Tâm Thuỷ Dao

Chương 78: Phiên ngoại tứ: Càng nén càng hăng




Một góc im ắng trong ngự hoa viên, dường như biết nơi đó có sự tình không thể quấy rầy, không có một cung nhân đi về bên đó, tất cả mọi người theo bản năng tránh đi. Phía sau bụi hoa cách góc rất xa có hai cái đầu thỉnh thoảng chụm vào nhau thì thầm, nhưng cho dù cách xa đến thế, bọn chúng vẫn sợ người trong góc nghe thấy động tĩnh, vì thế cho dù là thì thầm cũng hết sức không phát ra một chút tiếng vang.

“Tang Vận, lạnh không?” Từ đằng sau ôm người yêu, Lam Khuyết Dương lại một lần hỏi.

Bạch Tang Vận bị y che chở chặt chẽ trong lòng, còn quấn áo choàng quay đầu lại cho y một nụ cười khẽ điềm tĩnh: “Không lạnh, có ngươi che chở sao có thể lạnh. Hơn nữa nơi này chắn gió, ta còn hơi đổ mồ hôi đây.”

Lam Khuyết Dương lại vẫn nắm thật chặt mũ trùm đầu của Bạch Tang Vận, nói: “Tuy nói là vào xuân, nhưng trời vẫn còn lạnh.”

Bạch Tang Vận nhìn rừng hoa đào trước mặt nói: “Ta muốn cùng ngắm hoa đào với ngươi.”

Trong tim Lam Khuyết Dương rung động, nhịn không được ôm chặt người trong lòng, dán vào khuôn mặt hắn nói nhỏ: “Tang Vận à… Tang Vận… Tang Vận…” Cho dù lại qua một trăm năm, quyến luyến của y đối với người này cũng sẽ không tan biến.

Bạch Tang Vận xoay người, mặt đối mặt với Lam Khuyết Dương, hắn giơ tay lên vén mấy sợi tóc bên tai Lam Khuyết Dương ra sau, xa xôi nói: “Ngươi rõ ràng nhỏ hơn Hoài Diệp, nhưng tóc bạc nhiều hơn hắn. Khuyết Dương, ta, làm ngươi vất vả.”

“Sao còn nói loại lời ngốc này?” Lam Khuyết Dương cầm tay hắn đặt bên miệng khẽ hôn, “Có ngươi, ta mới có thể sống, mấy sợi tóc bạc này coi là gì.” Trong lòng một trận đau xót, con ngươi Lam Khuyết Dương ảm đạm.

Bạch Tang Vận hiểu rõ hạ xuống nụ hôn trên môi y, nói: “Tóc của ta không liên quan tới ngươi và Hoài Diệp, Khuyết Dương, ngươi có thể ở bên cạnh ta, thật tốt.”

Tim Lam Khuyết Dương khẽ động, ôm chặt Bạch Tang Vận cúi đầu hôn lên hắn. Bạch Tang Vận ngửa đầu nhận nụ hôn sâu của Lam Khuyết Dương, tim của hắn, một nửa cho Hoài Diệp, một nửa cho người này. Nhưng hắn phân không rõ yêu ai nhiều hơn, hai người này đều là một phần không thể tách rời trong tính mạng hắn. Hắn không chỉ một lần cảm tạ trời xanh, cảm tạ trời xanh cho hắn cả hai người này, làm bạn với hắn cả đời.

“Vận Tranh, cha cùng phụ vương đang làm cái gì?” Đằng sau bụi hoa, hai tròng mắt bình thường luôn luôn buồn ngủ của Lam Vận Vanh giờ phút này trợn to. Bé còn nhỏ chưa biết cử chỉ như vậy có nghĩa gì.

Lưu Vận Tranh mãi đến sau khi cha và phụ vương tách ra mới cực kỳ khẽ giọng trả lời: “Vậy còn nhìn không ra? Cha cùng phụ vương đang làm chuyện thân mật nhất, bằng không sao lại không cho người quấy rầy?” Thân là thái tử, biết đến đương nhiên hơn một chút so với bào đệ, nhưng cũng chỉ là một chút.

“Ngươi nói cha cùng phụ hoàng, phụ vương lúc ở tẩm cung không cho phép chúng ta đi quấy rầy, có phải cũng bởi vì bọn họ đang làm việc này hay không?” Trong mắt Lam Vận Vanh có tâm tư khác.

Lưu Vận Tranh gật gật đầu: “Phụ hoàng cùng phụ vương nói thân thể cha không tốt, không thể quấy nhiễu cha nghỉ ngơi, bất quá… Ta cảm thấy dám chắc có liên quan với việc này. Ngươi quên chúng ta lần trước trông thấy cha và phụ hoàng cũng làm việc này?”

“Đúng vậy, cho nên ta muốn biết đó là cái gì.” Lam Vận Vanh sờ sờ miệng mình, “Ngươi nói chúng ta có thể làm vậy với Hãn Triệt hay không?”

“Ừm… Hẳn là có thể. Xuỵt, lại nhìn nhìn, đừng lên tiếng.”

Bên kia phụ vương xoay người lại, hai đứa vội vã sấp xuống.

Tỉnh rụi liếc mắt một cái về phía bụi hoa xa xa, Lam Khuyết Dương ôm Bạch Tang Vận nói: “Trở về đi, hai ngày nữa trời ấm ta lại cùng ngươi ra xem hoa đào.”

Bạch Tang Vận ôm chặt y, rúc vào trong ngực y hưởng thụ sự yên lặng giữa hai người giờ phút này. “Mấy ngày nữa hoa đào liền rụng.”

“Hoa đào rụng còn có hải đường. Ta thà rằng không nhìn hoa đào này, cũng không nguyện ngươi bị trúng gió.” Ôm ngang Bạch Tang Vận, trong mắt Lam Khuyết Dương là tình yêu không giấu được, “Trở về đi, mấy ngày nay Vận phường không có việc gì, ta ở trong cung với ngươi.”

“Thật sự không có việc?”

“Thật sự.”

Biết người này không thích mình vì hắn mà lầm chính sự, Lam Khuyết Dương vừa đi vừa nói chuyện: “Công việc đầu xuân trước ngày tết ta đã sắp xếp thỏa đáng. Các quản sự đều là lão nhân của Vận phường, rất nhiều chuyện cũng không cần ta tự mình ra mặt. Ta sẽ không lầm chính sự, ngươi yên tâm là được.”

“Vậy là tốt rồi.”

Bạch Tang Vận không cự tuyệt Lam Khuyết Dương ôm hắn trở về, người này thích, hắn liền thích.

———

Cha và phụ vương đi rồi, hai đứa núp trong bụi hoa đứng lên, đồng thời phun ra một hơi. Lam Vận Vanh kiễng mũi chân ngắm ngắm, lo lắng hỏi: “Vận Tranh, ngươi nói phụ vương có phát hiện chúng ta không?”

“Sợ cái gì, phụ vương cho dù phát hiện cũng sẽ không trách chúng ta.” Lưu Vận Tranh rất nhẹ nhàng nói, “Chúng ta lại không phải cố ý nhìn lén, chính là trùng hợp ở trong này thôi. Trở về đi, đi tìm Hãn Triệt, miễn cho Tích Tứ lại mang hắn đến chỗ nào chẳng biết.”

“Được, trở về.”

Hai huynh đệ quay đầu đi theo hướng khác. Mới vừa trở lại tẩm cung của hai đứa, đã có nô tài đến truyền lời: “Thái tử điện hạ, vương gia, Khuyết vương gia mời hai vị điện hạ qua.”

Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, hiểu được, phụ vương vừa rồi nhất định phát hiện bọn chúng. Hai đứa cũng không hoảng, đi theo nô tài.

Vào trong phòng, trước tiên quỳ xuống hành lễ với phụ vương, hai đứa rất tự giác đứng lên hỏi: “Phụ vương, phụ thân đâu?”

“Phụ thân đi kiểm tra Tích Tứ cùng Hãn Triệt đọc sách.”

“À há.”

Hai đứa thành thành thật thật đứng, rất là khôn khéo. Lam Khuyết Dương hỏi thẳng: “Hai người các con vừa rồi có phải ở trong vườn hoa hay không?”

Lưu Vận Tranh cùng Lam Vận Vanh đồng thời gật đầu, Lưu Vận Tranh nói: “Con và Vận Vanh vừa vặn ở đó, thấy phụ vương cùng phụ thân tựa hồ không muốn người quấy rầy, liền núp. Phụ vương, hài nhi sai rồi.”

“Phụ vương, người và phụ thân đang làm cái gì? Tại sao muốn miệng chạm vào miệng?” Lam Vận Vanh năm tuổi lại hỏi thẳng, không chút nào lo lắng phụ vương sẽ quở trách bọn chúng.

“Lần sau lại thấy không cho phép trốn một bên nhìn lén, nếu không rời đi, phải ra thỉnh an phụ thân.” Lời nói của Lam Khuyết Dương mặc dù nghiêm khắc, nhưng trên mặt lại mang ôn hòa. Hai huynh đệ đương nhiên là gật đầu, bọn chúng cũng không định sau này thấy còn núp lén nhìn.

“Phụ vương, người vẫn chưa trả lời đâu.” Lam Vận Vanh rất cố chấp.

Lam Khuyết Dương vỗ vỗ chân, hai nhi tử lập tức chạy tới nhảy lên đùi phụ vương.

Ôm con yêu, Lam Khuyết Dương giải thích: “Phụ vương cùng phụ thân miệng chạm miệng là thân thiết, các con còn nhỏ, trưởng thành thì sẽ hiểu.”

Lưu Vận Tranh đầy mắt tò mò hỏi: “Phụ hoàng cũng sẽ thân thiết với phụ thân sao?”

“Đương nhiên. Phụ hoàng và phụ vương yêu phụ thân, cũng sẽ thân thiết với phụ thân, phụ thân cũng thế.”

Lam Vận Vanh hỏi: “Vậy phụ hoàng có thân thiết với phụ vương không?”

Lam Khuyết Dương nhất thời vẻ mặt quái dị, nhìn hai nhi tử tràn đầy hiếu kỳ, y nghĩ nghĩ nói: “Phụ hoàng và phụ vương là huynh đệ, giữa huynh đệ sao có thể thân thiết. Phụ thân là người yêu của phụ hoàng và phụ vương, chỉ có giữa người yêu mới có thể thân thiết.”

“Như vậy à…” Hai huynh đệ mất mát rõ ràng.

“Làm sao vậy?” Lam Khuyết Dương nhíu mày, chẳng lẽ này hai tiểu tử này muốn thân thiết?!

Hai huynh đệ đồng thời mở miệng: “Vậy bọn con có phải không thể thân thiết với Hãn Triệt? Phụ vương, bọn con có thể không cho Hãn Triệt làm huynh trưởng của bọn con hay không?”

Lam Khuyết Dương nhất thời thở phào nhẹ nhõm, không phụ trách mà nói: “Hãn Triệt là dưỡng tử của phụ thân, ấn bối phận mà nói là huynh trưởng của các con, nhưng trên thực tế cũng không tính là. Trưởng thành các con tự nhiên sẽ hiểu.”

Hai ánh mắt nhất thời sáng ngời: “Vậy bọn con có thể thân thiết với Hãn Triệt?!”

“Không thể.”

“Phụ vương…”

Lam Khuyết Dương nghiêm túc nói: “Các con còn nhỏ, chờ tới qua mười lăm mới có thể làm chuyện thân thiết với người khác. Phụ vương tìm các con tới cũng là nói chuyện này. Các con muốn thân thiết với Hãn Triệt, phụ vương sẽ không phản đối, nhưng đó là chuyện sau này. Các con bây giờ cần phải làm là tập võ và đọc sách, nếu các con còn nhỏ tuổi đã nghĩ những chuyện gió trăng này, phụ vương sẽ đánh mông các con!”

Hai huynh đệ gật gật đầu: “Chúng con nhớ kỹ.”

“Thật sự nhớ kỹ?”

“Nhớ kỹ!” Hai huynh đệ trăm miệng một lời, “Chờ chúng con qua mười lăm sẽ thân thiết với Hãn Triệt.”

Ánh mắt Lam Khuyết Dương mắt sâu sắc, hỏi: “Tại sao nhất định là Hãn Triệt?”

“Hãn Triệt là của chúng con.” Hai huynh đệ thái độ kiên quyết, “Chỉ có thể thân thiết với chúng con.”

Lam Khuyết Dương vốn đang muốn nói cái gì, nhưng thấy ánh mắt hai nhi tử giống y như mình năm đó, y không khỏi sinh ra cảm khái “không hổ là con ta”. Không nói thêm gì, y buông hai nhi tử, nói: “Được rồi, phụ vương mang các con đi luyện võ, khóa võ hôm nay các con không phải lại trốn?”

“Bọn con thích phụ vương dạy bọn con.”

“Vậy đi thôi. Thân là thái tử và vương gia, công phu tuyệt đối không thể kém.”

“Dạ, phụ vương.”

Hai huynh đệ theo phụ vương đi tập võ, trong đầu nhỏ còn đang suy nghĩ thân thiết là cảm giác gì.

———

“Vận Tranh, phụ vương nói qua mười lăm mới có thể thân thiết với Hãn Triệt.”

“Chúng ta chỉ nhẹ nhàng chạm một cái, phụ vương sẽ không trách chúng ta. Ngươi không muốn chạm vào?”

“Muốn!”

“Vậy ngươi tới trước.”

Lưu Vận Tranh biểu hiện ra rộng lượng chính mình thân là huynh trưởng. Lam Vận Vanh cũng không chối từ, chậm rãi sát vào Bạch Hãn Triệt đang ngủ say, tim đập bình bịch. Học động tác của phụ vương và phụ thân, bé đưa miệng tới, chạm vào.

“Thế nào?” Lưu Vận Tranh vội vã hỏi.

Lam Vận Vanh vẻ mặt mất mát: “Không có gì đặc biệt, miệng Hãn Triệt lành lạnh.”

Lưu Vận Tranh không tin, cũng đến gần chạm vào, còn cọ đi cọ lại, rồi mới cũng vẻ mặt thất vọng ngẩng đầu: “Quả thật không có gì đặc biệt.”

“Chẳng lẽ là bởi vì chúng ta còn nhỏ?” Lam Vận Vanh hoài nghi hỏi, không tin phụ hoàng và phụ vương lại làm chuyện không có gì đặc biệt như thế với cha.

“Có lẽ.” Lưu Vận Tranh cũng có thể hiểu được nghi hoặc của bào đệ. Hai đứa liếc mắt nhìn nhau, vén chăn lên nằm xuống bên người Bạch Hãn Triệt.

“Sang năm thử lại lần nữa.”

“Được.”

Hai đứa xoay người, ôm Bạch Hãn Triệt, nhắm hai mắt lại, sang năm bọn chúng sẽ sáu tuổi, nói không chừng sẽ không giống.

———

Năm thứ hai —

“Vận Vanh, nếu không chúng ta sang năm thử lại. Lạ thật, ngày đó ta rõ ràng thấy sau khi phụ hoàng thân thiết phụ thân, phụ thân đi không nổi.”

“Chắc là chúng ta vẫn còn quá nhỏ.”

“Vậy sang năm.”

Năm thứ ba —

“Vận Tranh, xem ra nhất định phải đợi đến khi chúng ta mười lăm. Hãn Triệt căn bản là không có đỏ mặt, cũng không có mềm chân, còn khóc.”

“…”

“Tại sao nhất định phải đợi đến khi mười lăm?”

“Phụ hoàng và phụ vương đều nói phải qua mười lăm. Chúng ta cũng thử, không có gì đặc biệt.”

Cắn răng. “Không được, ta không muốn đợi đến khi mười lăm.”

“Hả?”

“Sớm một chút thân thiết với Hãn Triệt, Hãn Triệt sẽ không thích khóc như thế.”

“Ừm… Vậy chúng ta sang năm lại thử.”

“Được.”

Năm thứ tư… Năm thứ năm… Mãi cho đến năm thứ chín —

“Vận Vanh, ta có chút cảm giác, ngươi thì sao?”

“Ta thử lại.”

“Vận Vanh… Ưm…”

“Hãn Triệt, ngươi còn có thể đi sao?”

“Đừng, đừng, ta, đứng không, nổi.”

“Ngươi không đứng lên nổi?!”

Bộ dáng của hai huynh đệ dọa sợ Bạch Hãn Triệt, hắn tê liệt ngồi dưới đất, thở hổn hển liên tục, không hiểu hai người kia vì sao cứ qua sinh nhật mỗi năm là muốn hôn hắn.

“Ha ha, ha ha ha…” Lưu Vận Tranh nở nụ cười, ý tứ trong mắt giống như Lam Vận Vanh.

Lam Vận Vanh liếm liếm miệng, cảm giác dư vị vẫn còn, nói giọng khàn khàn: “Phụ hoàng và phụ vương nói sai rồi, qua mười ba là được rồi.”

“Ừ.”

Hai người túm Bạch Hãn Triệt vẻ mặt đỏ bừng dậy ôm hắn vào lòng, Lưu Vận Tranh hôn lên trước, sau khi y lui lại Lam Vận Vanh nhanh chóng hôn qua. Bạch Hãn Triệt bị hai huynh đệ hôn đến thở không nổi bị dọa sợ, hắn lớn tuổi hơn một chút biết cái này có nghĩa gì.

“Hãn Triệt, ngươi là của chúng ta, chỉ có thể cho chúng ta hôn.”

“Ta…”

“Nói!”

“Ta, ta là, của các ngươi… Chỉ có thể, cho các ngươi, hôn.” Vì sao?

“Nhớ kỹ?”

“Nhớ kỹ.”

Hai huynh đệ hài lòng tiếp tục không nói nữa, thay nhau hôn Bạch Hãn Triệt, chỉ cảm thấy tim đập lợi hại, còn có chút chưa đủ, hẳn là còn có chuyện hơn cả thân thiết chứ? Mặc kệ, trước hôn đủ nói sau.

Bạch Hãn Triệt đáng thương, đã định trước cả đời trốn không thoát miệng hổ hai huynh đệ này, nhất định bị bọn họ “hôn” cả đời.