Tâm Trẫm Thật Là Mệt

Chương 11: Mềm mại vô cùng




Phương Duệ cảm thấy phải dành ra chút thời gian để suy nghĩ xem nên phế tay hay là phế chân của Lôi Thanh Đại.

“Lôi tướng quân, công tử nhà chúng ta đã ngủ, thỉnh ngài ngày mai lại tới.”

“Ngươi lăn sang một bên! Thẩm Ngọc, ngươi đừng lằng nhằng nữa, ngươi mà không ra là ta liền xông vào!”

Thẩm Ngọc trừng mắt nhìn nam nhân trước mặt, trên mặt nàng hiện lên chút hoảng hốt.

“Ngươi chờ một chút, ta ra ngoài đem hắn đuổi đi.”

Lúc Thẩm Ngọc xoay người muốn ra ngoài thì Phương Duệ ngồi ở bên giường bất đắc dĩ thở dài một hơi rồi nhắc nhở Thẩm Ngọc:

“Đầu tóc.”

Thẩm Ngọc đang định mở cửa ra ngoài nghe thấy vậy liền sờ sờ đầu tóc chính mình, sau đó nàng luống cuống tay chân đi đến bên bàn trang điểm cầm lấy cây trâm rồi nhanh chóng búi chặt mái tóc lên.

“Y phục.”

Thẩm Ngọc lại cúi đầu nhìn thoáng qua y phục của mình rồi liếc mắt nhìn áo khoác để ở bên giường, dưới ánh mắt của Phương Duệ thì nàng liền cầm áo khoác lên người.

Phương Duệ: …

“Ngươi định không buộc ngực sao?” Ánh mắt hắn cứ như vậy đặt ở trên ngực Thẩm Ngọc.

“Thẩm Ngọc, ta vào đây!”

“Lôi tướng quân!”

Nghe thấy thanh âm lớn tiếng ở bên ngoài cửa thì đại khái là bọn hạ nhân đã không ngăn cản được người. Lôi Thanh Đại trời sinh khí lực đã lớn lại còn có một thân nội lực nên hắn mà muốn xông vào thì coi như bọn hộ vệ đều có võ công thì cũng không phải là đối thủ của hắn, chớ nói chi là người không có võ công gì, hơn nữa trong trận chiến này thì mấy hộ vệ chỉ là một nhóm người bình thường mà thôi.

Thấy tiếng bước chân đang đi đến gần cửa của Lôi Thanh Đại như sấm rền bên tai thì trong mắt Phương Duệ hiện lên kinh ngạc, hắn thật không ngờ Lôi Thanh Đại này còn thực sự có can đảm xông vào phòng ngủ của Thẩm Ngọc!

Phương Duệ không có thời gian dư thừa để suy nghĩ nên làm sao xử lý tên Lôi Thanh Đại này, tay trái của hắn vươn ra đem Thẩm Ngọc lại gần mình, còn tay phải nhanh chóng tháo dây buộc màn ra, chỉ trong nháy mắt tấm màn lụa giống như nước chảy rủ xuống làm che hết khung cảnh bên trong giường.

Phương Duệ vén chăn lên rồi liền kéo Thẩm Ngọc cùng nằm xuống dưới.

Thẩm Ngọc nằm ở dưới chăn hoảng sợ nhìn nam nhân trước mặt… thế nhưng nhìn cũng không thấy gì, còn Phương Duệ lại có thể mơ hồ nhìn thấy đôi mắt đang trừng lớn của Thẩm Ngọc.

Phía dưới chăn cực kì nóng bỏng, mà thân thể hai người cũng đặc biệt dính sát vào nhau.

Phương Duệ và Thẩm Ngọc mới vừa nằm xuống thì cánh cửa “Cạch” một tiếng liền bị người đẩy ra.

“Thẩm Ngọc cùng ta uống mấy chung rượu nào! Thị thiếp của ta vì chuyện phụ thân mà nháo loạn muốn thắt cổ, ta thật sự… Ơ, sao sớm như này mà đã ngủ rồi?”

Lôi Thanh Đại đi vào đến bên trong thì thấy màn giường đã được thả xuống, hắn còn có thể lờ mờ nhìn thấy đống chăn nổi cộm ở bên trong. Thế nên hắn liền cho rằng mấy hộ vệ kia không có nói dối mình, Thẩm Ngọc quả thật đã ngủ.

Thẩm Ngọc cực kì sợ Lôi Thanh Đại sẽ lại đây lật mở chăn ra, vì hắn vốn là thủ lĩnh của đám sơn tặc nên mấy quy củ kia hắn căn bản đều không để vào mắt. Nếu thật sự hắn mở chăn ra nhìn thấy nàng nữ phẫn nam trang cùng với một nam nhân ở trên giường thì cho dù nàng có mười cái miệng cũng không thể giải thích được.

Thẩm Ngọc động đậy liền bị Phương Duệ lập tức giữ chặt nên nàng không có cách nào khác mà chỉ có thế hung dữ nói với người ở ngoài:

“Ra ngoài!”

Bình thường Lôi Thanh Đại nói chuyện chính là giọng điệu hung dữ, vì thế hắn sao có thể sợ người khác hung dữ với mình. Hắn hướng về phía giường, trong miệng thì nói:

“Đừng ngủ! Ta đang phiền lòng, ngươi dậy uống rượu cùng ta đi.”

Thẩm Ngọc nghe thấy tiếng bước chân Lôi Thanh Đại tiến lại gần, nàng cuống cuồng gào lên một tiếng:

“Đứng lại!”

Lôi Thanh Đại sững sờ cả người, sau đó hắn nheo mắt nhìn kỹ độ phồng của tấm chăn ở phía sau màn lụa thì trong nháy mắt liền hiểu rõ tất cả, hắn cười ra tiếng và nói:

“Ta hiểu, ta hiểu… Ta đã nói Thẩm Ngọc ngươi làm sao có thể không gần nữ sắc? Thì ra là thích giấu người trong phòng ngủ! Được, ta đi đây, ngươi cứ tiếp tục đi!! Ha Ha Ha…!”

Nói xong Lôi Thanh Đại liền đi ra ngoài và còn rất là tri kỷ mà đóng cửa lại.

Phương Duệ: …. Người thì biết cái quỷ gì!

Nghe thấy âm thanh đóng cửa, Thẩm Ngọc không thể chờ đợi được nữa mà muốn chui ra khỏi chăn nhưng Phương Duệ vẫn kéo nàng lại, thanh âm đè tới mức thấp nhất:

“Người vẫn còn đứng ở sát bên cạnh cửa chưa đi đâu.”

Lời nói ra thì như vậy nhưng Lôi Thanh Đại tựa hồ như đã vô tình làm được một việc tốt… Vậy cũng được, ngày mai hắn sẽ không phế tên trâu đen này nữa mà cho hắn ở nhà mấy ngày để dưỡng thương cánh tay trái thật tốt.

Đây coi như lập công chuộc tội.

Thấy Phương Duệ nói người vẫn còn ở cạnh cửa thì Thẩm Ngọc thật sự bị hù doạ không dám cử động, thật lâu sau đó thì thanh âm nàng có chút cứng ngắc hỏi:

“Người đi chưa?”

Kỳ thật người đã sớm đi, chẳng qua hắn muốn chung chăn với Thẩm Ngọc lâu lâu một chút mà thôi, hơn nữa cùng nàng ở một chỗ lâu như vậy giúp hắn càng thấy rõ mùi hương cơ thể của nàng.

Ngửi thấy mùi thơm ngát trên người Thẩm Ngọc khiến Phương Duệ cảm thấy một cỗ khí nóng đang chạy tán loạn trong cơ thể mình, quả thực là miệng đắng lưỡi khô… hơn nữa dưới bàn tay hắn còn truyền đến xúc cảm mềm mại như bông làm người ta phải tâm viên ý mã(*), thế nên hắn đâu chỉ miệng đắng lưỡi khô mà cả người giống như một cái lò lửa nóng hừng hực mới đúng!



(*)Tâm viên ý mã: Câu đầy đủ “Tâm viên bất định, ý mã nan truy”. 

Ý của câu này là Cái tâm con người cũng lao xao, ưa tơ tưởng chuyện này, hay nhớ nhung việc nọ. Phật ví tâm người như loài khỉ, vượn nên gọi là tâm viên (con vượn lòng). “Bạn” của tâm viên là ý mã (ngựa ý). Tâm ý theo nhau, tâm chạy rong, ý cũng chạy rong. Giữ chặt cho tâm ý ở yên, tập trung tư tưởng vào một chỗ, là chuyện không dễ.



“Người đã đi.” Hiện tại Phương Duệ chỉ có thể nói Lôi Thanh Đại đã đi, hắn sợ nếu bây giờ không chui ra khỏi chăn thì hắn nhất định sẽ đánh úp về phía Thẩm Ngọc.

Như vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi!

Vừa nghe thấy người đi, Thẩm Ngọc lập tức vén chăn lên rồi đi ra. Lúc này sắc mặt nàng không biết là vì bị ngạt thở hay làm sao mà mặt vẫn một mảnh đỏ thắm.

Từ trên giường leo xuống, nàng hít sâu mấy hơi, trái tim đang đập nhanh phải vất vả lắm mới trở về như bình thường thì lại vì một câu của Phương Duệ mà…

“Trên giường của ngươi thả vật gì vậy? Vừa nãy tay ta còn sờ phải thứ gì đó rất mềm mại!” Nói xong Phương Duệ liền trực tiếp nhấc tấm chăn ở trên giường lên để tìm vật mềm mại nọ.

Thẩm Ngọc: “………………….”

“Tại sao lại không thấy, vừa nãy mới…” Phương Duệ đang nói liền dừng lại, giống như nghĩ tới điều gì đó nên hắn liền nhanh chóng quay đầu lại, sau đó ánh mắt rơi ở trên ngực Thẩm Ngọc tựa hồ như hiểu rõ vật mềm mềm kia là thứ gì.

Từ nhỏ Phương Duệ đã được Hoàng hậu dạy bảo phải giữ mình trong sạch, vì thế thời điểm hắn là Thái tử Đông cung mặc dù có một đàn mỹ nhân như hoa như ngọc nhưng tâm hắn cũng không hề nhúc nhích lay động. Sau đó đến năm hắn mười bảy tuổi liền quen biết Thẩm Ngọc, đến năm mười chín tuổi liền định hướng tình dục của mình là nam nhân nên mấy thứ liên quan đến nữ nhân… hắn căn bản chưa bao giờ chạm qua.

Cho nên vừa nãy hắn thật sự không biết vật đó là gì, chẳng qua cảm thấy nó mềm mại cực kỳ, khẳng định khi nắm vào tay thì xúc cảm sẽ rất tốt, chỉ là hắn không nghĩ tới…

Thì ra nữ nhân quả thật giống như mấy tiết mục hài thô tục trên đường phố nói là mềm mại vô cùng!

Thẩm Ngọc đương nhiên biết vật kia là vật gì, vì thế nàng liền bảo vệ ngực mình rồi trừng mắt liếc Phương Duệ.

Cảm giác miệng đắng lưỡi khô càng thêm mãnh liệt, Phương Duệ ho khan một tiếng rồi rời ánh mắt khỏi người Thẩm Ngọc. Mặc dù thanh âm hắn vẫn cố ý ép tới khàn nhưng vẫn có thể để người ta nghe ra vài phần ngả ngớn:

“Người nhìn thì có vẻ gầy yếu, nhưng xem ra đó chỉ là nhìn mà thôi!”

Thẩm Ngọc nhắm mắt thở ra một hơi, sau đó nàng mở mắt nhìn nam nhân trước mặt:

“Ngươi hãy nghĩ thật tốt ba điều kiện đi rồi ta sẽ đáp ứng ngươi, đến lúc đó ngươi phải làm như cái gì cũng đều không biết.”

Phương Duệ nhíu mày, Thẩm Ngọc thật sự coi lời nói thật của hắn thành nói giỡn. Hắn bước xuống khỏi giường rồi tiến vài bước về phía Thẩm Ngọc:

“Vừa nãy không phải ta đã nói một điều kiện rồi sao… Ngoan ngoãn kêu một tiếng ‘Phu quân’ cho ta nghe thử một chút.”

Thẩm Ngọc: … nàng đến tột cùng là trêu chọc đến tên không biết xấu hổ này lúc nào chứ???

Lúc này lỗ lai Phương Duệ đột nhiên động một cái, thanh âm nói chuyện ở ngoài sân nhỏ truyền vào lỗ tai hắn, nếu hắn nhớ không nhầm thì đây là thanh âm của lão thái gia.

“Ngươi nói vừa nãy Lôi tướng quân xông vào phòng ngủ của Ngọc Nhi sao? Theo như lời nói của hắn thì trong phòng Ngọc Nhi còn có người khác?”

Lão quản gia vừa đẩy xe lăn vừa nói: “Lão thái gia, vừa nãy hạ nhân đến bẩm báo thì xác thực là nói như vậy.”

“Cũng không biết được người trong phòng này là ai?”

Lão quản gia lắc đầu rồi đáp: “Nô tài cũng không biết.”

Nghe được thanh âm này, Phương Duệ lại nhíu chặt mày lại. Đêm nay mấy người này có thể sống yên phận một chút hay không?! Lại đến đây vài lần nữa thì hắn thật sự lo lắng ngày mai chính mình sẽ kiếm cái cớ mang Thẩm Ngọc theo bên cạnh để cải trang đi tuần!

Cuối cùng giọng điệu hắn bất đắc dĩ nói:

“Có người đến đây, ta đi trước. Một tiếng ‘Phu quân’ này của ngươi chỉ có thể đợi đến lần sau lại gọi.”

Thẩm Ngọc sững sờ, thầm nghĩ ai lại đến đây? Đừng nói là tổ phụ nhé?!

Phương Duệ bước nhanh về phía cửa sổ, lúc mở cửa sổ ra thì dường như hắn nhớ ra cái gì đó và liền quay đầu lại nói:

“Ngươi vẫn nên sửa sang lại y phục trên người đi, nếu không coi chừng ngươi sẽ bị nghe dạy dỗ.”

Thẩm Ngọc nắm chặt cổ áo và căm tức nhìn Phương Duệ.

Phương Duệ cười một tiếng rồi lập tức nhảy ra ngoài và còn thuận tiện đóng cửa sổ lại.

Thẩm Ngọc nhanh chóng khoá trái cửa, sau khi vừa mới sửa sang lại đầu tóc cùng trang phục thì đã có người gõ cửa.

“Công tử, lão thái gia đến.”

Ra đến bên ngoài Phương Duệ mới thở dài một hơi, vì cái gì cứ mỗi lần muốn ở lâu với Thẩm Ngọc là lại có người đến phá đám chứ!

Nhìn bóng đêm mỗi lúc một thâm trầm, hắn biết trời đã muộn. Lúc này hắn liền cẩn thận vòng ra phía sau và nhanh chóng trở lại trà lâu.

Cùng Dung Thái trở về đến bên ngoài tẩm cung thì ngự lâm quân canh cửa hướng Phương Duệ hành lễ rồi báo cáo:

“Bệ hạ, Thái hậu nương nương đang ở đại điện chờ bệ hạ.”

Phương Duệ nhếch môi cười một tiếng, tới rồi cũng rất tốt…cho dù bà không đến thì ngày mai hắn cũng đi “Thỉnh an”.

Bên trong điện, Thái hậu ngồi ở thiên điện, trên tay bà đang vân vê chuỗi Phật châu. Đến khi nghe thấy người bên ngoài hành lễ hô một tiếng “Bệ hạ”, biết là Phương Duệ đã trở về vì thế bà mở mắt ra.

“Nhi thần gặp qua mẫu hậu.”

Thái hậu giương mắt nhìn về phía hắn, trong mắt không có quá nhiều gợn sóng khiến Phương Duệ nghĩ tới hình ảnh một phụ nhân không màng thế sự, chuyện gì cũng đều nhìn một cách lãnh đạm… thế nhưng sự thật lại không phải như thế!

Trên người Thái hậu là một chiếc áo khoác tay rộng màu đen, trên sắc vải màu đen tối tăm là hoa văn hình ảnh sông nước hùng vĩ được  thêu bằng sợi tơ vàng nổi bật khiến Thái hậu nhìn vô cùng ung dung hoa quý. Tuổi bà đã gần bốn mươi nhưng bảo dưỡng thoả đáng nên nhìn mặt bất quá mới chỉ khoảng ba mươi mà thôi. Vẻ bề ngoài của bà nhìn rất hiền hoà nhân thiện, thế nhưng có thể trở thành người chiến thắng cuối cùng và lên đến địa vị Thái hậu thì người này chính là thâm tàng bất lộ. Nếu chỉ nhìn mỗi mặt thì vĩnh viễn sẽ không biết được nội tâm của bà như thế nào và ai cũng không thể ngờ bà lại có thể làm ra những chuyên xấu xa dơ bẩn đến vậy.

Thái hậu vốn là ái nữ của quan lớn, bà dựa vào gia tộc lớn mạnh của mình nên hoàn toàn có thể ngồi được lên vị trí Hoàng hậu. Vì thế bà luôn cho rằng ngôi vị Hoàng hậu là dễ như trở bàn tay, nhưng bà lại không ngờ giữa đường sẽ xuất hiện một nữ nhân thân thể yếu đuối bệnh tật, đồng thời còn có công cứu giá nên nàng ta liền được phong làm Hoàng hậu.

Vô luận là thánh sủng hay địa vị đều bị người khác cướp đi thì đáy lòng của bà sao có thể rộng lượng thoải mái được?

“Duệ Nhi, ngươi đi đâu vậy? Tại sao muộn như này mới trở về?” Giọng điệu của Thái hậu cũng không có ý tứ trách tội, tựa như chỉ đang hỏi thăm bình thường mà thôi.

Phương Duệ tuỳ ý trả lời:

“Chính là xuất cung một lúc.”

Nghe thấy Phương Duệ trả lời cho có lệ, Thái hậu bèn nói tiếp:

“Vẫn còn trách ai gia nói muốn tuyển tú cho ngươi sao?”

Nhờ viện cớ chuyện tuyển tú này mà hắn mới có thể tránh mặt Thái hậu được nửa tháng để xoa dịu chính mình.

Phương Duệ ý cười nhiễm khoé miệng đáp:

“Mẫu hậu nếu đã hiểu rõ vậy nhi thần cũng không giải thích thêm. Thời khai quốc chi sơ, tằng tổ phụ đã nói chỉ cần có con nối dòng thì việc tuyển tú có thể xoá bỏ.”

Thái hậu khẽ nhướn khoé mắt: “Vậy Duệ Nhi khi nào thì có con nối dòng?! Ngươi hiện tại ngay cả thẻ bài cũng chưa từng lật qua một lần.”

Phương Duệ ngồi xuống ghế, vui vẻ chưa hề tiêu tan:

“Mẫu hậu không cần phải bận tâm, nhi thần còn trẻ, nếu như mẫu hậu muốn quan tâm thì không bằng quan tâm hoàng đệ đi. Đệ ấy năm nay đã đến tuổi trưởng thành, cũng nên bàn đến hôn sự rồi.”

Nói đến tiểu nhi tử thì ánh mắt Thái hậu khẽ động, bà bưng chén trà trên bàn nhấp một ngụm rồi nói:

“Hôn sự của Trạm Nhi sẽ do hoàng huynh là con làm chủ.”

Còn để cho hắn làm chủ? Chỉ sợ người hắn chọn sẽ không có ai có thể khiến Thái hậu vừa lòng.

“Vậy chuyện này nhi thần sẽ lưu ý nhiều hơn.”

“Ai gia cũng không ép buộc ngươi phải tuyển tú, chỉ là chuyện con nối dòng này rất là quan trọng.”

“Nhi thần đã biết.”

Từ trước đến nay Thái hậu cùng hắn luôn thiếu chuyện để nói, thế nên bà chỉ ngồi một lúc rồi rời đi.

Sau khi tiễn Thái hậu thì Phương Duệ nhanh chóng thu hồi tầm mắt và nói với Dung Thái đứng ở phía sau lưng:

“Đi thăm dò xem Trạm vương thích dạng nữ tử gì?”

Dung Thái sững sờ: “Bệ hạ, người thật sự muốn làm mai cho Trạm vương điện hạ sao?”

Phương Duệ cong môi cười, trong con ngươi của hắn loé lên tia giảo hoạt:

“Đương nhiên rồi, trẫm đâu có nói suông? Mà còn nhất định muốn thành sự thật!”

Phương Trạm là thân hoàng đệ của hắn, bản tính ngược lại không hề xấu, khi còn nhỏ lúc nào cũng lem nhem nước mũi bám theo hắn kêu hoàng huynh vô cùng đáng yêu. Nếu không phải do Thái hậu chủ tâm châm ngòi ly gián bằng việc lập Vương phi cho hoàng đệ khiến đệ ấy bị lợi dụng mà không biết, cũng may đệ ấy sớm tỉnh ngộ. Sau khi hắn đăng cơ được sáu năm, Thái hậu bức vua thoái vị, cũng bởi vì hoàng đệ mật báo cho Thẩm Ngọc nên Thẩm Ngọc mới có cơ hội kịp thời cứu giá.

Thay vì huynh đệ tương tàn thì chi bằng hắn biến Phương Trạm trở thành người bên cạnh mình để cho Thái hậu bó tay hết cách, chuyện này cũng không phải là không thể.

Thế là đường cong nơi khoé miệng Phương Duệ lại cao hơn chút ít.

Thấy bệ hạ nhà mình vui vẻ như vậy, Dung Thái trong nháy mắt liền hiểu rõ ý tưởng của bệ hạ…

Bệ hạ muốn thu mua lòng người đại khái là được thừa kế từ Thành đế, hơn nữa so với Thành đế còn muốn xuất sắc hơn!