Một người dùng cả trái tim của mình để yêu một người, mang cả tâm trí của mình để dung nạp hình bóng của người ấy, đem tất cả những gì của bản thân mình để yêu người kia, vậy mà cũng không nhận lại được cái gì.
Con người vốn là tham lam, những thứ không thuộc về mình vẫn mù quáng cố chấp giữ chặt lấy, cũng giống như không có được tình yêu của đối phương liền đem gông xiềng khóa chặt người đó lại. Cứ như vậy lôi cả hai vào con đường tăm tối chẳng tìm thấy tia sáng nào, mờ mịt một màu đen.
...
"Lục Tổng, giấy tờ tôi đã chuẩn bị xong, mời ngài xem qua."
Lục Đình Phong nhận lấy vài tờ giấy từ tay của luật sư, đọc qua một lượt, hài lòng nói.
"Được rồi, cảm ơn anh luật sư Trần, không có chuyện gì nữa anh có thể đi."
"Không làm phiền ngài nữa, tôi xin phép."
Hắn lần nữa đọc qua văn bản được in trên tờ giấy, trong lòng thoáng chút bi thương, mắt nhìn chăm chăm lấy tờ giấy miệng thì thầm.
"Để em có thể mãi mãi ở bên cạnh anh, anh chỉ còn cách này."
...
Lúc Lâm Chính Thần tỉnh dậy đã là chiều hôm sau, cậu nằm yên trên giường giương mắt nhìn trần nhà quen thuộc, lòng mang nhiều suy tư. Cậu thử cử động thân thể, như cậu nghĩ đến nhúc nhẹ thôi cũng cảm thấy đau rồi, vết thương đã được xử lí và bôi thuốc nhưng vẫn âm ỉ đau, đầu thì nhức, cổ họng thì khô khốc. Mệt mỏi cùng đau nhức chỉ khiến cậu muốn nằm yên một chỗ.
Có tiếng gõ cửa, sau đó là tiếng mở cửa, dì Mai từ bên ngoài mang thức ăn vào trong. Mùi thơm của thức ăn lan tỏa khiến cho bụng cậu không ngừng kêu gào, từ hôm qua đến giờ chẳng có thứ gì nhét vào bụng ngay cả nước còn chưa uống. Đột nhiên nhớ đến điều gì đó, cậu nhanh chóng hướng về phía dì Mai hỏi:
"Dì không sao chứ? Hắn có gây khó dễ cho dì không."
Dì Mai đặt mâm cơm lên bàn, cười nhẹ, đôi mắt triều mến nhìn cậu.
"Đứa trẻ ngốc này, thân cậu không lo lại đi lo cho tôi. Tôi không sao, Lục Tổng cũng không tra cứu chuyện đó nữa, cậu cứ an tâm tịnh dưỡng, hai tuần nữa là hôn lễ được cử hành rồi."
"Hôn lễ? Hôn lễ của ai?" Lâm Chính Thần ngây ngốc hỏi.
"Là của..."
"Dì Mai có thể ra ngoài được rồi."
Không biết hắn đã vào từ lúc nào, tông giọng trầm thấp hướng về phía này, cắt ngang lời của dì Mai.
"Vâng, Lục Tổng."
Đợi cánh cửa hoàn toàn đóng lại, hắn bước gần đến bên giường, trên tay cầm một tờ giấy, cậu khó hiểu nhìn hắn. Hắn ngồi xuống mép giường, đưa cho cậu tờ giấy.
"Em đọc qua rồi kí."
Giấy đăng ký kết hôn.
Tay cậu bất giác run run, thủ đoạn này hắn cũng nghĩ đến, để trói chặt cậu bên mình hắn đã dùng cách này, danh chính ngôn thuận, danh nghĩa hợp pháp.
"Anh là có ý gì? Kết hôn? Lục Đình Phong, anh điên rồi có phải không?"
"Đừng quá giới hạn, đừng khiến anh nổi giận. Ngoan ngoãn kí tên vào, mọi thứ anh đều đã chuẩn bị rồi, chỉ còn vài thủ tục và ngày cử hành hôn lễ nữa là hoàn tất."
"À quên nói cho em biết, ngày kết hôn là ba mẹ em chọn."
Lần nữa bị làm cho bất ngờ, tay cậu bấu chặt lại khiến cho tờ giấy kia cũng theo đó mà trở nên vặn vẹo.
"Anh đã nói cái gì với ba mẹ của tôi?"
"Anh nói gì không quan trọng. Hiện tại họ đã hoàn toàn chấp nhận và tin tưởng giao cả hạnh phúc tương lai của em cho anh rồi."
Hắn đưa tay xoa xoa khuôn mặt của cậu một cách đầy yêu thương. Môi mỉm cười nhìn cậu. Chỉ là trong đôi mắt có chút bi thương mà cậu không thể nhìn thấy được.
"Khốn nạn." Cậu gạt tay của hắn ra khỏi mặt mình.
"Được rồi em cứ thoải mái đọc rồi ký. À anh nhắc em một điều, em xé tấm này sẽ còn tấm khác, in ra không mất một phút đâu."
Lục Đình Phong đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Chính Thần hiện tại giống như chỉ cần còn cậu còn sống là được, còn tất cả mọi thứ đều do Lục Đình Phong an bài, nắm gọn lấy cậu vào lòng bàn tay. Cuộc sống của cậu tựa như đều mặc ý hắn điều khiển.
Hôn nhân, chính là một loại quan hệ dành cho hai con người thật sự yêu thương nhau, nguyện ý gắn bó và dành cả tương lai về sau để sống hạnh phúc bên cạnh nhau, cùng nhau đến khi không thể nữa.
Nhưng giữa Lâm Chính Thần và Lục Đình Phong có thể gọi là tình yêu sao?
Một người ép buộc, một người không thể vùng vẫy, thử hỏi loại hôn nhân này có hạnh phúc hay không?
Nếu đã như vậy, để thoát khỏi Lục Đình Phong anh, tôi chỉ còn cách này.