Tâm Tự

Chương 37: Q.2 - Chương 7






Đêm khuya, kinh thành ngủ rất muộn. Những quán trọ vẫn mở cửa đón khách, tửu lâu còn lác đác người ra kẻ vào, quán hoành thánh đang chậm chạp dọn dẹp, gánh hàng rong mệt rã đi về, kẻ ăn mày núp trong góc tối tìm chốn yên thân…
Giữa không gian yên tĩnh và nặng nề chợt vang lên tiếng vó ngựa, tiếng chạy rất gấp, kèm theo nhạc chuông leng keng như chuông cứu hỏa. Ai còn chưa ngủ đều bất an ngừng công việc chạy đi nghe ngóng, có kẻ ló đầu ra cửa sổ trông xuống con phố. Ngựa ô đeo chỏm lông đỏ trên đầu, đây là dấu hiệu của Thông tín sứ. Ngựa như bóng ma bay vụt qua, chỉ để lại vết máu dài dưới mặt đường. Nó đã chạy rất lâu, tới mức chân chảy máu mà vẫn không ngưng nghỉ. Trong thời chiến người ta từng ca ngợi những con dũng mã như thế, chạy cho đến chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ. Tiếng huyên náo qua đi, con đường trở về im ắng nhưng lòng người vẫn sót chút linh cảm chẳng lành, dường như đại họa đang giáng xuống.
Nhan Nghiêm đột nhiên giật mình, Tĩnh viện không có một tiếng động. Hắn thở gấp, sờ thấy Thẩm Thanh còn bên cạnh mới bình tâm đôi chút. Nến trong phòng đã cháy hết từ lâu, chỉ còn một mảng tối đen vô tận. Nhan Nghiêm khẽ khàng ngồi dậy, kéo chăn đắp cho người đang ngủ say rồi nhè nhẹ xuống giường. Bóng tối trong mắt hắn bao giờ cũng rõ ràng. Nhan Nghiêm tự rót ình tách trà lạnh, gấp gáp uống sạch.

-Nhan Loan! Cô có đó không?
Hiếm khi Nhan Nghiêm chủ động tìm nàng ta, thường chỉ mong nàng ít xuất hiện là bớt phiền hà rồi. Nhan Loan rơi xuống trước mặt hắn, sắc da tái nhợt, bộ dạng không vui vẻ.
-Hắn lại hành hạ mẹ ta, người có nghe thấy không?
Nhan Nghiêm thở dài.
-Ông ấy lại sao vậy?
Dưới Tĩnh viện có một bí mật động trời, chôn vùi cùng thời gian và hoang phế. Nhan Nghiêm không thể nào quên được lần đầu đặt chân tới đây. Hắn nghe thấy những âm thanh kì lạ không biết xuất phát từ đâu. Nhan Loan khó xử bảo rằng đó là mẹ nàng đang khóc. Tĩnh viện có một mật thất, Nhan Nghiêm đã mất rất nhiều ngày mới tìm ra lối vào. Mật thất này giống một hầm băng lạnh lẽo, niêm phong linh hồn ở trong ấy. Căn phòng sáng mờ bởi những chuỗi dạ minh châu to đến khó tin, chung quanh cẩn đầy phù điêu bằng bạc, kì trân dị bảo chưa từng thấy cùng những món trang sức giá trị liên thành… Nó là cổ quan tài xa hoa, chỉ hận không thể nhét hết kho báu thế gian vào cất giấu. Trên chiếc giường ở giữa phòng có hai người đang quấn quýt. Nhan Nghiêm trợn mắt không thể tin nổi, hắn cứ tưởng chuyện hoang đường trên đời mình đã thấy hết rồi. Ở Tĩnh viện còn có một chuyện hoang đường hơn cả hoang đường.
Ai đó đã đặt lời nguyền vào căn phòng này, những thứ bùa chú đầy quyền năng mà Nhan Nghiêm không thể hóa giải nổi. Bị giam trong mật thất, mẹ của Nhan Loan chính là nô lệ vạn kiếp của cha nàng. Thảo nào Nhan Loan không siêu sinh được, với thân phận này nàng mãi mãi vướng bận nơi trần thế. Nhan Nghiêm không dám nhìn cảnh tượng xảy ra ở trên giường, hắn quan sát lưới kết giới bảo vệ căn phòng, càng nhìn càng đau đầu. Nhan Nghiêm còn quá trẻ, chưa hiểu được khả năng của mình cũng như mấy thứ quy luật âm dương rắc rối này. Hắn chỉ biết kẻ tạo nên mật thất nhất định là một con người điên cuồng, tham vọng chiếm hữu đến biến thái, cho tới chết vẫn muốn xiềng xích người kia ở bên cạnh, không để nàng xuống địa ngục, cũng không cho nàng lên thiên đường, mãi mãi vật vờ trong cổ quan tài xa hoa, đời đời chung một chỗ với hắn!
Sau này Nhan Nghiêm tìm thấy tên của họ trong gia phả hoàng tộc. Hai cây đào trăm năm ở trước Tĩnh viện do Nhan Dực đem từ Khê quốc về, ông ta cũng là hoàng đế Hậu Yến đời thứ ba, tính sơ sơ thì chính là ông nội của ông nội Nhan Nghiêm! Nhan Loan nói rằng mẹ nàng tên là Nhan Lam. Nếu gia phả không viết sai thì Nhan Lam công chúa chính là… em gái ruột của Nhan Dực!?

Nhan Nghiêm hít sâu một hơi, liếc nhìn bàn tay ba ngón và đôi chân biến dị của Nhan Loan. Khi còn sống, nàng không thể đi lại, sau khi chết nàng chỉ có thể bay, bàn chân này mãi mãi không dùng được. Nhan Loan sinh ra đã như vậy rồi!
Đêm hôm ấy Nhan Nghiêm lại đi xuống mật thất. Đối với câu chuyện của Nhan Dực và người em gái, Nhan Nghiêm vẫn chưa nghĩ thông. Dực đế vì sao phải như vậy? Chuyện quỷ thần xoay quanh ngôi nhà này quá nửa là do ông ta dàn dựng, dọa ọi người sợ hãi tránh xa, càng tiện cho ông ta giữ người bất hợp pháp. Nghe nói Nhan Lam công chúa đã mất tích năm mười sáu tuổi, không ai biết nàng sống chết ra sao. Nhan Dực trị vì hai mươi hai năm, từng mở cuộc tìm kiếm che mắt thiên hạ. Người thật đã bị ông giam cầm ở Tĩnh viện này, người chết cũng không thoát được. Tình yêu của Dực đế là kiểu cách gì? Hắn còn để Nhan Loan ra đời, chẳng lẽ mỗi ngày nhìn thấy con bé không cảm giác ân hận hay ghê tởm chính mình sao?
-Ngươi có thể giải thoát ẹ ta không? Bà ấy rất đáng thương…
Nhan Nghiêm nhíu mày nhìn cảnh tượng trong mật thất, tự đáy lòng rất thán phục người tạo ra nơi này. Trao cho linh hồn một thể xác ảo, để chúng nó sống như con người, hành động như con người. Xuyên qua làn hơi nước vẫn có thể nhìn thấy một nam nhân và một nữ nhân. Đêm nay Nhan Dực hơi mất bình tĩnh, hắn áp Nhan Lam trên giường. Nàng vừa khóc vừa mắng, không thể hiểu được mình là quái vật gì, tại sao cứ quanh quẩn trong bốn bức tường này.
Nhan Nghiêm không dám nhìn kĩ, gần đây hắn thường làm Nhan Dực hôn mê. Có điều mỗi lần ông ta thức dậy nhất định ồn ào một phen. Thỉnh thoảng Nhan Dực cũng tỉnh táo, lúc đó hắn sẽ ôm Nhan Lam trong lòng, im lặng từ sáng đến chiều. Nhan Nghiêm luôn tự hỏi vì sao Nhan Dực chọn cách sống này, tồn tại không chút ý nghĩa, cứ dằn vặt nhau mấy trăm năm rồi…
-Ta vẫn chưa tìm được cách hóa giải lời nguyền. Làm Nhan Dực ngủ say không phải cách tốt, thuật thôi miên không kéo dài tác dụng với ngài ấy được nữa… Hay là… ngươi thử nói chuyện với mẹ mình đi. Thật ra không chỉ bà ấy đáng thương, cả cha ngươi cũng là kẻ khổ!
Nhan Loan lắc đầu, không cho là đúng:
-Hắn là tên bệnh hoạn! Hắn giam mẹ ta ở trong này, khi ta còn bé cũng bị nhốt trong viện. Nếu mẹ không chiều theo ý hắn thì ta bị đem ra làm con tin… Sao lại có kẻ biến thái như vậy, trên đời đâu có cha nào đối với con như vậy!

Hiếm khi Nhan Loan nói năng lưu loát. Nhan Nghiêm cũng lười tranh luận với nàng. Dù sao hắn không ở trong nghịch cảnh này, không hiểu được nổi lòng người trong cuộc.
Lúc trở về phòng Nhan Nghiêm phải tắm qua nước lạnh, hình ảnh ở mật thất cứ quanh quẩn trong đầu hắn. Nhan Nghiêm lo lắng mình ở đây lâu sẽ bị lay bệnh biến thái từ Nhan Dực. Hắn mệt rã rời trở về giường, vẫn chưa xua được cảm giác bồn chồn khó hiểu từ khi tỉnh dậy. Thẩm Thanh làm tổ trong chăn, tính xấu không bỏ lại từ từ bò lên ngực hắn. Lạ thật, gối ở đây rất êm, giường cũng không tệ, sao nàng cứ thích chiếm dụng thân thể hắn vậy nhỉ?
Nhan Nghiêm vừa tức vừa buồn cười, lại man mán nhớ chuyện của Nhan Dực, không tự chủ nuốt xuống một cái. Tóc nàng có mùi đồng cỏ nhàn nhạt, làn da như trẻ sơ sinh khiến Nhan Nghiêm quẫn trí. Hắn đặt nàng xuống đệm, dùng môi nhè nhẹ mâm mê. Rối loạn một hồi mà người nọ vẫn ngủ khò khò. Nhan Nghiêm cười khổ thì thầm vài tai nàng:
-Thanh nhi… cứ thế này sẽ có ngày hồng chưa kịp chín đã bị xơi luôn đấy!
Thẩm Thanh ừm ờ gì đó, trở mình tiếp tục ngủ. Nhan Nghiêm oán hận úp mặt xuống gối. Cô bé ngốc nghếch này, sao em không lớn nhanh một chút???