“Âm nương đang chờ ta… trở về…”
***
Gió tây bắc thốc mạnh từng cơn, rồi cũng bị tiếng vó ngựa rầm rập lấn át. Toán quân khinh kỵ phi nhanh tựa gió chỉ khoảng mấy trăm người, mà truy đuổi ráo riết phía sau là cả đại quân kỵ binh Tây Đột Quyết.
Nơi hoang mạc triền miên ngút ngàn, kỵ binh Tây Đột Quyết với quân phục xám trắng như cát bụi mù mịt ập đến từ chân trời, sắp sửa bắt kịp.
Toán quân khinh kỵ Lương Châu trang bị nhuyễn giáp da đen, cầm giáo đeo đao, đương chạy về Lương Châu thì đột ngột đổi hướng quay lại, cúi rạp người giục ngựa phóng vùn vụt, tấn công vào cánh hông của đại quân địch, trường giáo đâm thẳng tới trước.
Binh mã quân địch vốn là bên tấn công bất ngờ nay đã đảo chiều, phần lớn bọn chúng là kỵ binh hạng nặng nên khi sực nhận ra thì cũng đã quá muộn.
Cánh hông đã bị tấn công, mã giáo mở đường “khoét” một lỗ trống, cuộc phản công đột ngột đã làm rối loạn trận thế của kỵ binh Tây Đột Quyết, dẫn đến đại quân truy đuổi đằng sau không thể dừng lại kịp thời, liên tiếp chen lấn giẫm đạp nhau.
Còn khinh kỵ binh Lương Châu tựa lưỡi gươm sắc bén mau chóng hợp lại.
Một mệnh lệnh phát ra từ đội ngũ: “Rút!”
Khinh kỵ nhanh như gió, ngay lập tức di chuyển theo mệnh lệnh, lao thẳng tới rồi đổi hướng, sau đó chạy sâu vào miền hoang dã.
Một hồi sau, toán quân khinh kỵ đã chạy đến chỗ khuất gió. Hồ Bột nhi nhảy xuống ngựa, vừa th ở dốc vừa vuốt mặt: “Quân tư từ chối đám cẩu tặc kia, lần này bọn chúng sẽ không dễ dàng rút lui giống cái đêm dấy binh đâu.”
Mục Trường Châu đứng ở nơi đón gió, tập trung lắng nghe động tĩnh, nói: “Khả hãn của bọn chúng đã bị thương, mà phe ta là khinh kỵ binh cưỡi khoái mã, đi thẳng về phía sau rồi tiếp tục đánh tới, buộc chúng phải rút lui.”
Hồ Bột nhi sáng hai mắt, song lại do dự: “Ngộ nhỡ đại quân của chúng quay về chi viện thì sao?”
“Còn thì sao nữa?” Mục Trường Châu kéo dây cương, phóng mình lên ngựa, “Đánh!”
Một binh sĩ lập tức đưa cung tên cho chàng. Mục Trường Châu nhận lấy, quay qua căn dặn: “Chắc chắn lần này bọn chúng sẽ cố sức giết ta, các ngươi theo ta nhớ phải cẩn thận, đề phòng bị bao vây.”
Hồ Bột nhi giục ngựa đuổi theo, trợn mắt hỏi: “Cớ gì Quân tư lại nói vậy?”
Mục Trường Châu cười gằn, phóng tầm mắt ra xa: “Lúc thấy ngươi hữu dụng thì chí ít có thể giữ một mạng cho ngươi, nhưng một khi không chịu hợp tác, đã thế còn dính dáng tới chuyện cũ thì đương nhiên sẽ trừ khử ngươi.”
Chuyện cũ nào? Hồ Bột nhi rơi vào sương mờ, gã nhìn theo ánh mắt chàng song chỉ thấy khói bụi mịt mù cùng hình bóng thành Lương Châu nơi xa.
Bất chợt có tiếng kèn lệnh đưa tới từ trong gió, khoảng cách quá xa, nghe hư ảo như đến từ thinh không.
Mọi người tức khắc nâng cao cảnh giác, cùng nghiêng đầu nhìn về phía tây.
Hồ Bột nhi nhanh chóng phản ứng, vội la lên: “Nguy rồi, có vẻ là kèn lệnh Thổ Phồn tấn công, quả nhiên bọn chúng đã bắt tay cấu kết, e là đám cẩu tặc Thổ Phồn đã tràn vào Lương Châu rồi!”
Mục Trường Châu đanh mặt, phất mạnh dây cương: “Đi ngay!”
Hồ Bột nhi vẫy tay thật mạnh ra hiệu cho tất cả lên ngựa. Khinh kỵ binh dàn thành hàng dọc, cưỡi ngựa lao vụt đi.
Trong thành Lương Châu, quân lính ở doanh trại ngoài thành đã được điều động đến các cổng và quan ải.
Bên dưới cổng tây không chỉ có binh mã Lương Châu tất bật lui tới mà còn có mấy nghìn binh mã Cam Châu dàn trận, đại quân đông nườm nượp, xem chừng cũng vừa được điều tới.
Lệnh Hồ Thác cưỡi ngựa đi ra từ trong cổng, một lần nữa mặc lên người bộ áo giáp xám bạc, cầm bội đao trong tay, nhìn những binh mã thân thuộc dưới trướng đang đứng ngay trước mắt, hắn bất giác dừng chân.
Trương Quân Phụng cưỡi ngựa chạy tới từ doanh trại, chắp tay với hắn: “Quân tư đã dặn, Lương Châu phải làm tốt công tác đề phòng bị xâm lăng bất cứ lúc nào. Hiện tại toàn bộ binh mã Cam Châu lẫn Túc Châu đã được Lương Châu tiếp quản, theo chỉ thị của Quân tư canh phòng nghiêm ngặt quan ải Bản Châu, ngoài ra còn điều thêm bốn nghìn binh mã đến giao cho Lệnh Hồ Đô đốc chỉ huy.”
Lệnh Hồ Thác nheo mắt nói: “Hắn ta thật sự để ta tiếp tục lãnh binh.”
Trương Quân Phụng đang vô cùng bận rộn, không dư hơi sức để ý nhiều thứ, chỉ nhíu mày bảo: “Ta biết Lệnh Hồ Đô đốc không rõ nội tình chuyện cũ, ngay bản thân ta cũng không hiểu cụ thể chi tiết, nhưng ta đã theo Quân tư nhiều năm, ít nhiều cũng biết ngài ấy đang làm gì. Chuyện mà ngài ấy đã và đang làm cũng không khác Đô đốc.” Hắn dừng một lúc, nghiêm nghị nói, “Thậm chí còn nhiều hơn thế.”
Lệnh Hồ Thác lộ vẻ hồ nghi, không nói gì mà chỉ nhìn hắn ta.
Bất thình lình có tiếng kèn lệnh vang lên, Trương Quân Phụng biến sắc, tức tốc quay đầu nhìn lên tường thành, hô lớn: “Nhanh! Đánh trống báo tin! Sẵn sàng chiến đấu!”
Lệnh Hồ Thác cũng quay đầu tìm nguồn âm, đó là tiếng kèn lệnh của Thổ Phồn, to rõ ràng, mới chớp mắt đã truyền đi thật xa, xem chừng đại quân của chúng đã đến gần.
“Giờ thì đã hiểu vì sao lại để ngươi cầm quân chưa?” Trương Quân Phụng nói thật nhanh, ngay sau đó tức tốc cưỡi ngựa phi về thành, đồng thời hét lớn, “Truyền lệnh của Quân tư! Bảo vệ Lương Châu!”
Lệnh Hồ Thác nhìn theo bóng hắn rời xa, vừa xoay người lại thì trông thấy binh mã Lương Châu đã nhanh chóng di chuyển, được các phó tướng chỉ huy tản khắp thành.
Một phó tướng thuộc hạ trong binh mã Cam Châu ruổi ngựa tới gần, vừa sốt ruột vừa chần chừ chờ lệnh của hắn: “Đô đốc…”
Lệnh Hồ Thác cầm đao trong tay, chợt nhớ đến câu nói của Mục Trường Châu: “Chỉ cần ngươi nhớ mình vẫn là thuộc hạ cũ của Hà Tây, có trách nhiệm với Hà Tây là đủ rồi.”
Quả nhiên Mục Trường Châu hắn ta không quan tâm mình có tin hắn hay không, hắn chỉ muốn mình cầm quân bảo vệ Lương Châu vào lúc cần kíp.
Tiếng kèn lệnh lần nữa vang lên như hòng ra oai, biểu đạt ý đồ đại quân đang kéo đến.
Trong thành loáng thoáng có tiếng bách tính ngạc nhiên dò hỏi lẫn tiếng dáo dác bỏ chạy.
Nghe thấy âm thanh kèn lệnh, Lệnh Hồ Thác hừ một tiếng, lẩm bẩm: “Quả nhiên ta chỉ là quân cờ của ngươi.”
Phó tướng không nghe rõ, vội hỏi: “Đô đốc bảo gì cơ?”
Lệnh Hồ Thác trông về hướng quan ải vang tiếng kèn lệnh: “Ta nói muốn làm tròn trách nhiệm của tướng sĩ Hà Tây, chuẩn bị theo ta ngăn chặn Thổ Phồn!”
Vừa dứt lời, hắn vung thanh đao lên, dẫn đại quân lao đến nơi phát ra tiếng kèn lệnh.
***
Trời nhạt nhòa ẩn mình sau áng mây, cuối thiên không tô một màu ảm đạm.
Dưới chân núi cách khu vực liên minh mấy chục dặm về phía sau, một toán binh mã Tây Đột Quyết phóng nhanh vùn vụt, tháp tùng Khả hãn bị thương trở về.
Binh mã cầm loan đao trong tay dàn hàng hai bên phòng vệ nghiêm ngặt. Khả hãn được đỡ ra từ trong lều, sơ cứu đơn giản, chưa kịp cởi Hồ bào dính máu đã được lính dìu dậy đưa lên lưng ngựa lót nệm dày, cẩn thận nắm lấy dây cương định bụng phóng đi.
Đột nhiên gió trở mạnh, một trăm khinh kỵ binh Lương Châu như những chiếc bóng lao ra từ cánh bên, xông thẳng về phía chúng.
Binh mã phòng thủ của Tây Đột Quyết thất kinh, vội vã hô hoán thúc giục Khả hãn đi nhanh.
Nhưng khinh kỵ binh đã xông thẳng đến phía sau bọn chúng, tận dụng lợi thế vung mạnh lưỡi gươm sắc bén, chỉ chớp mắt đã chém ngã vài tên địch.
Đội ngũ phòng vệ Tây Đột Quyết càng hốt hoảng tợn, tưởng chừng đối phương sẽ bị đại quân phe chúng truy đuổi vây quét, ngờ đâu vẫn có thể quay sang tấn công phía sau. Vốn dĩ chúng đã nóng ruột muốn hộ tống Khả hãn mau chóng rời đi, vậy mà bây giờ đâm ra lo lắng hỗn loạn hơn.
Và chỉ trong chớp mắt ấy, lại có thêm mấy trăm khinh kỵ nhảy ra từ cạnh sườn, người dẫn đầu mặc áo đen cưỡi con ngựa ô to lớn, nhấc tay kéo căng dây cung, nhanh tựa gió táp mà cũng thận trọng vững vàng.
Trông thấy bóng dáng người nọ, binh sĩ Tây Đột Quyết hốt hoảng hô hoán.
Một mũi tên bắ n ra, bay thẳng đến Khả hãn nằm trên lưng ngựa ở đội ngũ phía trước.
Binh sĩ Tây Đột Quyết xông tới ngăn cản nhưng lại bị trúng tên ngã ngựa, Khả hãn may mắn tránh thoát song con ngựa dưới thân đã giật mình chồm lên phóng vụt đi, khiến đội hình càng thêm hỗn loạn.
Khả hãn nén đau, hét lớn bằng tiếng Đột Quyết gọi người bảo vệ. Nhưng từ trong đội hình khinh kỵ binh Lương Châu đã vang lên tiếng Đột Quyết: “Viện binh Lương Châu tới giết Khả hãn! Viện binh Lương Châu tới giết Khả hãn!”
Quân sĩ Tây Đột Quyết càng rối loạn, sợ rằng sẽ có thêm toán quân khinh kỵ Lương Châu tiếp tục xuất hiện, bọn chúng cuống cuồng rút lui về phía sau, bao quanh Khả hãn kín mít. Khả hãn nằm trên lưng ngựa, giận dữ thét lớn bằng tiếng Đột Quyết: “Giết hắn! Giết tên họ Mục!” Binh mã Tây Đột Quyết tức tối rút lui nhanh hơn, cùng lúc đó có binh sĩ vội vã thổi kèn hiệu.
Đội quân Lương Châu đã lần nữa tập hợp với nhau, Mục Trường Châu dừng ngựa hạ cung, giơ tay ra dấu không cần phải tiếp tục truy đuổi.
Hồ Bột nhi vỗ đao vào ngựa chạy tới, cười to ha hả: “Mấy câu tiếng Đột Quyết Quân tư dạy hiệu quả thật đấy, có vẻ bọn chúng tin phe ta có viện quân đến giết lão khọm Khả hãn thật!”
Mục Trường Châu nói: “Khoan hãy đắc chí, đó là tiếng kèn truyền lệnh.”
Hồ Bột nhi lập tức tắt cười.
Mục Trường Châu xoay người, tập trung lắng nghe động tĩnh đang đến.
Tiếng kèn hiệu của đội ngũ tháp tùng Khả hãn đã rời xa, theo hướng mà bọn họ lặng lẽ đi vòng đã có âm thanh chấn động của cả đại quân kéo đến.
Hồ Bột nhi nhanh chóng bắt được tiếng động ấy, vội nói: “Quả nhiên đại quân bọn chúng đã quay lại chi viện!”
Mục Trường Châu lạnh lùng nhìn chằm chặp hướng phát ra âm thanh, tức khắc hạ lệnh: “Cử hai người trở về tung tin Khả hãn đã rút lui, những người còn lại theo ta giữ chân đại quân này.”
Hồ Bột nhi dứt khoát đáp rõ, cử hai thuộc cấp nhanh chóng đi đường vòng gấp rút trở về về Lương Châu.
“Đi!” Mục Trường Châu xoay đầu ngựa chuyển hướng, lao vụt đi.
Toàn bộ đội hình lập tức di chuyển.
Khói bụi bay mịt mù dưới vòm trời đã tối, có tiếng vó ngựa chợt đến gần.
Đại quân Tây Đột Quyết vẫn lăm le truy đuổi bọn họ cuối cùng đã bắt kịp, chúng dàn đội hình theo chiều ngang, thoạt nhìn cứ tưởng trải dài tới vô tận, nhưng càng đến gần thì đội hình của chúng càng khép chặt, xông tới bao vây đội quân khinh kỵ Lương Châu.
Hồ Bột nhi thấy tình hình không ổn, ra roi thúc ngựa: “Nhanh! Phải nhanh lên!”
Vó ngựa bứt tốc lao đi hòng thoát khỏi vòng vây tứ phía.
Mục Trường Châu bất chợt vung tay, dẫn đầu lao nhanh đến mạn sườn, đang phi nước đại thì đột ngột ngồi thẳng dậy, mau chóng lắp tên vào cung bắn một phát, rồi ngay sau đó chàng tức tốc rút đao, cúi người xông thẳng về phía trước.
Khinh kỵ binh ở tả hữu hai bên đồng loạt bám theo chàng.
Mạn sườn lực mỏng đã bị lưỡi đao đâm toác, đối phương vây khép thất bại, đội hình hai bên cũng đã đụng độ.
Vũ khí chạm nhau, binh mã Tây Đột Quyết điên cuồng thét to lao tới, giao tranh với đội ngũ phía trước.
Mục Trường Châu phóng ngựa vung đao, hất ngã hai tên địch tấn công bên cạnh, nhưng quân địch vẫn bất chấp liều mạng xông về phía chàng, cứ như trong mắt chúng không còn ai khác ngoài chàng.
”Lao ra!” Chàng hạ lệnh, kéo ngựa nhấc vó đổi hướng, liên tục quơ đao. Khinh kỵ binh lập tức dốc toàn lực mở đường máu thoát thân.
Quân địch phát điên xông lên phía trước, mặc xác quan tâm có giết nhầm đồng đội hay không. Rồi bất thình lình có một đội quân khác lao đến, bọn chúng lần lượt rút đao, từ lưỡi đao đến vỏ ngoài ướt đẫm nước. Đằng sau cũng có cung thủ Tây Đột Quyết vội vàng giương cung, trên mũi tên rút ra cũng rỉ nước tí tách.
Mục Trường Châu quét mắt nhìn, sầm mặt ra lệnh: “Nhanh lên!”
Hồ Bột nhi đang định dẫn người mở đường máu xông ra, vừa chém được mấy tên lính Tây Đột Quyết thì thấy toàn bộ quân địch lao thẳng tới trước, gã quay đầu nhìn, bọn chúng tập trung đuổi theo Quân tư.
Quả nhiên Quân tư liệu sự không sai, bọn chúng thực sự muốn giế t chết ngài ấy. Gã sực nhận ra lão khọm Khả hãn đã truyền đi tiếng kèn lệnh gì, chắc chắn là lệnh cho đại quân giết bằng được Quân tư, bảo sao bọn chúng phát điên đến thế!
Nhìn thấy bóng dáng áo bào đen cùng ngựa ô bị đám đông bao vây kín mít, và như biết chàng giỏi bắn tên nên bọn chúng quyết liều mạng tiếp cận, không để hở khoảng cách cho chàng nhắm bắn.
Hồ Bột nhi nhớ tới mệnh lệnh của chàng, lập tức quát lớn: “Nhanh phá một góc đi, tuyệt đối không được để bị bao vây!” Dứt câu, gã chụp lấy trường giáo trong tay khinh kỵ binh bên cạnh, ngựa phóng lên, dùng hết sức đẩy ra binh lính Tây Đột Quyết, sốt ruột hô to, “Quân tư!”
Và ngoài dự đoán, một góc của đội quân bao vây trước mắt bỗng bị chọc thủng, lớp lớp binh mã Tây Đột Quyết như bị đánh bật ra, quân địch bay đầu ngã ngựa rơi xuống đất, một con ngựa ô chồm vó nhảy ra, thân mình lấm lem máu đỏ, người cưỡi trên lưng trực tiếp mở đường máu, trường cung bên tay trái đẫm máu tươi, hoành đao nắm trong tay phải nhỏ máu thành dòng.
“Đi!” Mục Trường Châu ra lệnh, cưỡi ngựa phóng vụt đi.
Hồ Bột nhi tức khắc hô lớn: “Xông lên! Mau xông ra!”
Khinh kỵ binh lập tức áp sát tạo nên đội hình chặt chẽ, vòng ngoài chĩa giáo còn vòng trong giương đao, nhân lúc Quân tư mở được lối thoát, toàn bộ nhanh chóng lao ra thật nhanh.
Gió mạnh gào thét thổi bay mùi máu tanh, đại quân Tây Đột Quyết bị đánh ngã liểng xiểng, lần nữa đổi hướng truy đuổi bọn họ.
Hồ Bột nhi ném trả trường giáo cho kỵ binh, cầm thanh đao đẫm máu nhìn quanh quất, t hở dốc nói: “Quân tư, bọn chúng vẫn truy đuổi ta, nhưng tốc độ chậm lại rồi, chúng bị dụ thật rồi!”
Vừa dứt lời, con ngựa dưới thân càng phi nhanh tới trước, nhưng cùng lúc ấy gã lại ngửi thấy mùi máu rõ ràng hơn, ngẩng đầu nhìn lên thì chợt thấy trên lưng áo bào của Mục Trường Châu bị rách mấy đường, để lộ nhuyễn giáp lấp ló bên dưới, nghi hoặc hỏi: “Quân tư bị thương à?”
Mục Trường Châu cưỡi ngựa không dừng, thấp giọng nói: “Đi, giải quyết càng sớm càng tốt, còn trở về Lương Châu sớm.”
Hồ Bột nhi im lặng, đánh ngựa đi nhanh hơn. Toàn bộ đội ngũ khinh kỵ bám theo không rời, kéo đại quân truy đuổi đi xa hơn.
***
Trong điện Diên Anh tại thành Trường An, chùm tia sáng ngày một mờ dần.
Thuấn Âm đã được cho phép đứng dậy nhưng bản thân nàng vẫn chưa hết bàng hoàng.
“Chỉ có hai người là trẫm và y biết chuyện này, cô là người thứ ba.” Đế vương thong thả lên tiếng.
Nàng không nhúc nhích cử động, quên mất cách nói năng, cho đến lúc có thứ gì đó lọt vào tầm mắt.
Thuấn Âm nhìn xuống, nội thị khom lưng dâng lên một chiếc túi gấm bằng hai tay.
Đế vương đứng phía trước: “Đây là thứ được mật thám Trung Nguyên đem về khi bị Mục Trường Châu lấy cớ trục xuất, từ hồi Lương Châu còn chưa bị chia cách với Trung Nguyên. Từ đó trở đi, hai bên không còn trao đổi tin tức thêm, mãi đến lúc cô tới Lương Châu.”
Thuấn Âm không khỏi nhìn túi gấm, túi thêu hoa văn tinh xảo nhưng không rõ bên trong chứa thứ gì.
Dừng một lúc, đế vương tiếp tục: “Y từng nói với trẫm, nếu có một ngày y trở về trình báo thì hãy trả lại thứ này cho y, còn nếu y không thể quay về thì hãy dùng nó vào mục đích khác. Nhưng trẫm không ngờ cuối cùng người dâng hiến bản đồ cho trẫm lại là phu nhân của y, thế thì giao thứ này lại cho cô vậy.” Nói đoạn, đế vương giơ tay lên.
Nội thị lập tức dâng cao túi gấm.
Thuấn Âm nhận lấy chiếc túi gấm, cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói: “Tạ ơn bệ hạ đã cho biết.”
Đế vương quan sát nàng một lượt: “Ta phải cám ơn cô mới đúng.” Lần này y không xưng hô là bậc quân vương, một lúc sau mới nghiêm túc nói, “Quay về đi, trẫm sẽ sớm hạ chỉ.”
Thuấn Âm cúi đầu hành lễ cáo lui, rời khỏi cửa điện, ra tới bên ngoài mà sóng lòng vẫn chao đảo dâng trào.
Thắng Vũ đi sau, các nội thị cũng đồng thời đưa tiễn, vậy mà nàng không hoài chú ý, bên tai và đáy lòng vẫn cứ văng vẳng những lời khi ở trong điện.
Trời tối, Phong Vô Tật đứng trên trường lang dịch quán ló đầu dòm quanh, đưa mắt nhìn người đưa tin cưỡi ngựa rời đi, rồi vừa nghiêng đầu thì trông thấy một cỗ xe ngựa chạy tới từ hướng trong cung, xe dừng ở ngoài sân, theo sau còn có mấy nội thị, cậu vội vàng ra đón.
“A tỉ!” Cậu hào hứng chạy tới trước xe, “Quả là tin tốt, a tỉ chưa về thì khẩu dụ của Thánh thượng đã đến, xem ra chuyến này tỉ vào cung rất thuận lợi!”
Thuấn Âm xuống xe, tựa như vừa hoàn hồn: “Tin tốt gì?”
Phong Vô Tật kể: “Vừa mới nãy có cung nhân đến đưa tin, căn dặn dịch quán thu xếp cho người đi triệu Mục Nhị ca vào kinh. Đây là tin tốt chứ còn gì nữa, chắc chắn muốn sắc phong trực tiếp đây mà, a tỉ chỉ việc ở đây đợi Mục Nhị ca lên kinh là được.”
Thuấn Âm mới nhớ ra đế vương có nói sẽ hạ chỉ, đúng là quá nhanh. Nàng siết chặt túi gấm trong tay áo.
Mượn ánh đèn trong sân, Phong Vô Tật nhận ra sắc mặt nàng có vẻ không ổn, cứ ngẩn ngơ thất thần, cậu lấy làm lạ: “A tỉ sao thế?”
Thuấn Âm sực nhớ ra một chuyện, sứ giả Tây Đột Quyết cũng đến nhưng chưa hề được triệu kiến, chắc chắn bọn chúng sẽ không từ bỏ ý đồ, rồi còn cả Thổ Phồn…
Nàng lập tức xoay người nói với các nội thị: “Nhờ công công thay mặt chuyển lời đến bệ hạ, biên phòng chưa yên, sợ sẽ sinh biến, xin bệ hạ sớm hạ chiếu sắc phong, tôi phải nhanh chóng trở về.”
Nội thị đồng ý, lần lượt rời đi.
Phong Vô Tật ngạc nhiên: “A tỉ định làm gì thế, tỉ mới đến một hai ngày thôi mà.”
Thuấn Âm quay bước đi tới phòng khách: “Không thể đợi được nữa, tỉ cần phải về nhanh.”
Nàng phải đem chiếu thư sắc phong gấp rút trở về, càng nhanh càng tốt.
***
Nắng hoàng hôn tắt, tòa thành Lương Châu đóng cổng giới nghiêm sớm, bách tính trăm họ cũng chốt kĩ cửa nẻo.
Tại quan ải phía tây nam ngoài thành, ánh lửa cháy rực sáng một vùng trời, binh mã liên tục di chuyển qua về.
Đội quân Thổ Phồn đông nghịt đã tấn công quan ải nhiều lần, thậm chí còn chia nhỏ binh mã đi vòng hòng băng rừng vượt suối tấn công vào.
Toàn bộ binh mã Lương Châu gần như được điều động bao vây toàn thành, di chuyển khắp nơi, liên tục phản kháng những tốp quân định cả gan xâm lược, đồng thời còn chi viện phía quan ải và đề phòng đại quân Tây Đột Quyết có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Trương Quân Phụng dẫn binh canh gác trên quan thành, vừa ngăn cản một đợt tấn công của quân Thổ Phồn, đúng lúc nghe thấy có hai người vừa phi ngựa tới vừa hét to: “Khả hãn Tây Đột Quyết đã rút! Đại quân Tây Đột Quyết đã rút!”
Nghe thấy thế, Quân Thổ Phồn tấn công chậm lại song vẫn chưa dừng, liên tục có mưa tên bắn lên quan thành, tuy nhiều nhưng không mãnh liệt, ẩn chứa vẻ do dự.
Trương Quân Phụng hạ cánh tay nhức mỏi vì kéo cung xuống, lùi về sau hai bước, quay qua hỏi kỵ binh đang tuần tra phía sau: “Có thấy đại quân Tây Đột Quyết kéo đến Lương Châu không?”
Kỵ binh cao giọng đáp: “Thưa không!”
Có nghĩa đó là hiệu lệnh kêu gọi đầu hàng. Trương Quân Phụng lập tức nhận ra đây chính là sắp xếp của Mục Trường Châu, hắn nhanh chóng thúc giục quân lính xung quanh cùng hô lớn.
Tức thì, tiếng hô uy hiếp vang khắp bốn phía: “Khả hãn Tây Đột Quyết đã rút! Đại quân Tây Đột Quyết đã rút!”
Tiếng hô không nguôi mà cuộc chiến vẫn chẳng dừng.
Quan ải bị đóng chặt, dầu lửa đổ xuống bén lửa cháy dọc đường núi bốc lên mùi khét, khói bay mù mịt, cản trở ngựa của Thổ Phồn đang tiến tới. Dẫu trời đã tối đen thì những tiếng hô vang vẫn chẳng hề dừng lại, binh mã được Thổ Phồn phái ra cũng lục tục quay lại, có vẻ đem tình báo về – đại quân Tây Đột Quyết vẫn chưa đến.
Trên quan thành, cuối cùng Trương Quân Phụng cũng trông thấy dấu hiệu quân địch bắt đầu lùi về sau.
“Mau báo tin cho Quân tư!” Trương Quân Phụng đã theo Mục Trường Châu nhiều năm, tất biết chàng sẽ tự mình dẫn quân dụ phe địch, nên khi vừa thấy Thổ Phồn rút lui liền lập tức ra lệnh, “Nhanh chóng đi chi viện!”
Hai khinh kỵ binh vừa chạy về truyền tin vội đánh ngựa chạy ngược đường quay lại.
Có toán kỵ binh phi ngựa chạy băng băng giữa màn đêm tăm tối. Để dụ đại quân Tây Đột Quyết mà bọn họ đã đi rất xa, tuy đã vào được phạm vi địa giới Lương Châu nhưng vẫn chưa thể đến gần thành Lương Châu.
Quân Tây Đột Quyết vẫn truy đuổi ráo riết đằng sau, nhưng rõ ràng bọn chúng không quen thuộc địa hình bằng họ, nên sau khi đội hình vây quanh bị đánh bại, bọn chúng không thể bao vây được nữa, thậm chí còn bị dụ vào cồn cát, lạc mất không ít binh mã. Trong bóng tối vang lên tiếng ngựa phi nhanh, bất thình lình một hàng ánh lửa lóe lên ở phía xa, có người đang lớn tiếng hét cái gì đó. Khoảng cách quá xa khó bề nghe rõ, mà đại quân Tây Đột Quyết đang truy đuổi phía sau vẫn không giảm tốc độ, vẫn cứ lao tới.
Song, bọn chúng còn chưa bắt kịp khinh kỵ binh phía trước thì thấy dãy lửa phía xa bùng lên dữ dội, như thể có đại quân đang tiến tới, vị tướng dẫn đầu lập tức hét lớn bằng tiếng Đột Quyết – cuối cùng bọn chúng cũng nghe rõ tiếng la hét kia: “Quân Thổ Phồn đã rút lui! Viện binh Lương Châu đã đến!”
Bất thình lình có mấy nghìn binh mã cầm đuốc đột ngột xông đến từ bên cạnh. Đại quân Tây Đột Quyết cho rằng quân tiếp viện của Lương Châu đã đến, lập tức thổi kèn rút lui.
Lệnh Hồ Thác dẫn quân từ ngoại ô Lương Châu chống trả quân Thổ Phồn, vừa mới đến đây thì chạm trán với đại quân Tây Đột Quyết, song không ngờ bọn chúng đã rút lui ngay lần đụng độ đầu tiên. Chỉ khi nghe thấy tiếng la hét từ xa hắn mới hiểu chuyện gì đang diễn ra, quay đầu nhìn khinh kỵ binh đang bị truy đuổi phía trước, chừng như trông thấy bóng người dẫn đầu vụt qua.
“Quân tư!” Hồ Bột nhi ngồi trên ngựa t hở dốc, “Đám cẩu tặc kia rút lui rồi! Thổ Phồn cũng đã rút quân!”
“Ừ.” Mục Trường Châu cũng nhìn thấy ánh lửa xuất hiện ở phía trước, nới lỏng dây cương đi chậm lại.
“Thuộc hạ hiểu rồi! Quân tư đang khiêu khích hai phe cẩu tặc!” Hồ Bột nhi bừng hiểu, lau mồ hôi trên chòm râu, thở phào một hơi, “Một phe mãi không thấy phe kia tới, một phe thì bị dụ ra xa, hai bên nghi ngờ nhau, không đủ tin tưởng thì giải tán thôi! Cuối cùng cũng tan…” Đang nói dở thì gã dừng lại, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, hình như gã thấy có dấu máu, mùi máu trong gió cũng nồng nặc hơn nhiều, gã ngẩng đầu lên, lần theo dấu vết nhìn thấy con ngựa ô trước mặt, sau đó nhìn người trên ngựa: “Quân tư bị thương thật sao?”
Một tiếng *cạch* vang lên, cây cung trong tay rơi xuống đất, Mục Trường Châu đột nhiên ngã khỏi lưng ngựa.
Tả hữu tức thì dừng lại, Hồ Bột nhi vội vàng nhảy xuống ngựa chạy tới đỡ chàng dậy, đâu ngờ máu dính đầy tay, gã hốt hoảng la lớn: “Lửa! Lửa đâu!”
Từ đằng xa có một toán ngựa đang chạy đến, Trương Quân Phụng dẫn người đi trước, giơ đuốc soi sáng hiện trường, mọi người kinh ngạc dừng lại.
Hắc bào của Mục Trường Châu thấm đẫm máu, sắc mặt chàng trắng bệch, máu và mồ hôi tắm ướt toàn thân, chàng chống đao gắng gượng: “Không sao, về thành giải độc.”
Hồ Bột nhi sợ tái mặt, suýt cho rằng đã nghe lầm, gã nhớ đúng là trên lưng chàng bị thương mấy đường, có điều đã mặc nhuyễn giáp thì lẽ ra không bị thương đến chỗ hiểm mới phải, nhưng bây giờ nương nhờ ánh lửa mới thấy trên tay chân chàng cũng bị thương, gã sờ vệt máu đưa lên mũi ngửi, mặt thoắt trắng bệch: “Đám cẩu tặc kia còn bôi ô độc lên lưỡi đao và đầu tên!”
Trương Quân Phụng xoay người thét to: “Mau gọi quân y!”
Mục Trường Châu đã đỡ đao đứng dậy: “Lập tức về thành, trấn thủ Lương Châu.”
Hồ Bột nhi vội vã đỡ chàng: “Quân tư chớ cử động!”
Mục Trường Châu vươn tay nắm lấy dây cương, khàn giọng nói: “Mau quay về… Âm nương sắp trở lại rồi. Nàng không dễ bị lừa, nhất định sẽ về sớm. Nhanh nhanh trở về, mọi chuyện mới ổn thỏa…”
“Quân tư ra nông nỗi này thì ổn thỏa cái gì?!” Hồ Bột nhi lo lắng.
Mục Trường Châu nắm lấy dây cương, đụng vào yên ngựa, gắng sức đứng vững, thấp giọng cười lạnh: “Ta không chết được, mạng sống của ta rất đáng quý! Âm nương đang chờ ta… trở về…”
Cơn gió thổi qua, thanh đao rơi xuống, may có Trương Quân Phụng và Hồ Bột nhi kịp thời đỡ chàng mới không ngã lần nữa.
***
Thuấn Âm choàng tỉnh, chân trời trắng xóa một cõi.
“Phu nhân.” Thắng Vũ ở ngoài phòng khách bẩm, “Người trong cung đến rồi ạ.”
Thuấn Âm tức khắc hoàn hồn, xua đi những mối bòng bong tơ vò, nhanh chóng đứng dậy mặc áo vào.
Các nội thị đang đứng chờ trên hành lang, cầm trong tay tờ sắc lệnh.
Lúc Phong Vô Tật chạy tới thì đã thấy a tỉ bận xiêm y trang trọng bước ra, tới gần hành lễ.
“Đây là chiếu lệnh sắc phong của Thánh thượng, phu nhân có thể đưa đi trước, kinh thành sẽ tự ban bố theo thể lệ. Tân Tổng quản nhậm chức có toàn quyền thống lĩnh mười bốn châu, chọn ngày vào cung yết kiến.” Nội thị giao chiếu lệnh cho nàng rồi rời đi ngay mà không nán lại lâu.
Thuấn Âm cầm chiếu lệnh, lập tức quay người dặn: “Khởi hành ngay bây giờ.”
Thắng Vũ tuân lệnh đi thu xếp.
Phong Vô Tật đuổi theo: “A tỉ gấp vậy sao?”
Thuấn Âm cẩn thận cất chiếu chỉ vào trong áo, nặng nề gật đầu, nhịp đập dồn dập trong lồ ng ngực từ lúc tỉnh dậy vẫn chẳng hề giảm đi: “Chuyện của Phong gia vẫn chưa chấm dứt, đệ cứ ở đây chờ, tỉ phải đi luôn bây giờ.”
Thấy nàng kiên quyết đến thế, Phong Vô Tật đành tới tiền viện triệu tập người hộ tống.
Khi mặt trời chưa mọc thì đội ngũ đã lên đường.
Xe ngựa lăn bánh rời thành, đón từng cơn gió rét căm ập đến, đi thẳng về hướng tây. Bấy giờ không phải là thời điểm để hành tẩu, dọc đường đi chẳng có bao nhiêu lữ khách bộ hành.
Thuấn Âm ngồi trên ngựa, mặc áo khoác dày đội nón che mặt, ngẩng đầu nhìn về cuối chân trời. Nhưng dẫu cho có đi đường tắt ngắn đến đâu vẫn cảm giác xa xôi đằng đẵng làm sao.
Gió ngày một trở lạnh, càng tiến về tây bắc càng cảm nhận được cái rét cắt da cắt thịt.
Thắng Vũ đánh ngựa tiến tới, khép chặt áo khoác thưa: “Hay là phu nhân lên xe ngồi đi, thời tiết lạnh lắm rồi.”
Thuấn Âm ngẩng đầu nhìn thiên không, trời cao tắt nắng âm u, tựa hồ bão tuyết sắp sửa kéo đến. Nàng nhẩm tính lộ trình, đoạn gật đầu rồi xuống ngựa lên xe.
Bánh lăn lọc cọc tiến về phía trước, rèm xe khép kín ngăn gió lạnh, bốn bề xung quanh bỗng chìm trong tĩnh mịch.
Thuấn Âm sờ tay lên chiếu lệnh trong ngực, đè nén cảm giác bất an vô cớ, bỗng chạm vào thứ gì đó trong ống tay áo, nàng đưa tay lấy ra túi gấm. Kéo mở miệng túi, bên trong có một tờ tấu sớ. Ngón tay nàng khựng lại, sau đó nhẹ nhàng mở ra.
Đập vào mắt là những con chữ quá đỗi quen thuộc: Thư tự thú của hạ thần Mục Trường Châu.
Là chữ viết tay của chàng. Ngón tay co giật, nàng đoán được ngay đây là thứ gì, chính là bản tự thuật những chuyện về chàng. Lúc trước chàng không thể thẳng thắn với nàng là bởi những gì chàng làm phải được giữ bí mật, thậm chí còn liên quan đến mật ước giữa chàng và đương kim Thánh thượng.
Bất thần Thuấn Âm nhớ ra chàng từng nói: “Ta đã nói sẽ cho nàng câu trả lời, sớm muộn gì nàng cũng sẽ biết mọi chuyện.”
Mà nay khi đến Trường An, chàng đã lo liệu sắp đặt xong mọi chuyện. Và đây chính là câu trả lời chàng dành cho nàng.
Thuấn Âm siết chặt trang giấy, cuối cùng cũng mở ra.