Tâm Tự Diệu Ngôn

Chương 10




Vậy, vậy kéo cậu chạy làm gì?!

Lâm Duật Ngôn tức giận đến giơ chân, giơ tay xé tan bức tranh trong đầu kia.

Cố Diệu Dương đã đi trước cậu một bước, để lại cậu ngồi một mình tức giận trong con hẻm gần đầu phố.

Không phải cậu không muốn đi, mà là vừa vặn chạy mệt quá, phải nghỉ một lát.

Vẻ mặt Lâm Duật Ngôn như đưa đám ghé trên đầu gối, lần đầu tiên cảm thấy tố chất cơ thể của mình kém. Tài xế tới đây ít nhất cần một tiếng, bên ngoài nắng quá, dứt khoát ngồi ở đây đợi, trong đầu điên cuồng trả thù Cố Diệu Dương, cậu cũng chỉ dám nghĩ thôi, dù sao đánh cũng đánh không lại.

“Meo” một tiếng, có một con mèo nhỏ chui vào trong hẻm nhỏ hẹp, mắt màu trà như viên thủy tinh không ngừng quan sát cậu.

Là mèo của bà Hồ? Lại chạy mất à?

Lâm Duật Ngôn duỗi một bàn tay về phía nó, mèo con thăm dò hồi lâu, chậm rãi đi tới, chân trước của nó đúng là bị thương, quấn băng gạc, phía trên còn buộc cái nơ con bướm đơn giản.

Lâm Duật Ngôn nhìn nơ con bướm kia im lặng, trong lòng làm thế nào cũng nghĩ mãi mà không ra, Cố Diệu Dương quan tâm một con vật nhỏ thế này, tại sao đối xử ác liệt với cậu thế kia…

Cậu ôm mèo con, sợ nó chạy mất lần nữa.

“Anh Duật Ngôn? Tại sao anh lại ở đây?” Lúc này, có người gọi cậu, Lâm Duật Ngôn ngẩng đầu, nhìn thấy Hồ Đông Đông cũng chạy vào.

Cậu không biết giải thích thế nào, đành phải nói: “Anh… anh ở đây hóng mát.”

“Ha ha” Hồ Đông Đông nói: “Em tới đuổi theo Tiểu Hoàng! Bà nội nói gần đây nó muốn lấy vợ, cứ chạy ra ngoài suốt!”

Lâm Duật Ngôn cười một tiếng, đưa con mèo cho thằng bé, Hồ Đông Đông không đi, nói muốn hóng mát với cậu, cũng ngồi trên tảng đá dưới đất.

Có lẽ nó thường xuyên chạy lung tung dưới nắng, làn da phơi nắng hơi đen, cười lên lộ ra một hàng răng nhỏ trắng tinh, rất đáng yêu. Lâm Duật Ngôn thích nó, cũng thích nói chuyện với nó, nói chuyện một lát, đã nói lên người Cố Diệu Dương.

Con thỏ bị bắt nạt lâu rồi, cũng bắt đầu mang thù, không chỉ hôm nay, dính dáng đến tất cả thù trước đó đồng thời nghĩ tới, trước kia cậu luôn muốn tránh, nhưng tránh tới tránh lui, không có tác dụng gì.

Lâm Duật Ngôn hỏi Hồ Đông Đông: “Em có biết Cố Diệu Dương, có sợ chuyện gì không?”

Hồ Đông Đông nghiêng cái đầu nhỏ, nghĩ ngợi nói: “Anh Diệu Dương rất lợi hại, hình như không sợ chuyện gì.”

“Vậy, vậy có thích chuyện gì không?”

Hồ Đông Đông lại nghĩ ngợi, mờ mịt nói: “Hình như cũng không có, hút thuốc tính không? Anh ấy luôn hút thuốc.”

“Ừ…” Thích hút thuốc, cũng không thể mua hết thuốc trong cửa hàng, để hắn không hút được chứ?

Lâm Duật Ngôn cảm thấy buồn rầu, cậu không hiểu Cố Diệu Dương chút nào, ví dụ như thích và không thích, nhược điểm của hắn, lúc này muốn trả thù, cũng không tìm được cơ hội.

Hồ Đông Đông nói: “Nếu như anh muốn biết, có thể tự đi hỏi anh Diệu Dương mà.”

Lâm Duật Ngôn thất bại nói: “Có lẽ cậu ta sẽ không nói cho anh.”

“Vậy anh đi theo anh ấy mỗi ngày!”

“Ừm?”

Hồ Đông Đông nói: “Nếu như muốn hiểu rõ một người, thì phải gần gũi với cuộc sống của người đó, lấy lòng bạn bè của họ!”

Như... Như vậy được không?

Nhưng đối phó với Cố Diệu Dương, không làm thế này có thể làm thế nào?

Lâm Duật Ngôn đột nhiên đứng lên, ôm Hồ Đông Đông phấn khích nói: “Đông Đông! Em đúng là thiên tài!”

Hồ Đông Đông cười khanh khách: “Là anh bốn mắt nói, anh ấy luôn lấy lòng em.”

Nhân lúc tài xế vẫn chưa tới đây, Lâm Duật Ngôn lại gửi tin nhắn cho tài xế, nói tạm thời không về, đi theo Hồ Đông Đông đến siêu thị nhỏ ở giao lộ, mua mấy món đồ rửa mặt, lại mua một cái sạc pin, quay về nhà Cố Diệu Dương.

Cố Diệu Dương thấy cậu lại trở về, thản nhiên hỏi: “Quên đồ?”

Lâm Duật Ngôn xách túi nhựa lắc đầu, cười nói: “Tôi có thể ở nhà cậu, ở nhờ thêm vài ngày không?”

“Lý do?”

Lâm Duật Ngôn đã nghĩ xong từ lâu, sợ hắn không đồng ý, bước một chân vào phòng, “Lần trước thấy cậu vẽ tranh rất giỏi, muốn thỉnh giáo cậu một chút.”

Cố Diệu Dương cười khẩy một tiếng, không quan tâm lý do này hợp lý hay không, dịch người ra cho cậu đi vào.

Nếu đã tìm cớ này, Lâm Duật Ngôn thật sự ra dáng xin chỉ bảo, cậu sợ trong nhà Cố Diệu Dương không có giấy vẽ, vừa mua ở siêu thị nhỏ mang về, không có bảng vẽ, bèn kiếm đại một tấm ván gỗ, gác trên băng ghế nhỏ.

“Tước kia cậu từng học vẽ tranh hả?” Lâm Duật Ngôn chủ động hỏi.

Cố Diệu Dương đứng sau lưng cậu, “Học mấy ngày.”

Lâm Duật Ngôn kinh ngạc: “Thật sự chỉ có mấy ngày?”

“Hai, ba tháng.”

Lâm Duật Ngôn hơi ghen tị, hai, ba tháng có thể vẽ tốt như vậy, đã rất giỏi, xem xét lại mình, làm thế nào cũng không được. Cho tới nay, cậu không tiếp tục kiên trì được, cũng có nhân tố cam chịu, luôn cảm thấy trong điều kiện tốt thế này mình còn vẽ lung ta lung tung, càng nản chí hơn.

Khẽ thở dài một hơi, hai tay xoay bút chì vẫn chưa gọt, có phần suy sụp.

“Thật ra rất đơn giản.”

“Ừm?”

Cố Diệu Dương đột nhiên lấy đi bút chì trong tay cậu, không biết tìm ra một cái dao gọt bút ở đâu: “Nếu như vẽ chó Phốc không đẹp, thì vẽ lợn Hà Lan.”

Lâm Duật Ngôn rũ mắt, buồn buồn nói: “Cậu lại cười nhạo tôi…”

Cố Diệu Dương nói: “Không có.” Một lát sau, gọt xong bút chì đưa cho cậu, thản nhiên nói: “Lợn Hà Lan cũng rất đáng yêu.”

Có lẽ Lâm Duật Ngôn hiểu ý của hắn, mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng đúng là cậu không thích hợp vẽ “chó Phốc.”

Có thể vẽ cái khác, thử phong cách vẽ mới, sẽ tốt hơn một chút? Cậu chần chừ cả buổi, vừa định đặt bút, bụng lại kêu lên trước, tối hôm qua chỉ ăn một ít mì, lúc này đã đói meo.

Bỗng nhiên ánh sáng lóe lên, đứng dậy hỏi Cố Diệu Dương: “Cậu ăn cơm chưa?”

Cố Diệu Dương nói: “Chưa ăn.”

“Vậy tôi đi nấu.”

“Cậu nấu?”

“Ừm!” Lâm Duật Ngôn chạy vào phòng bếp trước hắn một bước, ân cần nói: “Tôi học được rồi, sẽ không xảy ra vấn đề nữa đâu. Dù sao ở trong nhà cậu, không thể ở không.”

Nếu giành nấu cơm, Cố Diệu Dương cũng không để ý cậu, mặc cậu lăn qua lăn lại trong phòng bếp, hôm nay không có cà chua, trong tủ lạnh không có rau quả, không dùng đến dao thái, tự nhiên không đụng tới tay, trừ khi cậu là tên đần, nếu không sẽ không có vấn đề gì.

Rất rõ ràng, coi như Lâm Duật Ngôn thông minh, mười mấy phút sau bưng hai bát mì đi ra.

Một bát đặt trước mặt Cố Diệu Dương, một bát để cho mình.

“Thử miếng đi.” Cậu nói xong, vẻ mặt hơi không được tự nhiên.

Cố Diệu Dương không nhúc nhích.

Cậu lại nói lần nữa.

Cố Diệu Dương lưỡng lự cầm đũa, nghĩ thầm, được rồi, vừa nãy cậu ta đáng thương như vậy, để cậu ta vui vẻ một chút.

Sau đó gắp một đũa bỏ vào miệng.

Lâm Duật Ngôn lập tức thay đổi nét mặt giống hắn thường ngày, toét miệng hỏi: “Thế nào thế nào!”

“A...” Cố Diệu Dương nhìn như gian nan nuốt mì xuống, phối hợp nói câu: “Rất mặn.”