Mẹ!”
“Ừm.” Tô Hướng Vãn tiến lên hai bước, vừa định chào ba mẹ thì đột nhiên lườm thấy quyển tranh vẽ trong tay cô bé, mặt liền đơ ra, sau đó tối sầm lại, cô không nói một lời đã giật ngay quyển sách đó lại, “Ai cho phép con lấy cái này!”
Tô Vi Tích hiển nhiên đã bị hoảng hồn vì cách đối đãi đột ngột này, nước trong khoang mắt liền ứa ra nhưng lại không rơi xuống, cô bé phải hết sức kìm nén mới không để tiếng khóc bật ra, cúi thấp đầu không dám hé một tiếng.
“Là mẹ lấy cho nó đấy.” Bà Tô thấy vậy vội giải vây, “Ba với mẹ xem truyền hình trẻ con có biết gì đâu, mẹ thấy quyển này trong phòng sách nên…”
Siết chặt quyển sách trong tay, Tô Hướng Vãn cắn chặt môi cúi đầu nhìn đứa trẻ đang run rẩy, cô chợt cảm thấy áy náy, nhưng lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “Trong phòng sách có máy vi tính, mở hoạt hình xem là được.”
Dừng lại một lúc, cô nói: “Ba mẹ, con về phòng trước đây.”
Nói là về phòng, nhưng Tô Hướng Vãn lại đi vào phòng sách, nhìn quyển tranh vẽ bị nhăn nheo do siết quá mạnh tay, Tô Hướng Vãn chụm mày vào nhau, cẩn thận phủi bằng nó lại rồi để trở về vị trí ban đầu. Đứng lặng người trước tủ sách rất lâu cô mới quay về phòng của mình.
Quan sát hành động của Tô Hướng Vãn nãy giờ, bà Tô đứng dậy muốn nói gì đó nhưng bị ông Tô giữ lại, ông hỏi nhỏ: “Bà muốn làm gì?”
“Nói với nó sáng mai Tiểu Tống sẽ đến đưa chúng ta đến bệnh viện.” Bà Tô cũng hạ thấp giọng đáp lại, ông Tô lắc đầu, “Nó đang trong cơn giận, bà còn muốn đổ thêm dầu vào lửa sao?”
“Gì mà đổ dầu vào lửa, con người của Tiểu Tống rất tốt không phải sao?” Bà Tô cố tình nói lớn câu này như sợ Tô Hướng Vãn không nghe thấy vậy, “Tuổi còn trẻ mà thu nhập hàng năm đã lên đến mấy chục ngàn, gương mặt tuấn tú dáng người cao ráo, lại rất lễ phép và hiểu chuyện, Tiểu Tống còn hiểu chuyện hơn nó nhiều đấy!”
“Được rồi được rồi.” Ông Tô nhìn về phòng của Tô Hướng Vãn thở dài, “Con gái đã lớn rồi, bà đừng bận tâm những chuyện này nữa.”
“Sao mà không bận tâm cho được, tôi là mẹ của nó!” Bà Tô vẫn không có ý định dừng lại, “Huống hồ chi tối nay không nói với nó, sáng mai Tiểu Tống đến đây nó lại làm mặt khó coi với người ta thì sao?”
Về phòng bật máy tính lên xong thì Tô Hướng Vãn chợt nhớ ra chuyện mà cô vừa nói với Tây Giang Nguyệt tối nay, bèn định ra báo với ba mẹ, ngờ đâu cửa chỉ mới hé mở đã nghe thấy đối thoại ở bên ngoài, sắc mặt của Tô Hướng Vãn tối rồi lại tối, chân mày nhíu chặt lại nhíu chặt.
Mãi đến khi bà Tô nói ra câu đó, cô mới mở cửa đi ra, hít thật sâu đè nén cảm xúc của mình, đến khi cảm thấy đã có thể bình tĩnh lại cô mới nói: “Ngày mai không đi bệnh viện.”
Nghe cô nói vậy, bà Tô cũng không kìm chế nữa, bà hét lên thật lớn, “Đứa con gái bất hiếu, hãy nhìn Tiểu Tống kia kìa, người ta vừa nghe ba mày muốn khám bệnh thì liền nói sáng mai đến đón ông ấy đi bệnh viện, mày thì sao? Tao biết mày còn giận những chuyện trước đây, nhưng nói thế nào thì chuyện cũng qua rồi, người làm ba mẹ đây chẳng làm sai gì cả, mày…”
“Đủ rồi!” Thấy sắc mặt của con gái ngày càng khó coi, vợ mình còn lấy vết thương cũ của con ra nói, ông Tô liền quát lớn ngắt ngang.
Gương mặt sớm đã bị đóng băng, ánh mắt trái lại có hơi hoảng hốt, Tô Hướng Vãn cứ nhìn vào một điểm nào đó trong phòng khách, không còn tâm sức đôi co với người mẹ luôn thích làm cho mọi chuyện phức tạp lên của mình nữa.
“Ngày mai chủ nhiệm khoa mắt của Bệnh viện Số Một bận việc, hôm sau chúng ta sẽ đến khám.”
Dứt lời cô trực tiếp quay về phòng.
Không đi đến bàn vi tính, Tô Hướng Vãn thả mình xuống giường, đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà, rất lâu sau mới dùng hết sức thở ra một hơi như muốn mang toàn bộ phẫn nộ và đau buồn xua đuổi ra ngoài cơ thể.
Khi quay người lại tay cô vô tình chạm vào chiếc điện thoại bị vứt trên giường lúc nãy, cầm nó lên ấn bừa một hồi thì tình cờ nhìn thấy tên của Nam Hướng Bắc trong danh bạ. Hình bóng của cô gái đã cứu Tô Vi Tích vào hôm trước rất tự nhiên mà hiện lên, nghĩ đến sáng mai Tống Trạch sẽ lại đến nhà, mà ba mẹ của mình chắc chắn sẽ cho anh vào cửa, Tô Hướng Vãn mím chặt môi, quyết định gọi sang đó.
Bạn bè của cô trong thành Z không nhiều, những người trong Vân Phi chỉ có thể xem là đồng nghiệp, buổi sáng Tây Giang Nguyệt đa phần đều ngồi trong phòng làm việc, nếu phải để mình chướng mắt vì Tống Trạch thì chi bằng mời Nam Hướng Bắc ăn một bữa, chỉ là không biết Nam Hướng Bắc có thời gian hay không.