Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 43




Những tuyển thủ lúc trước tập huấn để tham gia WCE lần này, đã vượt qua ba chữ số, nhiều hơn so với những năm trước, đều là tinh anh chiến đấu đến từ các nơi trên thế giới. Bọn họ cần thông qua một tháng ngắn ngủi, giành được hạn ngạch của trận thăng cấp, tham gia trận chung kết cho đến tổng chung kết. Hạn ngạch chỉ có ba mươi, cạnh tranh rất kịch liệt.

Ba tuyển thủ Light3 đề cử cuối cùng là Mạnh Hổ, Cole và Cố Diệu Dương.

Phòng thay quần áo lẫn lộn nhân viên, mỗi người đều không phải loại lương thiện, Mạnh Hổ kéo Cole trốn ở góc tường, nhìn người tựa cách đó không xa đang nhắm mắt nghỉ ngơi nói: “Anh có phát hiện không, G có gì đó không đúng?”

Cole ngày thường kiêu ngạo khó thuần không sợ ai hết, lúc này khoanh tay run lẩy bẩy: “Có, hình như trở về từ nước các cậu, đã khác thường, quá nguy hiểm, tôi rất muốn đổi ký túc xá.”

Ba người họ ở chung, Mạnh Hổ tán thành nói: “Hai ta cùng đổi.” Lại liếc nhìn ba lô thể thao Cố Diệu Dương để trên ghế, bên trên treo một con búp bê hình người vô cùng dễ thấy, không ăn khớp với khí chất lạnh lẽo của hắn cùng với hoàn cảnh trước mắt, đặc biệt chói mắt.

“Làm ơn làm ơn.” Mạnh Hổ nhìn thấy một tuyển thủ to con đi về phía Cố Diệu Dương, ngoài miệng lẩm bẩm: “Tuyệt đối đừng chọc cậu ta.”

Nhưng có vài người thích gây chuyện, tiện tay kéo con búp bê kia xuống, cười khẩy nói: “Mày còn chưa dứt sữa à? Ranh con.”

Cố Diêu Dương nhấc mí mắt lên nhìn gã một cái, không lên tiếng.

Người trước mắt này tưởng rằng hắn sợ, ngày càng táo tợn giơ ngón giữa lên. Mạnh Hổ che mắt, hỏi: “Thằng không có mắt này là ai vậy.”

Cole lật tài liệu: “Chris á quân đợt trước năng lực chịu đựng chống chọi siêu cường, tốc độ nắm đấm cực nhanh, nghe nói hắn đã thắng liên tiếp ba mươi trận, thành thích giống G, ngày mai sẽ là trận đấu của hai người họ.”

Thi đấu đánh nhau không kiêng kỵ khiêu khích trước trận đấu, rất nhiều tổ chức còn cổ vũ hành vi này, dù gì lửa giận càng chà càng thắng, trên sàn thi đấu mới có thể kích thích ý chí chiến đấu, đánh ra trình độ cao nhất.

“Tôi hơi lo lắng.” Sau khi Cole bị Tăng tiên sinh cảm hóa cả người đều mềm dẻo, “Lo lắng cho G? Anh lo lắng cho cậu ta còn không bằng mua trước bó hoa, chuẩn bị đưa cho sắp nằm trên giường bệnh chấn thương đậu —— không cần!” Mạnh Hổ nhỏ giọng gầm nhẹ một tiếng, kéo năm ngón tay đau đớn mà giữ lại, Cole ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Chris không hề khách sáo xé đứt đầu búp bê.

“Rầm ——!” Ngay sau đó một tiếng vang thật lớn, tủ sắt của phòng thay quần áo rền vang sụp đổ, vẻ mặt Chris co giật, ngã vào tủ sắt bị phá hủy lõm xuống, phun ra hai cái răng trắng.

Búp bê trên đất đã chia làm hai nửa, Cố Diệu Dương cúi người nhặt lên, vẫn không có biểu cảm gì như cũ.

Hắn im lặng một hồi, muốn ném con búp bê vô dụng này đi, lại phát hiện một tờ ghi chú trong túi nhỏ treo trên người nó, bên trên viết đầy chữ lít nha lít nhít. Rất nhỏ, lại chen chúc.

“Có phải không nghĩ tới không, em còn giấu một bức thư ở đây? Để em đoán xem, bây giờ anh nhất định rất nhớ em đúng không? Đừng lo lắng, em trở lại nhanh thôi. Em biết trông anh rất lợi hại, nhưng thật ra trong lòng cất giấu một kẻ hèn nhát, nhưng mà anh nhất định phải tin em, em thật sự đặc biệt đặc biệt thích anh. Anh là người đầu tiên em thích, cũng là người cuối cùng, cho nên anh đừng sợ, cho dù như thế nào, em cũng sẽ quay về bên cạnh anh, chờ em nha! Còn phải nhấn mạnh lần nữa, đừng hút thuốc lá đừng uống rượu chú ý an toàn, em muốn sống lâu trăm tuổi với anh, cũng không phải lừa gạt anh.”

Cố Diệu Dương lẳng lặng nhìn, nhìn trọn hai lần, lâu lắm rồi mới nhếch miệng, gắn đầu búp bê lên.

Thời gian trôi qua rất nhanh, sau vòng loại Cố Diệu Dương thành công lấy được hạn ngạch, Mạnh Hổ và Cole không có thực lực, lên đường về nhà, cả ngày ngồi xổm ở câu lạc bộ xem thi đấu với mọi người. Hôm nay là trận cuối cùng của tổng chung kết, Cố Diệu Dương biểu hiện chói sáng, bắt đầu từ thăng cấp chưa bao giờ thua.

Một trong những tuyển thủ nói: “Tôi hoài nghi ngày thường G nương tay với chúng ta.”

Một người khác bổ sung: “Tôi cũng cảm thấy thế, mười tám giây KO Chris, đây chính là á quân lần trước, một ngón tay là có thể gánh tôi lên, cậu ta lại một đấm đã đánh gục người, thậm chí tôi nghi ngờ Chris là diễn đấy!”

“Không thể nào là diễn, G trực tiếp hạ gục mệnh môn của Chris, chắc chắn trực tiếp KO.”

“Tôi xem chiếu lại, cái quét tử vong cao đó quá lợi hại rồi, bình thường G thật sự nghiêm túc đánh chúng ta hả?”

“Tôi chưa bao giờ thấy cú đá xoáy lộn tiếp đất vững như vậy, răng vàng Chris vừa khảm lại bị đá rụng mất!”

Chị gái da đen cũng bu lại: “Mấy người không cảm thấy băng vải G quấn trên người rất gợi cảm à? Trời ạ, thật sự rất muốn được cậu ấy ôm, hai cánh tay như sắt thép của cậu ấy nhất định sẽ vây chặt tôi trong ngực, khiến tôi thở không nổi.”

Mạnh Hổ nói: “Hết hy vọng đi, đừng quên cậu ta đã có Tiểu Ngôn.”

Chị gái da đen chỉ nói đùa, hỏi: “Việc học của Lâm rất bận à? Lần trước G trở về nghỉ ngơi, sao không gặp được cậu ấy? Vả lại thi đấu cũng không đến cổ vũ.”

Mạnh Hổ nói: “Không rõ, hình như cậu ấy đổi số điện thoại, tôi cũng không liên lạc được với cậu ấy.”

Chị gái da đen nói: “Không phải G bị đá chứ?”

Mạnh Hổ nói: “Không phải đâu?”

“Làm sao không thể, có vài lần G đều đứng một mình ở cửa câu lạc bộ, hình như chờ đợi ai đột nhiên xuất hiện, trông rất buồn.”

“A a a thắng rồi! G —— thắng rồi!”

Câu lạc bộ bùng nổ ra một tràng nhiệt liệt reo hò, Cố Diệu Dương kết thúc trận đấu ở Nazca, giành chức vô địch WCE lần thứ mười tám.

Lúc này, hắn và Lâm Duật Ngôn, đã ly biệt nửa năm rồi.

Sau trận đấu, lời mời thi đấu ở khắp nơi theo nhau mà đến, truyền thông trong và ngoài nước cũng chen phá cửa chính của Light3, Cố Diệu Dương đã trở thành tâm điểm của chủ đề nóng trong giới, giành chức vô địch càng là ngôi sao chiến đấu mới một hành động cũng trở nên chói mắt nhất. Hắn là nhà vô địch trẻ nhất, cân nặng nhẹ nhất trong lịch sử, bông tai kim cương màu lam trên lỗ tai được bọc trong mồ hôi, càng hấp dẫn ánh mắt của vô số người.

Mấy ngày nay Tăng tiên sinh đều ngồi trong câu lạc bộ nhận phỏng vấn, sau đó người đại diện cũng bận theo, trợ lý sức khỏe bưng một phần bữa ăn dinh dưỡng không tìm thấy quán quân, chạy đến quầy lễ tân hỏi chị gái da đen, chị da đen nhún vai, tỏ ý cô cũng không rõ.

Mostin hiếm khi có mấy tháng thời tiết tốt, không có tuyết, trời ấm hoa nở. Cố Diệu Dương mặc một bộ quần áo thể thao trắng xanh đan xen tựa ở cửa sau của câu lạc bộ, đang nói chuyện điện thoại với chị Linh: “Đã tìm được chưa?”

Chị Linh nói: “Chưa, nó vẫn luôn không đến trường học, hỏi cô Lý kia của các cậu, nói là chuyển trường rồi.”

“Lớp mười hai chuyển trường?” Cố Diệu Dương lấy ra một viên kẹo hoa quả trong túi ném vào miệng, vị cam, hơi giống mùi sữa tắm trên người nào đó.

Chị Linh nói: “Nhưng chị đã hỏi tất cả trường cấp ba ở Lâm Châu giúp cậu, căn bản không có tin tức của nó.”

Cố Diệu Dương nói: “Ghi chép xuất cảnh thì sao?”

Chị Linh nói: “Mấy ngày trước xem rồi không có, chắc là vẫn ở trong nước.” Lại nói: “Cậu thật sự cho rằng tay mắt chị thông thiên à, chị chỉ là người mở quán bar, hơn nữa cha của bạn nhỏ kia cũng không phải loại lương thiện, nếu ông ta thật sự muốn giấu, cậu đào ba thước đất, cũng chưa hẳn có thể tìm được người.”

“Ừ.”

“Ừ?” Chị Linh nói: “Cậu muốn là thế nào? Sẽ không cứ chờ đợi như thế chứ.”

Cố Diệu Dương rũ mắt đáp lại: “Em ấy đã bảo tôi chờ em ấy.”

Cụ thể chờ bao lâu, không ai biết, có thể là một năm hai năm, cũng có thể là tám năm mười năm, Cố Diệu Dương cũng không thèm để ý thời gian này, hắn chỉ hy vọng có thể có một chút tin tức của Lâm Duật Ngôn, hy vọng cậu có thể bình an. Nhưng điện thoại vẫn không gọi được, bây giờ cũng thành số không.

Một tháng sau, Cố Diệu Dương lại đến Nazca tham gia một lời mời thi đấu. Bất kỳ giới nào cũng giống nhau, có siêu sao của riêng mình, cũng có chuỗi kinh tế của riêng mình phát triển, Cố Diệu Dương làm tuyển thủ chuyên nghiệp đã dần dần đi lên quỹ đạo, người đại diện ngồi ở ghế phó lái lật ghi chép thi đấu trong tay, hỏi: “Nếu như không phải rất thiếu tiền, chúng ta có thể tạm thời nghỉ ngơi một khoảng thời gian, mặc dù cậu không bị chấn thương gì, nhưng tham gia thi đấu thường xuyên vẫn sẽ làm giảm thể năng của cậu.”

Một ngón tay Cố Diệu Dương trên tay vịn ghế ngồi nhìn ngoài cửa sổ, lạnh nhạt nói: “Không cần.”

Thiệu Chinh lái xe xuyên qua gương chiếu hậu liếc nhìn Cố Diệu Dương, bọn họ vừa xuống máy bay, nghỉ ngơi một tuần, lại phải chạy đến thành phố tiếp theo. Cố Diệu Dương trở nên ít nói hơn, trước kia lúc vui vẻ sẽ còn nói móc hắn ta vài câu, trong hơn nửa năm nay, ngoại trừ việc công cơ bản sẽ không lên tiếng. Hắn ta mơ hồ biết xảy ra chuyện gì, nhưng Cố Diệu Dương chưa nói, hắn ta cũng không tiện đoán, chỉ hy vọng người Cố Diệu Dương chờ có thể nhanh nhanh trở lại, người giết cha mẹ Cố Diệu Dương và làm hại hắn đều đã chết sạch, hắn không dễ gì thoát khỏi quá khứ, chờ đợi mở ra tương lai mới.

Thiệu Chinh dừng xe ở cửa ký túc xá của Cố Diệu Dương, vừa chuẩn bị đi xuống lấy hành lý giúp hắn, đã nghe cửa xe phía sau bỗng nhiên mở ra, Cố Diệu Dương lảo đảo chạy ra khỏi xe, vành mắt cũng đỏ lên.

Một người đứng ở cửa ký túc, mặc áo len cổ tròn màu trắng, đang lén lén lút lút bám cửa sổ nhìn vào bên trong, hình như nghe thấy tiếng bước chân, run lên mấy giây, chậm rãi quay đầu lại.

Là Lâm Duật Ngôn lâu rồi không gặp.

Rõ ràng cậu gầy đi rất nhiều, nhìn thấy Cố Diệu Dương vốn định nở một nụ cười lâu ngày không gặp, nhưng đối diện với ánh mắt của hắn, lại không khống chế được bĩu môi một cái, muốn tiến lên lau khóe mắt đỏ hoe giúp hắn, lại bị hắn kéo vào lòng, ôm thật chặt.

“Em đi đâu?” Cố Diệu Dương khàn giọng hỏi.

Lâm Duật Ngôn không trả lời câu hỏi này của hắn, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, em đến muộn rồi.”