Tàm Thực

Chương 35




— Mình đang ở đâu?

Tiếu Thanh đứng trong bóng tối, dụi dụi con mắt. Xung quanh chỉ một màu đen kịt.

Cậu nghe thấy được tiếng nhạc du dương, lúc to lúc nhỏ.

Còn chưa kịp có phản ứng nào, tay đã bị một người nắm lấy, chạy về phía trước.

— Xảy ra chuyện gì?

“Có tuyết rồi! Tiếu Thanh, có tuyết rơi rồi kìa!”

Giọng nói non nớt của con nít vang lên bên tai, người kia chạy đằng trước, trên người mặc một cái áo bông trắng tinh, quấn một cái khăn quàng cổ dáng dài màu xám bạc. Nó kéo cậu lao đi, bóng tối xung quanh dần dần mờ đi, những sợi tóc đen tùy ý bay nhảy, cuối cùng, ánh sáng rực rỡ cũng chiếu xuống gò má trắng nõn của nó.

— À, là anh trai của cậu.

Rốt cục cũng đi ra nơi có ánh sáng, cậu có thể nhìn thấy tuyết trắng đang lả tả bay xuống từ trên trời xanh.

Đó là một buổi sớm mỹ lệ mà quen thuộc.

Trời xanh như một viên đá quý xám nhạt, thấp thoáng ánh nắng vàng óng êm ả. Dãy núi phía xa vẫn màu xanh đậm như vậy, nhưng dần dần viền lên một tầng vàng nhạt mông lung. Tiếu Thanh biết, đợi thêm 10 phút nữa, sẽ có một quả trứng vịt lòng đỏ từ sau dãy núi nhô ra, rồi dần dần, đem toàn bộ thế giới chỉ độc một màu trắng này, đều nhiễm phải những vệt vàng óng ánh của mình.

— Một khung cảnh quen thuộc biết bao.

Không khí thật lạnh. Nhưng Tiếu Thanh không thấy lạnh chút nào.

Cậu thích tuyết vào buổi sớm như vậy, hi vọng có thể nhìn thấy mặt trời dần dần nhô lên, thích nắm lấy tay của anh hai, rất ấm áp.

Cậu cùng anh trai đạp lên trên mặt tuyết xốp xốp, thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn những vết chân cả hai lưu bên trên.

Giữa mùi thơm của những đóa hoa, anh trai dắt cậu đi đến cuối hoa viên, Tiếu Thanh phát hiện nơi đó có hai con gấu con tay nắm tay. Hai con gấu con giống nhau như đúc.

— Còn nhớ, mỗi một câu nói của anh trai lúc ấy.

Sáng sớm hôm đó, anh trai nói, hai người bọn họ cũng sinh vào một buổi bình minh như vậy. Rõ ràng tối ngày hôm trước còn đổ một trận tuyết rất lớn, lúc mới sinh bầu trời còn có tuyết bay bay, toàn bộ thế giới đều chìm trong mù mịt. Thế nhưng hai người sinh ra chưa được bao lâu, mặt trời liền ló dạng. Đây chính là điềm tốt, mang ý nghĩa hai đứa trẻ cả đời đều sẽ khỏe mạnh, sung sung sướng sướng mà sống.

Sáng sớm hôm đó, cậu trong lúc vô tình đã đặt cho anh trai cái bút danh kia, Tuyết Thần.

Sáng sớm hôm đó, anh trai nói, sau này lớn lên nhất định phải làm một họa sĩ vẽ truyện tranh.

Sáng sớm hôm đó, anh trai cười, cười đến rực rỡ.



Tiếu Thanh nghe thấy tiếng nhạc nhu hòa, du dương bao trùm mình đến mức tai muốn ù đi. Cậu mở mắt ra, phát hiện bản thân đang gối lên một cánh tay, người đối diện ngủ rất say, hô hấp gần trong gang tấc, hương thơm nhàn nhạt vấn vương xung quanh.

Là một gương mặt quen thuộc, mà cũng rất xa lạ.

Mái tóc trắng hơi xoăn xõa ra, lông mi dài nhỏ bên trái vừa vặn chạm vào gối, hai vành mắt hắn thâm đen, màu môi hơi tím tái. Hơi thở lạnh lẽo, cả người hắn, như một bộ thi thể được đông lại ướp xác.

— Thật buồn cười.

Giờ phút này, Tiếu Thanh nhìn mặt hắn, mà lại vẫn có thể tưởng tượng đến khoảnh khắc khi hắn vùi mặt vào đóa hoa hồng trắng lúc trước.

Tiếu Thanh đẩy cái chăn đè nặng trên người ra, ngồi dậy.

Đầu lại một lần nữa trở nên mơ màng, cậu cảm giác cả người mình vô lực trầm trọng, bụng lại bắt đầu đói đến cồn cào. Cái cảm giác này thật khiến người ta tuyệt vọng không lối thoát.

Ngọn nến trong phòng sắp cháy sạch rồi, tay trái của thiếu niên thả ở bên cạnh, tay còn lại cầm bản cổ tích tàn khốc kia. Bên trên cái gối là cái máy tính… À, Tiếu Thanh làm sao lại quên mất, máy tính của cậu vẫn còn để ở dưới tầng hầm cơ chứ.

— Thật buồn cười.

Giờ phút này, Tiếu Thanh nhìn máy tính, mà lại vẫn có thể hồi tưởng đến khoảnh khắc thiếu niên viết lên dòng chữ thật lớn trên màn hình làm chấn động lòng cậu: “Tiểu Triệt, tôi thích em.”

Tiếng nhạc vẫn du dương trong phòng, bây giờ, là một khúc dương cầm. Êm dịu như vậy, trôi chảy như vậy, như mang theo hương vị cỏ xanh của gió xuân.

— Thật buồn cười.

Giờ phút này, Tiếu Thanh nghe tiếng nhạc như thế, lại vẫn có thể hồi tưởng đến, cậu đã từng vô số lần, vô số lần, vố số lần cùng anh trai ngồi trước cây đàn piano, một lần rồi một lần biểu diễn giai điệu quen thuộc…

Tiếu Thanh đột nhiên đứng bật dậy, có chút chán nản đi tới đi lui trong phòng.

Cửa phòng không khóa, chỉ cần cậu muốn, cậu có thể trốn ra.

Nhưng, cậu nên trốn đến đâu đây?

Nửa người nửa quái vật như cậu… Thì có thể kiếm ai trợ giúp chứ?

Đứa trẻ 8 tuổi đã bị cha mẹ vứt bỏ… Bây giờ, nên làm thế nào nhỉ?

Bất cứ lúc nào cũng nằm trong trạng thái đói bụng như này, chỉ có tàn sát đồng loại mới có thể sinh tồn, thì đi ra bên ngoài, nên làm gì để tiếp tục sống?

Vạt nến cuối cùng cũng tắt, cậu như đứa trẻ ngồi xổm ở góc tối, hai tay ôm đầu gối, trừng hai mắt thật to nhìn vào góc tường, tựa hồ đang suy nghĩ gì đấy, nhưng lại như chỉ đang ngẩn người ra. Miệng câu thỉnh thoảng mấp máy, tâm tình càng lúc càng kích động, như đang cùng ai đó trò chuyện.

— Tiếu Thanh, mày nên làm gì đi chứ?

— Làm sao bây giờ?

— Nếu còn tiếp tục như này, mày sẽ phát điên mất.

— Điên mất?

— Không những điên, mày còn có thể bỏ mạng.

— Tôi sẽ không chết…

— Mày biết mà… Mày sẽ bị…

— Không muốn không muốn! Câm miệng!

— Cảnh cuối của ác mộng kia, mày lại quên rồi à?

— A a a… Câm miệng… Con mẹ nó mày câm miệng cho tao!!

Tiếu Thanh đột nhiên gào thét làm Tiếu Triệt tỉnh giấc.

Mặt Tiếu Triệt hiện đầy sự mệt mỏi. Hết cách rồi, Tiếu Thanh lần này ngủ được hơn 10 tiếng, nhưng Tiếu Triệt thì chỉ vừa mới ngủ.

Hắn nhìn Tiếu Thanh vài giây, mới nhận thức được đã xảy ra chuyện gì. Hắn vội vã xuống giường tới chỗ Tiếu Thanh, cúi người vỗ nhẹ vào vai cậu: “Sao vậy?”

Mà Tiếu Thanh đột nhiên xoay đầu lại, tựa lưng lên tường, cả người cuộn tròn, hai mắt đỏ ngầu rống to: “Câm miệng… Câm miệng… Không muốn… Tôi không thể như thế… Anh không thể đối xử với tôi như vậy!!”

Thần trí Tiếu Thanh rõ ràng đã hỗn loạn, nhưng cậu lại vẫn sợ sệt đến vậy.

Cả người đều đang phát run, dùng hai tay hai chân bảo vệ chính mình, nhìn cậu như vậy, tựa như lúc nào cũng có thể triệt để tan vỡ.

Mắt Tiếu Triệt gần như đỏ ửng trong nháy mắt, mũi hắn chua xót, yết hầu phát đau.

Hắn còn nhớ, mấy tháng trước Tiếu Thanh còn là một chàng trai khỏe mạnh, kiêu ngạo, thông minh, nhớ cảnh em ấy nằm trên ghế sofa mềm mại nghe mình kể truyện, nhớ vẻ mặt thô bạo bá đạo của em ấy, nhớ dáng vẻ em ấy tay cầm bó hoa hồng trắng xuất hiện trước mặt mình…

Mà em ấy hiện tại, tóc rối tung, mặt nhăn nhúm, toàn thân run rẩy, giọng khàn đục, toàn thân đầy dấu cắn mút cùng vằn đen…

Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Giữa bọn họ, đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Vì sao lại như vậy?

Tiếu Triệt cứ ngây người như thế hồi lâu, cuối cùng mới nghĩ ra.

A… Đây chính là kế hoạch của hắn.

Từ năm ấy cho đến bây giờ, mỗi ngày hắn đều vọng tưởng, mỗi ngày đều đem kế hoạch diễn tập trong đầu.

Vẫn đang rất thuận lợi, không phải sao?

Nếu vẫn tiếp tục như vậy, không lâu sau, hắn liền có thể triệt để thực hiện nguyện vọng của bản thân… Cái này chẳng phải, là chuyện hắn nên hài lòng sao?

Nhưng tại sao?

Tại sao tim lại đau như vậy?

Đau đến mức sắp vỡ nát!

Trong lúc vô thức, Tiếu Triệt đã quỳ gối trước mặt Tiếu Thanh, không để ý đến giãy dụa của cậu, ôm chặt cậu vào trong ngực.

Thật ra có rất nhiều rất nhiều lời muốn nói, bất kể là mệnh lệnh, uy hiếp, an ủi, xin lỗi hay tương tự vậy, thật sự có rất rất nhiều lời hắn muốn nói bày tỏ cùng Tiếu Thanh. Nhưng hắn một chữ cũng không nói được.

Hắn vụng về động viên an ủi người trong ngực, nghiêng đầu hôn môi hôn tai cậu.

Thời điểm người trong ngực rốt cục yên tĩnh lại, tiếng nhạc cũng dứt.

Trong bóng tối, giọng Tiếu Triệt chậm rãi trầm bổng trong căn phòng: “Tiếu Thanh, ngày hôm nay, là 31 tháng 12, là sinh nhật của em với tôi. Tối này, chúng ta cùng đi ra ngoài ngắm cảnh đi.”