Tâm Tự

Chương 34: Q.2 - Chương 4






Đây là một câu chuyện cũ.
Cậu bé Nhan Nghiêm mười ba tuổi, mặc áo dài đỏ rực, tay ôm tú cầu, đi hài vải thêu hoa sen tịnh đế. Nét mặt cậu vừa non nớt lại vừa già giặn, đôi mắt hơi mở to, hoài nghi nhìn xung quanh. Mọi người đang tất bật, mẫu thân mặc chiếc váy hoa xanh đẹp nhất. Nàng kéo Nhan Nghiêm lại dặn dò. Cậu không hiểu nhiều lắm, chỉ biết hôm nay là một ngày trọng đại, cậu sắp thành thân với tiểu nương tử, sau này sẽ phải ở cùng nhau giống như cha mẹ, rồi còn phải sinh con. Nhan Nghiêm có hơi sợ, sinh em bé thế nào? Nghe nói là rất đau. Nhan Nghiêm nhíu đôi mày nhỏ, cậu không muốn bị đau.
Lúc ấy Nhan Nghiêm chưa biết chuyện sinh đẻ là dành cho đàn bà, đàn ông chỉ cần… sung sướng là được! Thi Âm giúp cậu đeo tú cầu vào ngực, cái bông giấy to đùng, Nhan Nghiêm thì bé nhỏ, nhìn như con rùa đeo mai ngược. Nhan Loan đùa giỡn xung quanh. Nàng trêu rằng cô dâu vừa xấu vừa đần, lại còn dữ như sư tử Hà Đông. Hôm nay Nhan Loan thật điên cuồng, nàng ta bay lòng vòng trên trần nhà, nghịch phá những chùm hoa giấy xinh đẹp, làm chúng rơi lả tả xuống đất. Thi Âm thấy vậy sai người khép cửa cản gió.
Giờ lành tới, Nhan Nghiêm phải đi đón dâu. Cậu có nuôi một con lừa nhỏ, gọi là Binh Bong. Tuy việc cưỡi lừa đi cưới vợ thiên hạ chưa từng có nhưng Nhan Nghiêm kiên quyết thực hiện. Binh Bong cao vừa tầm, Nhan Nghiêm trèo lên thật tiện! Nhà gái cũng ở trong thành, từ hoàng cung đi qua chừng sáu con phố dài. Thường thì khoảng cách này chỉ mất nửa canh giờ nhưng do con lừa của tân lang khá là “lừa”, rề rề hết một canh thêm năm khắc mới tới.

Phận gia đốt pháo tưng bừng, cửa nhà mở rộng, khách khứa dập dìu. Cô dâu được dẫn ra từ khuê phòng, đỏ chót! Nhan Nghiêm mở to mắt nhìn, rất tiếc nàng trùm một cái khăn to như khăn trải bàn, không cách nào biết mặt mũi. Sao phải giấu đầu đi? Chẳng lẽ Nhan Loan nói đúng, cô dâu xấu như Hà Bá?
Nhan Nghiêm buồn bực, cậu không yêu cầu gì cao, chỉ cần có hai con mắt, hai lỗ mũi, một cái miệng dễ coi tí xíu là gà đen rồi! Làm xong mấy thứ lễ rườm rà, Nhan Nghiêm dẫn cô dâu bằng dãi lụa đỏ đi vào trong kiệu. Tân nương bị trùm đầu, quáng quàng bước đi xiên vẹo, hết đụng cửa tới vấp thềm nhà, may là chỉ lăn vài vòng rồi đứng dậy đi tiếp. Nàng lùn như cây nấm, cứ bò bò bằng đôi chân ngắn ngủn, đi từ trong nhà ra ngoài sân mà cũng lâu. Nhan Nghiêm nói thầm với Binh Bong: “Chúc mừng mày, đã có đối thủ rồi!”
Đoàn rước dâu trống kèn trở về hoàng cung. Thái tử và Thái tử phi ngồi trong đại sảnh chờ sẵn. Bởi vì đây là lễ tảo hôn, không phải lễ thành hôn cho nên đã lược bớt nhiều công đoạn, không mở tiệc rượu chúc phúc. Nhan Nghiêm cũng chẳng uống được rượu.
Sau khi thực hiện tam bái, phu thê lập tức đi động phòng. Bởi vì cả hai còn là trẻ con nên “động phòng” chỉ mang ý nghĩa tượng trưng thôi. Thi Âm khá lo lắng chuyện này, con trai xưa giờ ngủ một mình quen rồi, sợ là nửa đêm sẽ đạp tân nương xuống giường. Quan trọng hơn là Thẩm Thanh còn bé quá, lỡ nàng lạ chỗ khóc đòi mẹ thì nguy, ngày lành mà khóc lóc sẽ đem xui xẻo tới. Thi Âm lo được lo mất, cuối cùng vẫn không ngờ người khóc chẳng phải cô dâu nhỏ mà là chủ rể nhỏ nhà nàng.
Tối ấy, Nhan Nghiêm rất nghiêm túc đứng trước giường, tay cầm cây xứng. Tiểu nương tử rất ngoan, ngồi im trong phòng đợi cậu. Nhan Loan đi qua đi lại, đọc mấy bài thơ xấu hổ:
“Một giấc đêm xuân đáng ngàn vàng
Áo lụa rũ xuống, mộng đi hoang
Tiếng ngâm rên rỉ, thân lay động
Nhuyễn ngọc ôn hương nép vào lòng”

Dù Nhan Nghiêm chữ nghĩa chưa biết nhiều nhưng vẫn cảm thấy từ ngữ trong bài thơ rất mờ ám. Nói thật, cậu không thích Nhan Loan tí nào. Cô ta cứ bám theo quấy nhiễu, trêu cợt, thường khiến cậu chật vật. Nhan Nghiêm vung cây xứng muốn tẩn cho cô nàng một trận, kết quả vẫn như bao lần khác – đánh không trúng!
Thôi mặc kệ! Nhan Nghiêm lại nhìn cây nấm nhỏ, mím môi nâng khăn hỉ lên. Bên dưới tấm khăn là một gương mặt tròn bầu, hai mắt lúng liếng, chiếc mũi nhỏ, cái miệng hồng hồng… bộ dạng này rất có triển vọng! Nhưng đáng tiếc, Nhan Nghiêm không nhìn thấy điều đó. Cậu trợn mắt hoảng sợ, cây xứng rơi xuống đất. Trong phòng vọng ra tiếng khóc thét, tân lang phá cửa bỏ chạy.
-Yêu quái! Yêu quái!!!
Không thể trách Nhan Nghiêm, từ xưa tới nay, điều cậu thấy và người khác nhìn thấy rất khác nhau. Chẳng hạn cô nhóc Phận Thẩm Thanh này, bề ngoài thì bình thường nhưng rơi vào mắt cậu lại thành quái vật. Nhan Nghiêm từng nghe mẹ kể truyện liêu trai, có một con hồ ly thành tinh, gả cho anh nông dân. Khi đêm xuống hồ ly hiện hình, cắn chết anh chồng. Nhan Nghiêm không muốn bị cắn chết, cậu tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không ngủ cùng hồ ly!
Về phần tân nương, sau khi tân lang bỏ chạy mất dép, nàng vẫn hồn nhiên ngồi trên giường, nhìn một vòng phòng cưới, cây nến đỏ kia có vẻ ngon lành! Thẩm Thanh hớn hở nhào tới bàn, bắt đầu cạp nến. A, nó xốp xốp, giòn giòn, cạp rất đã ngứa! Khi cung nhân chạy tới, chính là trông thấy cảnh tượng này, đêm động phòng của hai người thật đặc sắc!
.
Nhan Nghiêm bị cơn đau ở tay làm cho thức giấc. Hắn nhìn xuống người nằm bên cạnh, quả nhiên cô nàng lại mơ thấy đồ ăn, ôm cánh tay hắn tiện thể lưu lại mấy dấu răng. Nhan Nghiêm thở dài, nghiêng người cắn trả. Hắn cảm thấy cách giao tiếp này rất hiệu quả. Bị đóng một vết hồng ngân trên cổ, Thẩm Thanh liền ngoan ngoãn há miệng ngủ tiếp. Nhan Nghiêm dịu dàng ngắm nhìn, khe khẽ vuốt ve… Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Có nàng bên cạnh từ khi nào đã thành một thói quen khó sửa?
Nhan Loan thình lình xuất hiện, nàng ta ngồi xổm trước giường, hai tay chống cầm, lờ đờ nhìn họ.
-Ta thấy… dục vọng trong mắt ngươi…
Nhan Nghiêm lạnh nhạt liếc nàng ta rồi kéo Thẩm Thanh sát vào lòng.

-Ngươi nhìn lầm rồi!
Nhan Loan cười khùng khục, tiếng cười hơi ghê rợn. Nàng đưa tay vuốt vuốt tóc, bàn tay ba ngón không cân xứng. Nhan Loan thường chẳng đi, chỉ thích bay, bởi vì chân nàng biến dạng không đi được. Lúc còn sống nàng phải ngồi xe lăn và nằm trên giường, đó là cuộc sống của phế nhân. Nhan Loan ở Tĩnh viện rất nhiều năm, nàng không có bạn bè, suốt ngày lượn lờ trong hoàng thành, hứng lên sẽ đi dọa người, chui vào giấc mộng của kẻ khác hoặc trốn vô chum nước ngủ vùi. Đầu óc nàng hơi điên nên đôi khi nàng không biết mình là cái gì, tại sao mọi người không quan tâm tới nàng, không nhìn nàng, không chạm vào nàng? Hoặc có thể nói vì tồn tại vô hình quá lâu, nàng không nhớ hết mọi chuyện, mịt mờ về bản thân…
Một ngày nọ, Nhan Loan phát hiện trong cung xuất hiện một nhân vật mới. Đứa trẻ kia sinh ra vào mùa hạ, nằm trong cái bọc chăn đỏ thẫm, thường được cha nó bế đi tắm nắng. Đợi đêm xuống, nàng lẻn vào Đông Cung nhìn thử, chưa từng thấy em bé nào xinh như vậy. Điều quan trọng không phải bề ngoài mà là khí chất tỏa ra chung quanh nó. Nhan Loan ở đây nhiều năm, biết được cái này gọi là “long khí”. Hoàng đế Hậu Yến các đời đều mang long khí, ai không có nhất định sung sướng không lâu. Hóa ra tiểu quỷ này lợi hại như thế, mới bé tí đã có mệnh làm vua rồi!
Nhan Loan rất tò mò, oan hồn giống nàng có ba điều sợ hãi. Một là “Phật”. Hai là “Pháp sư”. Ba chính là “thiên tử”. Cho nên ma rất sợ chùa chiền, sợ tiếng đọc kinh và né xa người tu hành. Bọn đạo sĩ, pháp sư chẳng cần biết lai lịch ra sao, oan khuất thế nào, chỉ cần ma lưu lạc dân gian đều bị gán tội quấy nhiễu, đeo ám con người, cần phải diệt trừ. Thiên tử mang long mệnh, trời sinh đã được bảo hộ, không phải người bọn họ có thể tới gần. Nhan Loan lại cảm thấy vị hoàng đế tương lai này rất dễ chịu, long khí của hắn không đáng sợ, khiến nàng bị thu hút, muốn kè kè bên cạnh hắn. Khi Nhan Nghiêm lớn hơn một chút, mắt có thể nhìn rõ xung quanh, cậu bé ngồi trong nôi tò mò nhìn nàng. Ôi, nó thấy nàng!!!
Nhan Loan giống như tìm ra con đường sáng, cuối cùng cũng có người biết về sự tồn tại của nàng. Nhan Nghiêm từ từ lớn lên, Nhan Loan luôn theo sát cạnh bên, vinh quang trở thành cái đuôi phiền phức của hắn. Cô nàng không phải loại hiền lành gì, đầu óc lại khùng khùng, may là Nhan Nghiêm đã học thành chữ “nhẫn”, xem như không thấy, không nghe để phòng ngừa bệnh tim mạch.
Mặc dù Nhan Loan quá phiền nhưng không thể phủ nhận nàng là người bạn chí thân, tuy ồn ào nhưng không có ý xấu, nói rõ ra là một con ma tốt bụng. Tĩnh viện của Nhan Loan rất tồi tàn, nhưng thật ra rất đẹp, nếu không vì những lời đồn đại nó nhất định sẽ trở thành thắng cảnh trong hoàng cung. Nhan Nghiêm suy nghĩ cẩn thận, cảm thấy để Thẩm Thanh ở xa Đông Cung thì tốt hơn. Hắn xin ra riêng, thu vén lại gian nhà, cho nên mới có Tĩnh viện thơ mộng và bình yên như bây giờ. Người vui sướng nhất tất nhiên là Nhan Loan. Nhan Nghiêm thì không ngờ được, lần chuyển nhà này lại hé mở một bí mật kinh thiên động địa cất giấu sau tấm mành trúc, hàng trăm năm yên ngủ trong sự mục nát… Thật ra Tĩnh viện có một câu chuyện cũ, lúc nghe kể thì rất rùng rợn nhưng ngẫm lại nó thật bi kịch. Xét cho cùng tình yêu có tội lỗi gì, kẻ mù quáng trúng độc yêu mới là đáng sợ!