Tâm Tự

Chương 57: Q.2 - Chương 27





Đêm khuya thanh vắng, trên đồng cỏ chi chít những mái lều tam giác. Rải rác là những đóm đuốc của lính canh phòng. Ở trung tâm khu vực đóng quân, xe rồng được bao vây cẩn mật, Ngữ Bình Đô ôm kiếm dựa bên thân xe nghỉ ngơi. Hương khói vẫn duy trì, cứ hết một canh giờ Trương Chinh sẽ đến đốt thêm nhang. Ngoài thân tín của Thái tử, không ai được đến gần xe quan.
Tờ mờ gần sáng, mặt trăng đã lặn và mặt trời chưa lên, Trương Chinh mệt mỏi ôm bó nhang đi đến. Nghe tiếng bước chân, ba người Ngữ Bình Đô lập tức mở mắt. Bọn họ cũng không hề ngủ. Trương Chinh gật đầu một cái, mở cửa xe trèo vào bên trong. Nhang cũ còn lại một đốt tay chưa cháy hết, Trương Chinh châm lửa, cắm nhang mới vào lư hương. Cùng một loại nhang, mùi thơm tương tự.
Làm xong hết thảy, hắn kính cẩn quỳ lạy rồi lui ra. Ngữ Bình Đô lại mở mắt nhìn lần nữa, cho tới khi Trương Chinh trở về lều. Bình minh lên rất chậm, tháng này ngày ngắn hơn đêm, mặt đất vẫn tờ mờ không thấy rõ. Hương nhang quyện vào không khí, ba người ngồi bên ngoài đều ngửi được. Họ luôn nhắm mắt nghe ngóng, vẫn chưa phát hiện điểm gì khả nghi.
Từ một hướng khác trong khu vực đóng quân, nhóm người mặc áo đen không tiếng động luồn lách qua những túp lều san sát, tiếp cận xe quan ở giữa. Tiếng bước chân rất khẽ nhưng với thính giác người tập võ, âm thanh này rõ mồn một. Vậy mà Ngữ Bình Đô không hề mở mắt, dường như đã rơi vào giấc ngủ say. Có kế hoạch từ trước, nhóm áo đen thoăn thoắt lẻn vào, nâng di hài Nhan Thiện chuồn êm.
Trong túp lều gần đó, Nhan Nghiêm ôm Thẩm Thanh mơ màng ngủ. Khi cảm giác bên mặt lành lạnh, hắn mở mắt ra. Nhan Nghiêm tưởng mình nằm mơ, hắn trông thấy Thi Âm, nàng ngồi bên cạnh sờ lên má.

-Mẹ…?
Nhan Nghiêm ngơ ngác gọi. Thi Âm gật đầu, giọng nói âm u:
-Dậy đi con trai, họ bắt cha con đi rồi…
Nhan Nghiêm mở to mắt, nhìn xung quanh, xác định không phải giấc mơ bèn ngồi bật dậy. Hắn tung cửa lều chạy ra, vừa kịp trông thấy nhóm áo đen biến mất phía rặng cây.
-Có thích khách!!!
Nhan Nghiêm theo bản năng báo động, trong bình minh yên tĩnh, tiếng hét đó rất lớn. Ngữ Bình Đô ở gần nhất, là những người đầu tiên nghe thấy. Bọn họ giật mình choàng tỉnh, đầu óc chậm mấy giây mới phát hiện mình vậy mà ngủ gật.
Nhan Nghiêm chạy về bãi giữ ngựa, phóng lên con gần nhất, kéo dây cương bẻ góc ngoạn ngục đuổi theo thích khách. Ngữ Bình Đô hành động tức thì bám theo sau, tiếp đó là binh lính chỉ chậm hơn một chút. Sự yên tĩnh bị phá vỡ đột ngột, đồng cỏ sớm bình minh rầm rầm tiếng gót ngựa, tiếng roi và tiếng hí. May mắn cho Nhan Nghiêm, hắn chọn trúng con ngựa tốt, vẫn luôn dẫn đầu. Di hài của Thái tử bị tha vào rừng, thời tiết khô ráo khiến mặt đất thiếu độ ẩm, không có bùn, chỉ còn cách tìm cành cây gãy mới biết được hướng đi của nhóm hắc y. Nhan Nghiêm không làm chuyện mất thì giờ đó, cứ đến ngã rẽ lại thấy Thi Âm chờ sẵn, đưa tay về hướng đúng. Hắn phóng ngựa vụt qua nàng, không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ trông thấy quầng sáng trắng nhạt bao quanh linh hồn Thi Âm. Có quá nhiều nghi vấn vào lúc này, mắt Nhan Nghiêm cay xè trong gió, một mực nhìn về phía trước. Ngữ Bình Đô hết sức tin tưởng chạy theo sau, họ xé rừng mà đi, lội ngang con suối nhỏ, chạy vào một hẻm núi.
-Điện hạ! Cẩn thận!!!

Yến Bình đột nhiên hét lên. Nhan Nghiêm thắng ngựa không kịp, ném dây cương chủ động nhảy xuống, lăn cù mấy vòng, nhờ vậy mà thoát một kiếp. Tiếng ngựa hí đau đớn, nó bị trận mưa đá từ hai bên sườn núi đè chết. Nhan Nghiêm chật vật bò dậy nhìn, nửa bên mặt trầy xước dính đất cát, hắn chỉ mặc áo trắng mỏng, tóc dài tán loạn.
-Còn đường nào khác sang bên kia không?
Nhan Nghiêm sốt ruột hỏi Ngữ Bình Đô, ba người nhìn nhau không nói. Kẻ địch cố tình dụ bọn họ vào hẻm núi, đã có tính toán kỹ càng. Đây cũng là lối đi duy nhất, muốn đuổi theo phải chờ binh lính di dời hết số đá này. Nhan Nghiêm thấy họ im lặng đã hiểu, hắn đỏ mắt nhìn núi đá cản đường, nếu không do Yến Đô ngăn cản thực sự muốn tay không trèo qua.
Khi Thẩm Thanh nhìn thấy Nhan Nghiêm, nàng suýt không nhận ra hắn. Nhan Nghiêm khoác áo choàng của Yến Ngữ, nửa bên mặt sây sát, đầu bù tóc rối, quần áo bẩn thỉu, ánh mắt tuyệt vọng thẫn thờ. Nàng bụm miệng kinh ngạc, từ xa chạy đến ôm chầm lấy hắn. Nhan Nghiêm không ôm lại như mọi khi. Cả tâm hồn hắn chìm đắm trong bóng tối bất lực, tự khinh bản thân, tự hổ thẹn, tự oán trách. Chưa bao giờ Nham Nghiêm thấy mình yếu đuối bất tài, vô dụng non nớt như lúc này.
-Tiểu Nghiêm…
Thẩm Thanh hoang mang nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp ấy đang làm tim nàng đau nhói. Trong tiềm thức của Thẩm Thanh, Tiểu Nghiêm rất lợi hại, là ông trời, là cơm áo, là sự bao bọc chở che. Nàng chưa từng hoài nghi về sức mạnh của hắn, cứ tưởng hắn luôn bất bại.
Những lúc bản thân khó khăn Thẩm Thanh sẽ khóc, còn lúc Nhan Nghiêm khó khăn nàng lựa chọn kiên cường. Thẩm Thanh nhón đôi chân bé nhỏ, giơ tay xoa đầu hắn:
-Tiểu Nghiêm ngoan, Thanh nhi ở đây!

Ánh mắt tan rã của Nhan Nghiêm dần dần có điểm hội tụ, cuối cùng rơi xuống gương mặt bầu bĩnh gần trong gang tấc. Nó giống như khoảnh khắc thay đổi nhân sinh quan, giở sang trang giấy mới về một cuộc đời…
-Thanh nhi…
-Dạ?
-Đây là lần cuối cùng, từ giờ về sau ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến người ta yêu. Không kẻ nào được xâm phạm đến lãnh thổ mà ta bảo vệ… Ta phải nắm hết thế giới này trong tay, khống chế cả trời đất, sai khiến cả quỷ thần! Bất cứ ai cản đường phải chết không toàn thây!
Khi hắn nói, đôi mắt giận dữ có màu hoàng kim lấp lánh. Khí thế toát ra đã mất sự dịu dàng ôn hòa vốn có, trở nên bén nhọn ác liệt. Khác biệt này khiến Thẩm Thanh xem hắn vừa quen vừa lạ, vừa sợ vừa tin tưởng. Nàng lắc đầu bác bỏ những suy nghĩ nhỏ nhặt, chuyên tâm ôm chặt Nhan Nghiêm, vùi đầu vào ngực hắn. Thẩm Thanh biết, mặc kệ hắn trở nên tốt hay xấu, hiền hay ác thì hắn vẫn là Tiểu Nghiêm yêu thương nàng hơn bất cứ ai!