Tâm Tiêm Ý

Chương 108: Ngoại truyện 2 (Hoàn toàn văn)




Lại một năm nữa xuân về, gió nhẹ dịu êm đưa tiếng oanh yến rộn ràng lướt qua đô thành Trường An.

Tại cung điện nguy nga, tiếng chuông vang vọng, nắng trời chiếu thẳng vào thiền điện ở Nam Uyển, bên chiếc bàn gần cửa sổ phát ra tiếng hạ cờ và lời nói chuyện qua về.

Đế vương trẻ tuổi mặc áo bào, ngồi phía sau bàn, hạ quân cờ trắng trong tay xuống rồi nhìn sang đối diện.

Ngồi đối diện là Mục Trường Châu, chàng mặc áo tơ đen, đai lưng da thắt chặt, hai ngón tay kẹp một quân cờ đen, vừa dứt lời cuối cùng về tình hình hiện tại ở Hà Tây.

Thánh nhân nghe xong, bỗng cảm khái: “Khi xưa nào nghĩ rằng ngươi và trẫm sẽ có ngày ngồi đối diện nhau thế này.”

Đã hai năm kể từ khi Hà Tây được bình định, đây là lần đầu tiên Mục Trường Châu vào Trường An yết kiến, nhưng thực chất là mượn danh nghĩa để báo cáo tình hình Hà Tây. Những ngày trước đã yết kiến, hôm nay chỉ ngồi đối diện chơi cờ.

Mục Trường Châu ngẩng đầu nói: “Tương lai về sau cũng yên ổn, thần có thời gian sẽ còn đến thăm bệ hạ.”

Đế vương thở dài nhẹ nhàng: “Nếu được, trẫm thực sự hy vọng ngươi có thể nán lại Trường An lâu dài. Bằng vào tài năng của người ắt sẽ có nhiều kế sách cho đại sự trong triều, trẫm cũng sẽ có thêm người cùng bàn bạc.”

Mục Trường Châu chỉ cười: “Những năm qua bệ hạ đã thanh lọc triều đình, nơi sáng sủa không thiếu trung thần lương tướng. Thần không cần phải hiện diện ở chỗ sáng, trái lại chỉ mong không cần được trọng dụng nữa, tốt nhất là không bao giờ phải trở thành Tổng quản Lương Châu lần nào.”

Đế vương lặng im, hiểu ý của chàng.

Khi ván cờ kết thúc, chàng tự hóa thành một quân cờ đen, sẵn sàng tiếp tục ở trong bóng tối, âm thầm quan sát tình hình, hỗ trợ ổn định biên cương, chỉ khi cần mới xuất hiện, còn không sẽ là một Võ Uy Quận công bình thường mới bổ nhiệm, như thế cũng chẳng hề gì.

Những năm qua chàng từ văn thần chuyển sang võ tướng; còn bản thân y, vốn là một thái tử sa cơ, khi tiên đế thất đức, khó nối tiếp hoàng quyền, y được trọng binh phương Bắc thỉnh lập làm Thái tử, lên ngôi còn trẻ, tưởng chừng đã ổn định, quan ải biên cương yên ổn, còn gặp đệ nhất tiến sĩ ở ngự tiền, có được hiền thần, cho rằng triều đại của mình đã đến, chẳng ngờ lại gặp phải tình trạng nội loạn ngoại xâm mà chẳng thể làm gì, chỉ biết nhìn chàng ra rời đi Lương Châu, từng bước một tiến đến ngày hôm nay, từ diệt trừ phản tặc, thanh lọc trong ngoài, cuối cùng đã hoàn toàn bình định triều đình và nhổ bỏ nguy cơ biên phòng.

Hai người họ một người ở biên cương, một người ở trong triều, đều đã không còn như trước, may mắn rằng sau khi sơn hà bình định vẫn có thể an tọa một nơi.

Nghĩ đến đây, đế vương nhìn xuống bàn cờ, gật đầu như đã buông bỏ: “May là ván cờ chơi nhiều năm này cuối cùng cũng chiến thắng.”

Mục Trường Châu cũng nhìn vào bàn cờ, thế cờ đã ổn định, không cần thiết phải tiếp tục, chàng quay ra nhìn vòm trời nắng ấm, thời gian cũng đủ lâu rồi, bèn đặt cờ xuống, đứng dậy nói: “Thần xin phép cáo từ.”

Đế vương nhìn vóc dáng thẳng tắp của chàng, chỉ còn dáng vẻ tao nhã ấy là gợi nhớ về thời kỳ tuổi trẻ, y cùng đứng dậy, giọng điệu đã trở nên gần gũi: “Nhờ ngươi gửi lời hỏi thăm đến phu nhân ở Hà Tây.”

Mục Trường Châu mỉm cười: “Vâng.”

“Ta cũng hy vọng về sau không cần làm phiền các ngươi nữa.” Đế vương cười nói.

Mục Trường Châu mỉm cười vái chào, quay lưng rời khỏi cung cấm. Đế vương chậm rãi bước đến cửa điện, nhìn bóng lưng xa dần của chàng mà như thấy lại dáng vẻ chàng độc hành đến Lương Châu năm nào.

Chỉ là giờ đấy nắng xuân rực rỡ bốn bề, khác hẳn năm xưa…

***

Mục Trường Châu rời cung, ngay trong ngày tức tốc quay về Lương Châu.

Lúc chàng rời thành thì thấy bách tính đang vội vã đổ xô về cùng một hướng, gọi bạn kêu bè, phố xá tấp nập, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Chàng dừng ngựa nhìn theo tiếng gọi, tai nghe rõ ràng, thì ra là các tiến sĩ tân khoa đang trên đường đến bờ hồ Khúc Giang, có lẽ tối nay sẽ có dạ yến Khúc Giang.

Gió thổi theo đoàn người, âm thanh chẳng dừng, dân chúng liên tục tiến về phía trước, tựa như năm tháng cứ thế trôi đi, lại một năm mới cùng những niềm vui náo nhiệt.

Mục Trường Châu cảm thấy thật trùng hợp, nhìn vài lần rồi dây cương, dẫn theo nhóm cung vệ phi ra khỏi cổng thành. Chuyến này chàng đến kín đáo mà đi cũng âm thầm, sốt sắng trở về Lương Châu.

Vì phải kín đáo nên Thuấn Âm không theo chàng cùng đến Trường An. Hơn nữa Hà Tây đã yên ổn, nàng không cần phải đi cùng để báo cáo tình hình quân sự. Mục Trường Châu cũng không muốn nàng đi lại mệt nhọc nên chỉ một mình yết kiến, cũng tiện đi nhanh về nhanh.

Trống chiều trên thành Lương Châu vừa đánh ba tiếng, cổng thành sắp đóng, nhưng có một cỗ xe ngựa vẫn đang dừng ở xa bên đường. Thuấn Âm ngồi trong xe, một tay vén rèm nhìn ra ngoài, nếu tính toán đúng thì hôm nay người sẽ trở về.

Quả nhiên không lâu sau, một đoàn người ngựa đã vào thành.

Nàng trông thấy bóng dáng cưỡi ngựa dẫn đầu, đang định xuống xe thì chợt dừng chân.

Mục Trường Châu cưỡi ngựa phi tới đầu phố, ghìm cương lại, tránh những người đang dần tản ra trên đường, thả chậm tốc độ. Có một nàng Hồ cơ ôm đàn tỳ bà đi qua trước ngựa của chàng, cúi người vái chào, vẻ mặt ấp úng quyến rũ, nói vài câu.

Nhóm cung vệ phía sau định xông lên đuổi đi nhưng Mục Trường Châu đã giơ tay ngăn cản, chàng nhìn Hồ cơ nọ, mỉm cười với nàng ta, đoạn gật đầu.

Hồ cơ lại cúi người chào, cất bước rời đi mà lại như không nỡ, cứ ngoái đầu nhìn chàng.

Lúc này Mục Trường Châu mới ngẩng lên nhìn về phía bên đường, có vẻ đã thấy cỗ xe ngựa đứng đó.

Thuấn Âm thả rèm xuống, ngồi ngay ngắn, không biết chàng có nhìn thấy mình không nhưng bây giờ nàng không muốn xuống xe nữa, dặn: “Trở về thôi.”

Xe ngựa chuyển động, thẳng hướng phủ Quận công.

Qua khỏi phố lớn đông đúc, xung quanh dần dần yên tĩnh, bên ngoài truyền đến tiếng vó ngựa thong thả đi cùng.

Thuấn Âm liếc nhìn rèm, không lâu sau, cỗ xe dừng lại, nàng vén rèm bước ra, thấy Mục Trường Châu cưỡi ngựa song hành, rõ ràng đã đi theo từ lâu.

“Vì sao đến đón ta mà không xuất hiện?” Mục Trường Châu nhảy xuống ngựa, ánh mắt dán chặt vào nàng.

Thuấn Âm đi vào phủ: “Chẳng phải đón chàng về đây còn gì?”

Mục Trường Châu phủi lớp áo, theo sát: “Nàng không hỏi cô gái lúc nãy trên phố đã nói gì hả?”

Thì ra chàng đã thấy mình. Thuấn Âm bước vào hành lang, dừng chân quay người, hỏi theo lời chàng: “Nói gì vậy?”

Mục Trường Châu nhíu mày: “Nàng nghĩ là gì?”

Thuấn Âm nhận thấy chàng cố ý, quay gót bước đi: “Không nói thì thôi.”

Mục Trường Châu kéo tay nàng, không để nàng đi, bước lại gần hơn, dừng một lúc rồi nói: “Hồ cơ kia nói, cô ấy vừa mới từ Tây Vực trở về sau nhiều năm phiêu bạt, ngày trước không dám nhắc đến phủ Võ Uy Quận công, nay nghe thấy tên phủ quận công Lương Châu mới biết đã có thể nhắc đến. Hôm nay gặp ta trên đường, nghe người bên cạnh nói ta là Quận công mới nhậm chức nên tới để bái kiến, vì cô ấy từng quen biết với tam đệ Doanh Châu nhà ta, hỏi ta có thể cho cô ấy thỉnh thoảng lén cúng bái được không.”

Thuấn Âm ngẩn người, không ngờ họ lại nói về chuyện này.

Mục Trường Châu nhớ lại: “Ngày xưa Tam lang từng đùa bảo hôm nay uống say mà mai chết trận, không biết sau này những Hồ cơ đó có còn nhớ đến đệ ấy không. Chẳng ngờ thực sự vẫn có người còn nhớ.”

Thuấn Âm hối hận vì đã hỏi, nhìn chàng: “Có lẽ vẫn có bình dân bá tính nhớ đến những người khác trong phủ Quận công.”

Mục Trường Châu nhìn nàng, rời khỏi ký ức xa xưa, giọng nhẹ đi: “Có lẽ nhạc phụ và Hô Hoặc cũng được những người dân bình thường nhớ đến.”

Có gì đó đâm vào lòng Thuấn Âm, nàng gật đầu, vốn định an ủi chàng mà lại nhận được an ủi từ chàng.

Chợt có bóng dáng nhỏ bé lê bước đến, lập tức nhào vào váy nàng, ôm lấy chân nàng.

Thuấn Âm hoàn hồn, ra là con gái nhỏ vừa mới biết đi. Thắng Vũ vốn đang đứng sau chăm sóc cô bé, lúc này thấy họ đã về thì yên tâm rời đi.

Nàng đang định cúi xuống ôm thì con lại bổ nhào vào chân Mục Trường Châu. Mục Trường Châu lập tức bật cười, đưa tay ôm lấy bé con, không nói tiếp chuyện vừa rồi nữa.

Tiểu Vi Tiêu còn chưa biết nói, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại ôm cổ chàng, phát ra những tiếng ê ơ ngây thơ, khuôn mặt hồng hào cùng đôi mắt sáng long lanh, bé con lanh lợi vươn tay nhỏ kéo Thuấn Âm, muốn kéo nàng lại gần hơn.

Thuấn Âm nắm tay con gái nhích lại gần, lúc này mới hỏi: “Gặp Thánh thượng có thuận lợi không?”

Mục Trường Châu một tay ôm con gái, một tay ôm nàng, đi vào hậu viện: “Có chứ, mọi thứ đều ổn thỏa…”

Khi đêm xuống, Mục Trường Châu dỗ dành mãi thì con gái mới ngủ thiếp đi, được vú nuôi bế về phòng ngủ.

Trong nhà chính còn đậm hương xuân. Thuấn Âm vừa trở mình đã bị Mục Trường Châu ôm chặt, cảm nhận hơi ẩm sau khi chàng tắm rửa, dán lên thân thể nóng bỏng của chàng.

Tim nàng đập nhanh thình thịch, nhẹ nhàng nói: “Chàng chưa kể xong chuyến đi Trường An lần này.”

Mục Trường Châu dùng ngón tay vén áo nàng, môi áp vào tai nàng: “Vội gì, từ từ nói.”

Thuấn Âm cảm thấy cơ thể nóng lên theo hơi thở của chàng, bị tay chàng chạm vào, bên tai nghe thấy chàng bảo: “Thật trùng hợp, lúc ta đi thì đúng lúc kinh thành chuẩn bị tổ chức dạ yến Khúc Giang mới.”

Nơi căng tròn bị ấn xuống khiến nàng phân tâm, theo phản xạ ôm chặt eo chàng, như bị kéo vào nước sôi, nghe chàng thở hổn hển nói tiếp: “Ta nhớ về buổi dạ yến năm xưa, nhưng có vẻ chỉ nhớ mỗi mình nàng…”

Quả nhiên đã thành ‘từ từ nói’ rồi.

Nàng không còn tâm trạng nào để nghe, bàn tay dịu dàng vuốt ve vết sẹo trên ngực chàng, nhẹ nhàng thở ra, ôm chặt chàng, theo nhịp lên xuống của chàng…

Không biết đã bao lâu trôi qua, cơ thể nàng mềm tựa bông, ngủ thiếp đi trong vòng tay của chàng.

Trong giấc ngủ sâu, tai nàng như nghe thấy âm thanh náo nhiệt, không biết bản thân đang ở nơi nao.

Chợt có luồng sáng xuất hiện, Thuấn Âm ngẩng đầu lên, thấy mình đang ngồi trên cỗ xe ngựa, có người kéo rèm trước mặt, gọi nàng: “Sao còn chưa xuống?”

Nàng ngạc nhiên nhìn: “Phụ thân?”

Người kéo rèm chính là cha nàng, ông đang giục: “Nhanh xuống thôi nào, hôm nay phụ thân cố tình dẫn con theo đấy.”

Thuấn Âm ngẩn ngơ, lập tức thò người ra ngoài, hai chân chạm đất, nhìn xuống thấy mình đang mặc áo ngắn màu vàng nhạt cùng váy lụa xanh, bóng dáng mảnh mai kéo dài trên mặt đất – nàng còn đang rất trẻ; lại ngẩng đầu nhìn xung quanh, đèn lồng sáng rực rỡ, lúc nhúc bóng người, xa xa là hồ Khúc Giang lấp lánh.

Là dạ yến Khúc Giang, chính là buổi tiệc mà nàng từng tham dự.

Mật Quốc công đứng bên cạnh vỗ vai nàng: “Đi thôi, sao cứ ngẩn người ra vậy. Tâm điểm hôm nay còn ở phía trước kìa.”

Một thoáng vui mừng ngỡ nàng lướt qua rồi biến mất, Thuấn Âm lấy lại tinh thần, được cha dẫn đến phía trước, ánh mắt vô thức tìm kiếm, nhanh chóng nhìn thấy phía trước.

Mật Quốc công đã dừng lại, chỉ về phía đó: “Phụ thân thấy con còn nhỏ nên chưa đề cập vội. Người này tư chất xuất chúng, tương lai xán lạn, hai con lớn lên cùng nhau, chi bằng chọn cậu ấy đi.”

Tất cả ánh mắt đều hướng về nơi ấy, ánh sáng xung quanh hồ Khúc Giang cũng như chiếu rọi một chỗ.

Thuấn Âm nhìn bóng dáng gầy gò trong đám đông, nhất thời không biết nói gì.

Mật quốc công lại nói: “Con đừng tưởng phụ thân thấy cậu ấy có danh vọng mới có ý định này, thực ra phụ thân nhìn trúng cậu ấy từ lâu rồi, Võ Uy Quận công cũng có ý đó, nếu con bằng lòng, phụ thân sẽ gửi thư bảo họ sẽ sắp xếp.”

Cuối cùng Thuấn Âm cũng mở miệng, gật đầu: “Vâng, chọn chàng ấy đi.”

Mật Quốc công quay lại nhìn nàng, cười nói: “Con dứt khoát như vậy làm phụ thân bất ngờ đấy.”

Thuấn Âm nhìn chằm chằm hướng kia: “Con và chàng ấy sẽ đi chung đường.”

Trong đám đông phía trước, Mục Trường Châu bỗng quay đầu lại nhìn, nom vẻ ngạc nhiên, ánh mắt nhìn thẳng về phía nàng.

Thuấn Âm cũng nhìn chàng, suy nghĩ dâng trào trong lòng, một lúc lâu sau, nàng dịu dàng nở nụ cười… 

Tại đình viện Phong gia, nho từ Tây Vực mới mọc ra chồi non, vươn cao đón ánh nắng mùa hè.

Thuấn Âm đứng bên dưới, nhìn về cổng viện, vừa mới rời mắt đã nghe thấy tiếng bước chân vào, nàng quay lại, trông thấy Mục Trường Châu bước vào.

Chàng đi đến trước mặt nàng, dù đã ở Phong gia mấy năm nhưng có vẻ đây là lần đầu tiên đến gần như vậy. Chàng nhìn nàng, dịu dàng mở lời: “Vì sao Âm nương lại đồng ý?”

Thuấn Âm nhớ ngày trước rất hiếm khi nói chuyện với chàng, chàng chắc chắn sẽ cảm thấy ngạc nhiên, liền hỏi thẳng: “Chàng không muốn à?”

Mục Trường Châu không ngờ Thuấn Âm lại hỏi như vậy, ánh mắt tối lại: “Chỉ là không ngờ thôi. Cha mẹ đều có ý này, nếu nàng đã đồng ý, ta cũng không có lý do từ chối.”

Thuấn Âm quen với sự bất nhã của chàng nhưng không quen thái độ bất nhã ấy, nàng quay đi nhìn chỗ khác: “Ta đã nói rồi, vì hai ta sẽ đi chung đường, cứ định như vậy đi.”

Mục Trường Châu đứng yên một lúc, dường như đang suy ngẫm câu nói của nàng, ánh mắt dán vào nàng không rời, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài vọng tới, chàng mới thấp giọng nói: “Được, vậy cứ thế đi. Ngày sau định ngày cưới, ta sẽ trở về Trường An.”

Thuấn Âm suy nghĩ một chút: “Chàng sắp đi nhậm chức?”

Chàng gật đầu.

“Ngày sau sẽ là bao lâu?” Nàng lại hỏi.

Mục Trường Châu nhíu mày, có vẻ ngạc nhiên: “Nàng đang lo ta sẽ đi lâu?”

Thuấn Âm liếc nhìn: “Chàng… phải sớm quay về đấy.”

Mục Trường Châu nhìn gương mặt bình thản của nàng, nghe nàng nói vậy thì khóe môi nhướn lên, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân đến gần, chàng nhìn nàng một lần nữa, gật đầu rồi rời đi.

Thuấn Âm ngẩng đầu nhìn chàng đi xa, bóng dáng gầy gò của chàng khuất sau cánh cửa, nàng vừa dợm bước thì thấy Đại ca Phong Vô Hoặc đi tới.

“Huynh đã nghe nói rồi nhé.” Phong Vô Hoặc tiến lại gần, vỗ nhẹ lên đầu nàng, cười nói, “Trước đây thấy muội không để ý đến cậu ấy, huynh và cha còn lo lắng việc này không thành, không ngờ muội lại đồng ý. Muội không chọn sai người đâu, thực ra Mục Nhị lang rất tốt.”

“Muội biết mà.” Thuấn Âm thì thầm.

“Muội nói gì?” Phong Vô Hoặc không nghe rõ.

Thuấn Âm không nhắc lại, chỉ khẽ nắm lấy tay huynh trưởng, hỏi: “Đại ca, có phải chàng ấy đi Lương Châu không? Trong triều thế nào, có ai muốn làm khó cha không?”

Phong Vô Hoặc lắc đầu: “Huynh không rõ, chỉ nghe nói cậu ấy nhận nhiệm vụ quan trọng, phải đi một số nơi. Trong triều rất ổn, không nghe nói có chuyện gì cả, muội sao thế?”

Thuấn Âm thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là tốt rồi…”

Năm tiếp theo, mùa đông đến, tuyết rơi đầy đô thành.

Phong Vô Hoặc kéo cậu em mười tuổi Phong Vô Tật, đầu đội mũ mềm, tai đỏ vì lạnh, đi ra sân luyện kiếm trong tiếng kêu la.

Các huynh đệ tỉ muội trong tộc tụ tập cười nhạo cậu.

Mật Quốc công đứng trước cửa thư phòng, nhìn nhóm trẻ ồn ào, lắc đầu cười.

Thuấn Âm cầm lò sưởi đi đến bên ông, hỏi nhỏ: “Phụ thân, trong triều thực sự không có chuyện gì sao? Tống Quốc công cũng không gây sự ư?”

Mật Quốc công nhìn nàng: “Sao con lại hỏi chuyện này? Trong triều làm gì có Tống Quốc công nào?”

“Không có?” Thuấn Âm ngạc nhiên thì thầm, cuối cùng yên tâm, không có kẻ phản bội, không có gì hết, cha và đại ca sẽ không có nguy hiểm. Nàng nắm tay áo cha, nhẹ nhàng dựa vào cánh tay ông, “Không có thì may quá.”

Mật quốc công cười vỗ nhẹ lên mặt nàng: “Không có gì, đều không có gì hết.”

Phong Vô Hoặc dạy xong Phong Vô Tật, đi tới chỗ em gái, nhìn mặt nàng: “Có chuyện gì thế?”

Thuấn Âm quay đầu nắm tay áo huynh trưởng.

Phong Vô Hoặc cười: “Huynh biết rồi nhé, muội lo Mục Nhị lang cưới muội sẽ cho phép muội can thiệp vào chuyện quân sự  không như nhà ta nữa.”

Thuấn Âm lắc đầu: “Không phải, chàng ấy không chỉ chấp nhận mà sẽ còn đưa muội đi cùng.”

Phong Vô Hoặc ngạc nhiên: “Giờ muội ủng hộ cậu ấy quá!”

Mật Quốc công cũng cười theo.

Tiếng cười vui vẻ quanh quẩn trong nhà, Thuấn Âm ngẩng đầu, thấy mẹ nàng đứng ngoài hành lang cũng đang mỉm cười, lòng chợt thấy bình yên, có lẽ đây chính là những năm tháng bình yên mà bà mong mỏi nhất.

Đột nhiên Quản gia vội vã chạy đến, cao giọng thông báo: “Phủ Võ Uy Quốc công gửi sính lễ tới.”

Thuấn Âm lập tức sang.

Các lễ vật từ phủ Võ Uy Quốc công được đưa vào cửa nhà họ Phong, kèm theo lễ thư. Ba thư sáu lễ đầy đủ, chỉ còn định ngày cưới vợ.

Mọi người bận rộn không ngớt, bóng dáng qua lại như thoi.

Thuấn Âm lén lút quan sát một lúc từ sau cột hành lang, nghĩ bụng có thể chàng không đến.

Nhưng vừa rời đi thì có người lại gần, nàng dừng chân, trông thấy Mục Trường Châu.

“Chàng về rồi ư?” Nàng ngạc nhiên hỏi.

Mục Trường Châu mặc bộ áo dài màu trắng nhạt, dáng vẻ thanh nhã, nhìn nàng: “Chẳng phải trước khi ta đi nàng đã nói muốn ta về sớm sao?”

Thuấn Âm “ừ” một tiếng, vuốt lò sưởi cầm tay, vậy mà chàng cũng nghe thấy.

Nàng thấy chàng lấy ra một túi gấm từ trong tay áo, lại lấy ra miếng hương liệu vuông vắn ở bên trong, đưa tay nhận lấy lò sưởi của nàng, mở nắp thêm vào, sau đó đưa lại cho nàng.

Thuấn Âm nhận lấy, ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ, ngẩng đầu nhìn chàng: “Là mang cho thiếp sao?”

Ánh mắt Mục Trường Châu lóe lên, gật đầu. Nàng gần như quên khuấy hồi trẻ chàng rất ít nói. Thuấn Âm vuốt tay lò sưởi, khóe môi rướn lên.

Từ xa có tiếng nói chuyện vọng tới, Mục Trường Châu bước đi: “Ta phải đi rồi, chớ để bị phát hiện, sẽ không hợp lễ nghi.”

Thuấn Âm nhướn mày nhẹ nhàng nói: “Chàng vốn đã chẳng để ý lễ nghi từ đầu.”

Mục Trường Châu dừng chân: “Cái gì?”

Nàng cúi đầu ngửi hương liệu đáp: “Không có gì.”

Mục Trường Châu nhìn nàng, dù vẫn là gương mặt bình thản đó nhưng ánh mắt không còn như trước, chỉ một ánh mắt lại chất chứa muôn vàn lời muốn nói, thậm chí chàng rất muốn hỏi thêm vài câu, nhưng tiếng nói chuyện đằng xa đã vào hồi tạm biệt, chàng đành phải rời đi.

Thuấn Âm bước lên một bước: “Lương Châu… Chàng có đến Lương Châu không? Có chuyện gì xảy ra không?”

Mục Trường Châu dừng lại một chút: “Có đi, Lương Châu không có chuyện gì, mọi thứ đều ổn thỏa.”

Thuấn Âm hỏi: “Vậy phủ Quốc công thì sao?”

Mục Trường Châu nói: “Phủ Quốc công cũng bình an.”

Nàng thở phào: “Tốt quá rồi.”

Mục Trường Châu nhìn về phía xa, lại gần hai bước, thấp giọng nói: “Nếu nàng thích Lương Châu, sau khi cưới chúng ta sẽ trở về một chuyến.”

Thuấn Âm nhìn thẳng vào mắt chàng, gật đầu: “Thiếp rất thích Lương Châu.”

Mục Trường Châu bất ngờ, dịu dàng mỉm cười, xác lập lời hứa với nàng.

Thời gian trôi đi, đến năm mười bảy tuổi cũng chính là ngày cưới của Thuấn Âm.

Ngày đại hôn, Trường An trời xanh mây trắng nắng vàng.

Thuấn Âm nhìn gương mặt được trang điểm tinh xảo trong gương, vẻ non nớt đã vơi bớt, nàng cầm quạt lụa che trước mắt.

Bên ngoài nhanh chóng trở nên ồn ào, có lẽ đoàn rước dâu đã đến.

Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng cười của Phong Vô Hoặc, bắt chú rể phải đọc thơ cưới, bằng không sẽ không cho phép em gái theo chồng.

Phong Vô Tật sốt ruột la hét: “Thế thì dễ quá rồi còn gì, Mục nhị ca là tiến sĩ đó! Khác gì dâng a tỉ cho huynh ấy!”

Mọi người cười phá lên.

Mục Trường Châu ở bên ngoài cất tiếng, không cao không thấp, không vội không chậm, chàng thực sự đọc hai bài thơ.

“Chà, việc này không làm khó được cậu ấy rồi, biết thế nên đổi sang thử thách quân sự mới đúng.” Phong Vô Hoặc cười nói.

May mắn chỉ náo loạn một lúc rồi có tì nữ bước vào. Thuấn Âm được đỡ đứng dậy đi ra khỏi phòng, từng bước tiến đến bên chàng, xung quanh bỗng chốc lặng đi.

Qua quạt tròn, nàng nhìn thấy chàng đứng bên cạnh, phát hiện không biết từ bao giờ mình đã đứng bên trái chàng, nhưng chàng cũng không nhúc nhích, chỉ đứng thẳng nơi ấy. Trong những năm qua chàng lại cao lên nhiều, dáng người thon thả, hình như đang nhìn nàng.

Ra khỏi Phong phủ, dọc theo đường phố Trường An, vô số người dân đổ xô ra xem. Phong Vô Hoặc và Phong Vô Tật rải tiền ở cuối đoàn xe, khiến cả con đường tràn ngập những tiếng cười hân hoan chúc tụng, phải tới lúc vào đến nhà chàng ở trong thành thì mới yên tĩnh hơn.

Lần này tất cả các nghi lễ đều đầy đủ, không thiếu một bước.

Thuấn Âm ngồi vào phòng tân hôn, Mục Trường Châu bước đến gần, dịu dàng đọc một bài thơ, nhẹ nhàng đặt tay lên quạt của nàng.

Thuấn Âm từ từ hạ quạt xuống, ánh mắt giao nhau. Nàng thấy chàng đang nhìn mình, chậm rãi mỉm cười.

Một tì nữ đem rượu đến làm lễ hợp cẩn.

Nàng nhẹ nhàng nói: “Lại phải làm lại một lần nữa à?”

Mục Trường Châu nghe thấy: “Làm lại lần nữa? Đây là nghi lễ quan trọng nhất, không thể thiếu bước này.”

Thuấn Âm bừng hiểu: “Hèn gì lúc trước chàng chỉ bổ sung lễ này.”

Mục Trường Châu nhìn nàng: “Lúc trước là bao giờ?”

Thuấn Âm không nói thêm mà chỉ cười nhẹ, cúi đầu uống rượu hợp cẩn.

Mục Trường Châu bị nụ cười của nàng làm cho lóa mắt, chàng cũng bật cười, uống nốt phần rượu còn lại.

Khi các nghi lễ còn lại đã hoàn tất và mọi người đã rời đi, trong phòng chỉ còn lại hai người.

Thuấn Âm ngồi trên mép giường, tay nắm chặt, suy nghĩ miên man, đã thân thiết nhiều lần rồi thì sao còn phải ngại ngùng.

Chợt có bàn tay nắm lấy tay nàng, nàng ngẩng đầu lên, thấy Mục Trường Châu tới gần, tay chàng giữ chặt tay nàng, một tay ôm lấy nàng, đẩy nàng vào rèm lụa.

Đôi môi chàng nhẹ nhàng chạm vào cổ nàng, cơ thể nàng lập tức nóng bừng, quần áo rơi xuống, tay nàng tự động vuốt ve cơ thể chàng, lại chỉ chạm vào làn da mịn màng, nàng vươn tay sờ lưng chàng, vẫn làn da bóng loáng. Nàng vô thức ngắm nhìn, cơ thể chàng không còn cơ bắp như trong ký ức nhưng cũng chẳng gầy như thời trẻ, da trắng sáng không một vết sẹo.

Nàng ngẩn ngơ nhìn một hồi, đoạn ôm chầm lấy chàng.

Mục Trường Châu hôn vào tai nàng, bật ra tiếng rên nhỏ vì sự nhiệt tình bất ngờ của nàng. Chàng nhìn nàng, cúi đầu chiếm lấy môi nàng, đột ngột xâm nhập.

Thuấn Âm ngay lập tức bị chàng chiếm trọn tâm trí, cơ thể quấn quýt lấy chàng…

Cho đến khi nắng sáng hắt vào rèm, cả hai mới từ từ tỉnh dậy.

Người bên cạnh đã chẳng thấy đâu, Thuấn Âm dựa vào mép giường, nhắm mắt nghĩ, rõ ràng chuyện đó chẳng liên quan gì đến văn hay võ cả, chàng vẫn cứ giày vò nàng điên cuồng.

“Nàng tỉnh rồi à?” Mục Trường Châu cất tiếng dịu dàng bên tai nàng.

Thuấn Âm mở mắt, thấy chàng ngồi ở mép giường, đã mặc xong y phục, đang cúi nhìn nàng.

“Chẳng phải đã hứa là sau khi cưới sẽ cùng đi Lương Châu sao? Chúng ta sẽ đi sau khi nàng về thăm nhà nhé, thế nào?”

Thuấn Âm ngồi dậy: “Được.”

Mục Trường Châu nhìn bờ vai trắng mịn của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, giọng đẫm tình nồng và ý cười, “Trông nàng còn sốt sắng hơn cả ta…”

Lương Châu gió lớn cuồn cuộn, song trời lại sáng đẹp.

Xe ngựa chậm rãi vào thành, đi đến phía đông, cuối cùng dừng trước cửa phủ Võ Uy.

Thuấn Âm xuống xe, Mục Trường Châu nhảy xuống ngựa, đi tới bên cạnh nàng.

Cánh cổng phủ mở rộng, nhiều người bước ra, ai ai cũng nở nụ cười.

“Có phải Nhị tẩu mà Nhị ca mới cưới đấy không?” Mục Sinh Châu chạy ùa ra đầu tiên, tới gần rồi mới thấy mình thất thố, nghiêm túc thi lễ với Thuấn Âm.

Mục Trường Châu nói: “Đây là Tứ lang.” Nói đoạn chàng bước lên, cúi chào Quận công và phu nhân.

Thuấn Âm thấy gương mặt uy nghiêm của Quận công giờ đây tràn ngập nụ cười, gật đầu chào nàng. Bên cạnh là phu nhân trắng nõn dịu dàng, đang ngoắt tay gọi nàng.

Nàng nhanh chóng bước lên, cùng Mục Trường Châu chào hỏi.

“Hay quá rồi, trước đây trong phủ toàn đàn ông con trai, bây giờ ta đã có thêm một cô con gái.” Quận công phu nhân mỉm cười nắm tay nàng, hỏi thăm tình hình cha mẹ nàng.

Thuấn Âm lần lượt trả lời, vừa xoay đầu liền thấy một người đàn ông giống Quận công đi tới, bên cạnh là một thiếu nữ xinh đẹp, phía sau là một thanh niên giống phu nhân.

“Đây là Đại ca và Đại tẩu, lần trước lúc ta về Lương Châu đúng lúc họ vừa thành hôn.” Mục Trường Châu thì thầm với nàng, chắp tay chào Mục Tổ Châu và cô gái bên cạnh.

Thuấn Âm đoán ra, cũng theo hành lễ, còn chàng thanh niên kia hẳn là Tam lang Mục Doanh Châu.

“Nhị lang may mắn quá đi.” Mục Tổ Châu nhìn Thuấn Âm, mào đầu đùa vui.

Mục Doanh Châu tiếp lời: “Hồi trước rủ Nhị ca đi chơi với đệ đã không chịu, bây giờ cưới Nhị tẩu rồi, về sau chắc chắn càng không muốn rời nhà.”

Quận công quát: “Con có ngượng miệng không, đi học đi! Không học thì luyện võ!”

Trước cửa phủ lập tức trở nên ồn ào, người nào người nấy cười đùa rôm rả.

Mục Trường Châu kéo tay áo của Thuấn Âm, mỉm cười ra hiệu cho nàng theo mình đi vào. Thuấn Âm nhìn gia đình trước cửa lần nữa rồi theo chàng vào trong.

Hai người làm lễ bái tế thân sinh phụ mẫu của Mục Trường Châu trước, sau đó bị các huynh đệ Mục gia kéo đi đến sân luyện võ trong phủ.

Gió đã trở nên êm dịu, các huynh đệ hò hét đòi thi đấu, quyết định bắn cung, không biết có phải cố ý hay không mà bắt Mục Trường Châu phải thể hiện kỹ năng trước mặt mọi người.

Mục Doanh Châu treo một chiếc bùa vàng lên bia ngắm, hứng khởi nói: “Đây là quà của mẹ, ai bắn trúng sẽ giành được! Nhị ca không định vì Nhị tẩu mà thắng một lần sao?”

Thuấn Âm bước đến bên Mục Trường Châu, thì thầm hỏi: “Có phải bọn họ sợ thiếp xem nhẹ chàng nên cố tình kêu chàng bắn cung không?”

Mục Trường Châu nói: “Nàng thông minh hơn ta tưởng.”

“Chàng đã từng nói như vậy rồi.” Thuấn Âm đáp lại ánh mắt ngạc nhiên của chàng, nghĩ rằng ai lại xem thường chàng chứ, chỉ là cảm thấy sở thích không hợp thôi, ai lại xem thường một tiến sĩ? Nàng nhìn bia ngắm: “Chàng không muốn bắn thì thôi, làm một thư sinh cũng được, mọi chuyện vẫn ổn thỏa.”

Mục Trường Châu nhìn nàng một lúc lâu, ánh mắt càng thêm ngạc nhiên.

Thuấn Âm quay người rời đi, không muốn làm phiền họ, chỉ cần nhìn anh em họ đứng cùng nhau là tốt lắm rồi. Nhưng chưa ra khỏi sân thì một tiếng tên vút lên, nàng quay người lại, nghe Mục Sinh Châu gọi: “Tiếc là Nhị tẩu bỏ lỡ, Nhị ca vừa bắn trúng hồng tâm, không chệch chút nào!”

Mục Trường Châu đặt cung xuống, áo rộng bay trong gió, tiến về phía nàng, đặt chiếc bùa vàng vào lòng bàn tay nàng, khép lại: “Có vẻ nàng hiểu ta rất rõ.”

Thuấn Âm nắm tay chàng: “Rồi chàng cũng sẽ hiểu thiếp.” Nàng đứng nhón chân, thì thầm vào tai chàng mấy câu.

Mục Trường Châu lập tức nhìn nàng: “Thật ư?”

Thuấn Âm gật đầu, nàng mê mẩn quân sự, học những điều cha danh đã dạy, giờ đây kể hết cho chàng nghe.

Mục Trường Châu nhìn nàng, trong mắt dần nhuốm ý cười: “Nếu Âm nương có ích như vậy, có lẽ sau này ta cần phải dành nhiều thời gian hơn, thường xuyên đồng hành cùng nàng để làm những chuyện này rồi.”

Từ xa, ba anh em nhìn về phía họ, vừa cười đùa vừa lùi về sau: “Không được quấy nhiễu, mau đi thôi mau đi thôi, tránh xa chút nào!”

Thuấn Âm nhìn họ rời xa, quay lại nói với chàng: “Chàng hứa đi.” Nàng ngừng lại, thay đổi cách gọi: “Nhị lang.”

Mục Trường Châu cúi đầu: “Nàng gọi ta là gì?”

Thuấn Âm thấy đôi mắt chàng đang tối dần, gọi một lần nữa: “Nhị Lang…”

“Ừm.” Giọng chàng thật khẽ, trầm ấm len vào tai nàng.

Thuấn Âm mở mắt, thấy gương mặt Mục Trường Châu gần ngay trước mặt, lông mày rậm, mũi thẳng môi mỏng, đã trưởng thành chín chắn hơn so với ngày trước. Nàng nhìn thêm chút nữa, thấy bờ vai rộng, cánh tay khỏe khoắn vẫn ôm chặt nàng.

“Nàng gọi ta trong mơ.” Chàng nói.

Thuấn Âm ngạc nhiên, bất chợt lật người đè chàng xuống, dán vào ngực chàng, cảm nhận những vết sẹo ngang dọc, lồng ngực dần nhấp nhô, rồi nàng cúi đầu, chạm môi lên.

Mục Trường Châu ôm lấy lưng nàng, cơ thể căng cứng, thở hắt một tiếng, kéo nàng vào lòng.

Cho đến khi chàng không thể chịu đựng thêm được nữa, lật người đè nàng xuống, vuốt ve môi nàng, hôn vào tai nàng, bấy giờ mới dừng hỏi: “Có chuyện gì à?”

Thuấn Âm ôm chặt lưng chàng, bờ môi nóng rực, trái tim thắt lại, vừa chua xót vừa buồn bã: “Thiếp mơ thấy mình quay về ngày trẻ, Phong gia và phủ Quận công vẫn khỏe, hai ta cũng đã kết hôn…”

Mục Trường Châu im lặng lắng nghe, ôm chặt eo của nàng, cúi đầu chạm vào mũi nàng, nói khẽ: “Không sao, hiện tại cũng chưa muộn.”

Quá khứ đã qua, ít nhất bọn họ đã trải qua nhiều chuyện mà chẳng bỏ lỡ nhau.

“Quá khứ không thể trở lại, nhưng con đường phía trước của chúng ta vẫn còn dài.” Chàng nói thấp.

Lòng Thuấn Âm dần dần yên ổn, ôm chặt cổ chàng, khẽ gật đầu.

Nửa canh giờ sau, hai người mới rời giường.

Âm thanh “cọt kẹt” vang lên, cửa chính chưa mở mà bên ngoài đã có tiếng ồn ào của tiểu Vi Tiêu.

Mục Trường Châu chỉnh trang y phục, đi đến mở cửa, quay lại ôm Thuấn Âm, đột ngột hỏi: “Ta trong giấc mơ thế nào so với thực tế?”

Thuấn Âm nhìn chàng, vội bước ra ngoài: “So sánh làm gì, đều là chàng cả thôi.”

Mục Trường Châu kéo nàng lại, bật cười một tiếng, cùng nàng đi ra ngoài.

Mảnh đất dưới chân nay đã bình yên, những ầm ĩ náo nhiệt trong thành vang xa, dường như bình yên trong mơ đã được hiện thực hóa vào khoảnh khắc này.

Trời cao tỏa nắng vàng ươm, kéo dài bóng dáng hai người song song.

KẾT THÚC