Tâm Tiêm Ý

Chương 94: “Nếu nàng tức giận, đợi ta hồi phục hẵng trách phạt sau.”




Khi bình minh ló rạng, Thắng Vũ và hai tùy tùng đưa một chậu than đang cháy đỏ vào thiền thất rồi lui sang một bên, lặng lẽ nhìn tình hình trong phòng.

Giường hành quân được lót mấy lớp đệm mềm, một bóng người gầy gò mặc áo choàng dầy dặn nửa nằm bên trên.

Sau một hồi kiểm tra kĩ lưỡng, nét mặt đăm chiêu của Quân y giãn ra, quay đầu báo: “Phu nhân yên tâm, tính mạng của Quân tư đã không còn đáng quan ngại, từ giờ điều trị sẽ dần dần hồi phục.”

Thuấn Âm ngồi bên mép giường, im lặng gật đầu.

Thắng Vũ trông nàng đã vất vả thức trắng một đêm, muốn nhắc nhở nàng nên nghỉ ngơi, nhưng nhìn cảnh trước mặt lại không lên tiếng. Nàng chưa bao giờ thấy dáng vẻ ấy của chủ tử, thể như trong mắt chỉ còn mỗi nơi này.

Người nằm trên giường khẽ cử động, Mục Trường Châu cựa người ngồi dậy, nâng tay ngoắt.

Quân y thấy thế bèn lập tức lui ra: “Tôi xin phép ra ngoài sắc thuốc cho Quân tư.”

Thắng Vũ cũng nối gót rời đi.

Thiền thất lập tức chìm trong tĩnh lặng, Thuấn Âm nhìn chàng, tóc đen lòa xòa trước trán, mắt hé mở mà không có tiêu cự.

Mắt chàng vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, Quân y nói cần phải tĩnh dưỡng thêm nhưng không rõ phải mất bao lâu mới có thể trở lại như trước. Mặc dù vậy, Mục Trường Châu vẫn bình tĩnh vô cùng. Từ tối qua đến giờ sau khi tỉnh giấc chàng chưa ngủ thêm lần nào, xoay mặt đối diện với nàng, thấp giọng mở miệng: “Mọi người đi cả rồi à?” Âm thanh vẫn khàn khàn.

Thuấn Âm đáp: “Đi hết rồi.”

Mục Trường Châu nói: “Có nàng ở đây là đủ.” Chàng vươn tay về phía nàng, nắm lấy tay áo nàng, khóe môi nhướn lên nở ý cười tự giễu, “Cũng may ta vẫn còn thính giác.”

Thuấn Âm nhìn vào mắt chàng, nhớ tới chuyện đêm qua mà lòng nao nao, sau đó nhìn xuống tay chàng, vừa cho rằng chàng định nắm tay mình thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, có người tới.

“Quân tư thật sự bình an rồi sao?” Dù cố tỏ ra cẩn trọng nhưng Hồ Bột nhi vẫn không kiềm được âm lượng của mình. Gã đi trước còn Trương Quân Phụng theo sau, cả hai vội vàng bước đến, ló đầu nhìn vào trong.

Mục Trường Châu dừng tay: “Ừ.”

Thấy chàng đã tỉnh, Hồ Bột nhi quáng quàng bước tới: “Cũng may Quân tư không sao, tối qua thấy ngài với phu nhân…” Rồi gã dừng lại, xấu hổ nhìn Thuấn Âm.

Cứ nghĩ đến chuyện tối qua là gã lại thấy sợ, cả hội tất tưởi tới lui đến mức loạn cào cào, nghe tin Quân tư đã tỉnh thì cuống cuồng trở về thiền thất, đến nơi lại thấy phu nhân ôm chặt Quân tư đang gối đầu trên chân…

Thuấn Âm đưa mắt nhìn gã.

Hồ Bột nhi sững sốt khi trông thấy viền mắt hoen đỏ của nàng, chưa bao giờ gã thấy nàng như vậy, lúng túng gãi râu, càng ngại nói thêm.

Trương Quân Phụng đứng một bên cau mày: “Thị lực của Quân tư vẫn chưa hồi phục à?”

Thuấn Âm đè nén cảm giác lo âu trong lòng, bình tĩnh đáp: “Tạm thời chớ tiết lộ, Quân y bảo cần điều dưỡng.”

Trương Quân Phụng nhìn ra ngoài cửa, hạ giọng nói: “Hôm nay lại có quan viên đến tìm. Quân tư bị thương vắng mặt cũng đã nhiều ngày, dù đứng đầu Hà Tây, nhưng từ khi quân địch rút lui vẫn không ra mặt, chiếu chỉ bổ nhiệm cũng chưa có, trông các quan có vẻ lo lắng lắm. Mấy lần trước bọn họ tới đều bị thuộc hạ tìm lí do thoái thác, hôm nay có cần từ chối nữa không?”

Thuấn Âm không khỏi nhìn Mục Trường Châu.

Chàng khó nhọc mở đôi mắt đục ngầu, như suy tư một hồi, khàn giọng nói: “Cứ cho họ vào đi, dù gì chiếu chỉ sắc phong cũng đã đến.”

Thuấn Âm ngẫm nghĩ: “Vậy để thiếp đi gặp bọn họ.”

Trời giăng mây vần vũ, tuyết nhỏ bay lất phất.

Chúng quan viên Lương Châu đứng ngoài Đông Tự, chốc chốc trò chuyện đôi câu song người nào người nấy cũng căng thẳng lo lắng.

Đợt trước quân địch kéo quân tấn công rồi nhanh chóng rút lui, bọn họ chỉ biết Quân tư dừng chân ở Đông Tự sau khi trở về từ ngoài thành, còn chi tiết ra sao chẳng hề hay rõ.

Thời gian vừa qua tình hình nơi đây rất bất ổn, biết giữa phủ Tổng quản và phủ Quân tư có hiềm khích bất hòa thì chẳng ai dám ló đầu, bây giờ Quân tư đã nắm giữ quyền hành, có thể coi là tân Tổng quản, bọn họ không thể vờ nhắm mắt làm ngơ được nữa, phải nhanh nhanh đến hỏi han bái kiến thôi.

Cho tới khi bông tuyết thấm ướt áo bào, Trương Quân Phụng mới bước ra từ trong chùa, chắp tay với chúng quan viên: “Mời chư vị vào chùa.”

Các quan viên lập tức đi vào.

Lệnh Hồ Thác vừa cưỡi ngựa tới thì cũng đúng lúc trông thấy có một nhóm người lần lượt tiến vào chùa. Hắn ngẩng đầu nhìn cánh cổng trước mắt, thờ ơ nhảy xuống ngựa, theo chân mọi người tiến vào trong.

Một ngôi chùa quạnh quẽ đìu hiu, các quan viên không biết tại sao Quân tư lại dừng chân ở đây, đâm đoán già đoán non. Bọn họ băng qua Phật đường tiến ra sau, được dẫn đến sân ngoài, khi ngửi thấy mùi thuốc thoang thoảng thì mọi người không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Cửa bật mở, Thuấn Âm bước ra.

Chúng quan nhìn nhau, nhao nhao hành lễ rồi nghễn cổ ngó ra sau lưng nàng, song chẳng thấy Quân tư đâu.

Thuấn Âm đã chỉnh xiêm y dặm lại phấn son, nàng quàng khăn lụa đứng trước cửa, nâng hai tay lên để lộ chiếu chỉ, cao giọng nói: “Chiếu chỉ sắc phong của Thánh thượng đã đến, xin tá sử tuyên đọc.”

Trương Quân Phụng bước tới, cung kính nhận lấy bằng hai tay, quay người đối diện với các quan, mở thánh chỉ ra, cao giọng đọc to.

Nghe thấy Thánh thượng sắc phong Mục Trường Châu làm tân nhiệm Tổng quản, các quan lập tức cúi đầu hành lễ ngay tại chỗ.

Một quan viên đứng hàng đầu hỏi: “Nếu Tổng quản đã được sắc phong, nhẽ ra nên ở trong phủ để Đô đốc cùng quan viên các châu ghé thăm yết kiến, chứ nán ở đây thực tình hơi bất tiện, không biết bao giờ chúng tôi mới có thể bái kiến Tổng quản?”

Thuấn Âm đã lường bọn họ sẽ hỏi chuyện này, nàng bình tĩnh đáp: “Việc cần kíp trước mặt là đề phòng giặc ngoại, Đô đôc các châu không cần đích thân tới Lương Châu bái kiến, trước hết cứ ở lại bản châu tăng cường phòng ngự. Lương Châu cũng nên nghiêm ngặt thủ thành, chư vị hẳn còn nhiều chuyện cần làm, những chuyện khác chưa gấp.”

Trương Quân Phụng nói: “Chiếu chỉ của Thánh thượng cũng không thể chậm trễ, trị sở hãy lập tức gửi cáo thị tới mười bốn châu để trấn an lòng dân.”

Chúng quan viên đành đáp phải, nhưng vẫn liên tục ngó vào trong cửa.

Thuấn Âm khẽ chau mày, đang định lựa lời lên tiếng thì chợt trông thấy Trương Quân Phụng cũng nhìn vào cửa, nàng tò mò nhìn theo, bỗng giật mình.

Không ngờ Mục Trường Châu lại chậm rãi bước ra, Hồ Bột nhi đỡ chàng, nhưng ra đến cửa thì lập tức buông tay lùi ra một bên.

Chàng khép chặt vạt áo, tóc đen để xõa, gương mặt gầy gò, sắc mặt nhợt nhạt nhưng ánh mắt vô cùng trấn tĩnh.

Thuấn Âm nhanh chóng định thần, vờ như không có chuyện gì to tát mà tiến tới hai bước, nửa vô tình nửa cố ý đặt tay ra sau lưng chàng.

Có vẻ Mục Trường Châu phát hiện ra nàng, hơi xoay mặt về phía nàng rồi quay tới trước, mở miệng nói: “Cứ làm theo lời phu nhân đi. Mấy hôm trước ta bị thương trong lúc chiến đấu, thời gian qua vẫn luôn tĩnh dưỡng ở đây, bây giờ chư vị đã thấy rồi đấy, không còn gì đáng ngại, có thể yên tâm rồi.”

Dù chàng cố cao giọng vẫn không dằn nổi âm khàn xen lẫn, nhưng đúng là nhìn không có vẻ đáng lo.

Trông thấy chàng, thoạt tiên các quan rất ngạc nhiên, kế đó lấy lại bình tĩnh, cuối cùng đồng loạt khom cười bái kiến, đồng thanh hô lớn: “Kính cẩn tuân lệnh của Tổng quản.” Đoạn tiếp tục quay sang vái Thuấn Âm, “Bái kiến Tổng quản phu nhân.”

“Mọi người trở về đi.” Mục Trường Châu khoát tay.

Các quan vái lạy lần nữa rồi nối gót rời đi. Tới lúc này mới trông thấy một bóng người đứng ở phía sau.

Thuấn Âm dìu Mục Trường Châu, khóe mắt liếc thấy bèn quay đầu sang nhìn, ngạc nhiên gọi: “Lệnh Hồ Đô đốc?”

Hồ Bột nhi thấy hắn ta là lại tức điên, nhưng nghe bảo hắn ta cũng bảo vệ Lương Châu thì gã đành đè nén cảm xúc, chỉ lườm một cái, chủng chẳng nói: “Ngươi tới đây làm gì?”

Lệnh Hồ Thác mặc khôi giáp, vốn đứng rất xa, tới lúc này mới tiến đến, nhìn chằm chằm Mục Trường Châu như thể là lần đầu tiên thấy chàng, ánh mắt quét qua quét lại: “Ta đến trao trả binh quyền, đúng lúc thấy ngươi nhậm chức Tổng quản, không ngờ lại là ở đây.”

Thuấn Âm nghe được câu cuối của hắn, nhìn quanh một vòng song chẳng có gì khác biệt.  Bỗng thấy Mục Trường Châu động đậy, nàng vô thức tiến lại gần hơn, vòng tay ra sau hông chàng mới có thể đỡ được chàng.

Mục Trường Châu ấn tay vào eo nàng để đứng vững, nói: “Nhậm chức ở đây mới thích hợp chứ.”

Ánh nhìn trong mắt Lệnh Hồ Thác dần pha lẫn sự phức tạp, vừa nãy khi nghe chàng nói hắn liền nhớ lại lúc bị đại quân Tây Đột Quyết rượt đuổi, có lẽ Mục Trường Châu đã bị thương trong lần ấy, nhưng chắc chắn không có chuyện đơn giản như vậy, nom dáng vẻ không thể là bị thương nhẹ được. Chợt hắn nhìn vào mắt chàng, không khỏi nhìn thêm mấy lần.

Mục Trường Châu không nghe thấy hắn lên tiếng nhưng cũng chẳng để tâm, chỉ nói: “Nếu đã trao trả binh quyền thì dẫn binh mã Cam Châu về Cam Châu đi, giữ vững thành lũy, lúc nào cần dùng ngươi sẽ điều động sau, ngươi có thể đi được rồi.”

Hồ Bột nhi cũng phụ họa: “Đi nhanh giùm!”

Mục Trường Châu mới nói: “Các ngươi cũng đi đi.”

Hồ Bột nhi ngơ ngác, nhưng khi nhìn thấy người đang tựa sát vào chàng thì bừng hiểu, nháy mắt với Trương Quân Phụng rồi lui ra.

Bàn tay của Thuấn Âm đột nhiên bị nắm chặt như muốn ra hiệu, nàng liếc nhìn Lệnh Hồ Thác, không nói gì mà chỉ đỡ chàng quay người đi về.

Lệnh Hồ Thác nhìn bọn họ bước vào trong sân, đứng một lúc lâu mới xoay gót rời đi, bỗng nhớ lại quá khứ.

Lúc Lương Châu gặp nạn, một mình hắn được phái đi tiếp viện, khi trở về thì mọi người trong gia tộc đều đã bị giết, sau này hắn mới hay phủ Quận công cũng đã không còn, chỉ còn lại Mục Trường Châu. Nhưng lúc ấy chàng đã bỏ văn theo võ, trở thành kẻ không từ thủ đoạn như ngày hôm nay.

Nhưng bây giờ hắn chợt nhận ra, không những mình đã bỏ lỡ toàn bộ sự việc ở Lương Châu mà còn có vẻ hắn chưa từng quen biết chàng…

Mọi người đều đã rời đi, Mục Trường Châu được đỡ về phòng, nằm dựa lên giường. Cùng lúc đó, quân y cùng các tùy tùng tiến vào.

Thuấn Âm buông tay đứng sang một bên.

Quân y đắp lên mắt chàng miếng vải thoa thuốc, dặn dò mấy câu: “Xin Quân tư… à không, xin Tổng quản chú ý nghỉ ngơi đầy đủ, đợi mắt chuyển biến tốt hẵng đi lại. Thoa thuốc lên người làm nóng đổ toát mồ hôi, có lẽ sẽ nhanh khỏi hơn.”

Tùy tùng đặt thau nước nóng xuống một bên, vắt ướt vải, mùi thuốc nồng nặc tỏa ra, định tiến tới lau người cho chàng thì chàng bất thình lình lên tiếng: “Đưa cho phu nhân đi, ở đây có phu nhân lo liệu là đủ rồi.”

Quân y hiểu ý, chẳng trách trước đó ngài ấy lệnh cho mọi người lui xuống, y cũng thức thời rời khỏi.

Tùy tùng khom lưng đưa khăn cho Thuấn Âm. Thuấn Âm vẫn một mực im lặng, đưa tay cầm lấy khăn. Tùy tùng bước xuống, không quên khép cửa ngăn gió rét lùa vào.

Thuấn Âm ngồi xuống mép giường, sợ mất dược tính nên không dám chậm trễ, đẩy vạt áo chàng ra, nhẹ nhàng dùng khăn tay nóng hổi lau lên cổ và gáy chàng, tránh vết thương của chàng, bất giác tiến lại gần hơn, ngửi thấy mùi thuốc trên cơ thể chàng. Nàng cầm khăn tay lau trước ngực chàng, vì chàng vẫn mặc hờ áo khoác nên không thể nhìn thấy những vết sẹo kia, chính lúc này, cánh tay chợt bị chàng chụp lấy.

Nàng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đang quấn băng trắng.

“Tại sao không nói gì?” Chàng hạ giọng hỏi.

Thuấn Âm đáp: “Chàng không lo bị bọn họ phát hiện mắt chàng chưa hồi phục à?”

Mục Trường Châu nói: “Dù không hồi phục thì ta vẫn không từ chối gặp ai.”

Thuấn Âm nhíu mày: “Nếu vậy chàng cũng không thể làm Tổng quản.”

Chàng bật cười: “Ta không làm Tổng quản cũng không quan trọng, có điều không thể để nàng làm nữ chủ nhân của mười bốn châu Hà Tây được, quả thực đáng tiếc.”

Thuấn Âm hạ giọng: “Thiếp cũng chẳng quan tâm.” Nhưng mắt chàng phải lành lại.

“Thật à?” Chàng hỏi.

Thuấn Âm không muốn nói thêm về vấn đề này nữa, cứ nói tiếp lại có cảm giác chàng sẽ không bao giờ hồi phục, nàng chỉ im lặng toan rút tay ra.

Mục Trường Châu cảm nhận được, kịp thời bắt lấy, khàn giọng nói: “Chắc chắn sẽ lành.”

Thuấn Âm mím môi, bàn tay được chàng kéo ra khỏi những vết sẹo trên ngực, đưa đến thắt lưng, chợt cảm thấy xấu hổ, nàng đè khăn lên bụng chàng, nhẹ nhàng lau quanh hông.

Rõ ràng đôi bên đã thân mật nhường ấy.

Sau mấy lần, chàng mới ấn tay nàng lại: “Được rồi, đã toát mồ hôi rồi.”

Tay Thuấn Âm nóng bừng lên, muốn rút về nhưng lại bị chàng kéo lấy. Chàng không nhìn thấy nên chỉ bắt được tay áo nàng, đột nhiên hỏi: “Đã đọc bản tấu chưa?”

Thuấn Âm khựng lại: “Đọc rồi.”

Hầu kết ở cổ Mục Trường Châu cục cựa, muốn nói gì đó song lại không thể thốt thành lời.

Thuấn Âm nhớ lại hành trình trở về đầy gấp gáp cho đến nỗi kinh hoàng đêm qua, cố ý giật tay áo về, lạnh lùng nói: “Chàng sắp xếp chu đáo thật đấy, thậm chí còn tính toán thời gian để thiếp đi Trường An, nếu thiếp mà về trễ…”

Nàng không dám nói ra, đứng dậy đặt khăn xuống.

Mục Trường Châu không lên tiếng.

Trong không khí ngập tràn mùi thuốc, một lúc sau vẫn không nghe thấy tiếng trả lời, Thuấn Âm quay đầu nhìn.

Chàng vẫn dựa trên giường, áo quần hơi xộc xệch, mái tóc đen buông xõa, vải mềm che đi đôi mắt, môi mỏng mím chặt, không rõ đã ngủ hay đang thức.

Thuấn Âm vô cớ hốt hoảng, bước chân trở về, cẩn thận dò xét: “Chàng ngủ rồi à?”

Mục Trường Châu không đáp.

Nàng ngồi xuống, cúi đầu nhìn mặt chàng, ngập ngừng gọi: “Nhị lang?”

Mục Trường Châu thình lình động đậy, vòng tay ôm lấy nàng, hơi thở phả vào mặt nàng: “Ta không sao, nếu nàng tức giận, đợi ta hồi phục hẵng trách phạt sau.”

Thuấn Âm thầm thở phào, thấp giọng quở: “Còn xảo trá thế đấy…”