Tam Thiếu Nhà Họ Cam Thích Nói Giỡn

Chương 7-1




Trở về phòng làm việc, Khuất Lam Sơ còn chưa kịp mở miệng hỏi Cam Nhĩ Toàn, đã nhìn thấy bên trong có một vị phu nhân cao quý ung dung ngồi ngay ngắn.

Trên mặt Cam phu nhân thân thiết mỉm cười, nhìn hai người vội vàng đi tới.

"Ah, mẹ, sao mẹ lại tới đây?" Liếc thấy mẹ,Cam Nhĩ Toàn hơi ngạc nhiên  hỏi.

"Đúng lúc mẹ đi ngang gần đây, thuận đường ghé thăm con một chút. Đúng rồi, Nhĩ Toàn, vị tiểu thư xinh đẹp này, chẳng lẽ chính là người lần trước con đề cập tới chính là...... Khuất tiểu thư?"

"Dạ, cô ấy là Lam Lam, " anh thay hai người giới thiệu, " Lam Lam, người này là mẹ của anh."

Sắc mặt Khuất Lam Sơ Thần lạnh nhạt nhìn Cam phu nhân đang khẽ vuốt cằm, chần chừ một lúc, xoay người lui ra ngoài, để lại không gian cho hai mẹ con. Mặc dù nóng lòng muốn biết tin tức của nhà hô Khuất, nhưng cô cũng hiểu rõ hiện giờ không phải lúc, chỉ có thể đợi Cam phu nhân rời đi rồi tính.

"Lam Lam ngày thường thật đẹp, không trách được con dây dưa với cô ấy đến cùng không buông." Cam phu nhân cười yếu ớt nói.

Cam Nhĩ Toàn rất lễ phép nhắc nhở mẹ "Mẹ, xin chú ý cách dùng từ của người."

"Ah, mẹ nói sai sao? Con không sống chết quấn lấy cô ấy, ưmh, này chẳng lẽ là cô ấy quấn quít con không chịu đi?"

"Chính xác mà nói là như vậy, con là người độ lượng lấy đức báo oán, cho cô ấy một cơ hội hối cải để làm người mới."

Không hề nữa la rầy con trai, sắc mặt Cam phu nhân nghiêm túc "Mẹ nghe nói gần đây con lại bị tấn công?" Đây mới là mục đích chính mà bà tới đây.

"Làm sao mẹ biết?" Lông mày nhíu lại, anh có chút ngạc nhiên sao mẹ lại sẽ biết chuyện này.

"Ba anh em các con là do ta sinh ra, không có chuyện gì có thể giấu giếm qua mắt của mẹ " môi bà vô tình cười lên một cách hả hê, "Biết rõ đối phương là ai hay không?" Tin tức của bà cực kỳ nhanh lẹ, bởi vì bên cạnh anh có tai mắt nên lúc nào cũng có thể sẽ đem chuyện của anh báo cho bà.

"Là người nhà của họ Khuất."

"Nhà họ Khuất?" Bà hơi ngạc nhiên nhăn mày, nâng đôi mày thanh tú lên."Ý của con là ngoài Lam Lam, bọn họ còn phái người khác tới ám sát con?"

"Hình như là vì Lam Lam vẫn không giết con, người kia không nhìn nổi mới ra tay với con."

"Con vẫn chưa biết được người đứng sau vụ này?"

"Có một ít manh mối." Mười ngón tay Cam Nhĩ Toàn đan nhẹ vào nhau. Bản thân anh lòng dạ rộng rãi, thích làm người khác vui, có thiện chí, người quen biết anh hầu hết cũng đối với anh rất cảm kích, muốn tìm ra người đối với anh có lòng hận thù thật đúng là không dễ dàng, trước mắt, anh chỉ nghĩ tới một người có thể làm như vậy.

Cam phu nhân im lặng một chút nói "Nhĩ Toàn, trước khi chuyện này kết thúc, có phải con nên chuyển về nhà ở trước hay không?"

"Mẹ không cần lo lắng, chuyện này con còn ứng phó được." Trên gương mặt tuấn mỹ của anh lộ vẻ không lo lắng thong dong nở nụ cười.

Nhìn thấy vẻ mặt anh tràn đầy tự tin, bà cười thoải mái, buông lỏng tinh thần hỏi: "Vậy, hiện giờ con và Lam Lam đến giai đoạn nào rồi hả?"

"Mẹ có ý gì?" Trong lòng biết rõ với cặp mắt sắc bén của mẹ cặp đã sớm nhìn thấu tất cả, anh còn cố ý giả bộ ngu.

Từ vẻ mặt của con trai vẻ mặt bà nhìn ra chút manh mối, bà cười trêu nói: "A, xem ra Bát tự (八) còn chưa biết ra sao, có cần mẹ giúp con một lần không?"

"Con kém cỏi như vậy sao?" Theo đuổi theo phụ nữ mà còn nhờ mẹ giúp một tay, quả thực là đang sỉ nhục sức hấp dẫn của của anh quá.

"Vậy khi nào thì mẹ có thể ôm cháu trai đây?" Không cần mình giúp một tay sao? Chậc, nhưng mình rất ngứa tay, rất muốn làm một chuyện đấy.

"Mẹ gấp cái gì, đến thời điểm thì tự nhiên mẹ có cháu trai để ôm thôi." Chú ý đến ánh mắt lóe lên của bà, Cam Nhĩ Toàn vội vàng lên tiếng cảnh cáo, "Nếu như mẹ thật muốn ôm cháu trai, cũng đừng động cái là suy nghĩ lung tung."

"Cái đứa bé này nói nhăng cuội gì đó, mẹ là người động cái là suy nghĩ lung tung hay sao?" Cam phu nhân giả vờ giận, vẻ mặt trách mắng.

"Như vậy là tốt nhất." Bên ngoài thì anh cười vui vẻ nhưng trong lòng không cười  tiếp lời. “Nếu quả thật mẹ muốn ôm cháu trai, xin mẹ đừng nhúng tay chuyện của con, con bảo đảm trong vòng hai năm sẽ có một cháu trai cho mẹ ôm."

"Thật?"

"Đúng vậy, điều kiện đầu tiên là xin mẹ không can thiệp chuyện của con." Hễ mẹ đụng tới thì sẽ rối ren thêm, chuyện này làm anh nắm trong lòng bàn tay.

"Tốt, mẹ rất kỳ vọng đó." Bà cười yếu ớt dịu dàng trả lời.

Sau khi đưa mẹ rời đi, Cam Nhĩ Toàn đi về phía người đang ngồi ở góc cửa sổ.

"Đang nhìn cái gì?" Ánh mắt nhìn về phía đống thư trên bàn kia, anh nhíu mày "Lại là thư tình." Kể từ Khuất Lam Sơ đến đại học Á Văn, lập tức trở thành một trong những hoa khôi của trường học.

Hoa khôi của trường đại học Á Văn, ngoài học sinh thì cả giảng viên, giáo sư, hành chánh nhân sự cũng nằm trong danh sách trong đó.

Anh thuận tay cầm một phong thư từ trong tay cô, chữ viết chằng chịt trên trang giấy lớn, anh lật tới tờ cuối cùng có ký tên, Khổng Lập Minh, haiz, lại là chủ tịch hội học sinh.

Những học sinh này sách vở không lo học, lại cho mơ mộng viết thư tình.

"Văn Văn."

"Chuyện gì ạ?" Cổ Văn Văn đang xem tài liệu ngẩng đầu lên nhìn về phía anh.

Anh phân phó cho các thư ký."Về sau có những sinh viên hoặc là ai đó chuyển những lá thư như thế này, trực tiếp đem đồ đó bỏ đi."

"Tại sao anh làm như vậy?" Khuất Lam Sơ không vui lạnh nhạt nói.

"Những đồ này đều là tán hươu tán vượn, thấy nhiều sẽ tổn thương mắt."

"Đó là việc của tôi, không quan hệ gì tới anh, anh không có quyền làm như vậy."

"Đúng vậy, chủ tịch, anh đây này là đang tước đoạt thư từ tin tức của Khuất Tiểu Thư." Cổ Văn Văn cũng phụ họa.

"Được rồi, vậy hôm nào tôi thẳng thắn xin hiệu trưởng sửa lại nội quy trường học, quy định toàn trường cũng không cho phép viết thư tình, tránh cho những học sinh kia đều đem thời gian và tinh thần tiêu hao vào việc này, không chịu học hành cho giỏi." Hi, như vậy tên tiểu tử Ôn Hạo kia cũng thật vui mừng, mấy ngày trước anh vì chuyện học sinh viết thư tình cho Ôn Á Trúc mà chạy đến tìm anh làm loạn.

Cổ Văn Văn trợn mắt một cái, lẩm bẩm nói: "Hiệu trưởng sẽ không hồ đồ như anh."

Cam Nhĩ Toàn rất thân thiết nhìn cô thư ký tài năng nói "Văn Văn, có lời gì thì trực tiếp nói ra, làm gì mà nói nhỏ trong miệng."

"Không có việc gì." Lười phải cùng anh nói chuyện tào lao, cô còn một đống chuyện phải làm đấy. Tầm mắt trở lại trên bàn tài liệu thì cô nghĩ không biết đã nghe ở đâu nói là, nếu như thuộc hạ có tài nằng thì cấp trên sẽ lười biếng đẩy trách nhiệm, quả thật là lời lẽ chí lý. Bất đắc dĩ thở dài, cô tiếp tục chui ở bàn đầy tài liệu, chuyên tâm làm việc.

Nóng lòng muốn biết tim tức nhà họ Khuất, Khuất Lam Sơ nhất định kéo Cam Nhĩ Toàn quay lại phòng chủ tịch.

"Anh nói nhanh một chút."

"Nói gì?" Anh nhất thời không hiểu ý.

"Tin tức nhà họ Khuất."

"Á, nói chuyện với mẹ, thiếu chút nữa anh đã quên rồi chuyện này rồi " Mắt Cam Nhĩ Toàn lộ ra hưng phấn nhìn cô chằm chằm "Lam Lam, tin tức này không dễ có được, em định dùng cái gì để trao đổi đây?"

Trao đổi? Ánh mắt cô lạnh lùng trừng hắn, "Anh có điều kiện gì?"

Vuốt cằm nghĩ ngợi giây lát, Cam Nhĩ Toàn thong thả ung dung mở miệng, "Không bằng, em giúp anh...... sinh đứa bé, em thấy thế nào?"

Nghe lời của anh nói, dung nhan của cô thoáng chốc rét lạnh, con dao lập tức trên kề lên cổ của anh, giọng nói lạnh lùng "Có tin hay không hiện tại tôi liền giết chết anh, rồi tự mình trở về nhà họ Khuất  một chuyến, không phải là có thể biết nhà họ Khuất xảy ra chuyện gì rồi sao?."

"Haiz, Lam Lam, anh giỡn với em thôi, đừng thô lỗ như vậy, động một chút là kêu đánh kêu giết." Thấy cô tức giận, anh lấy tay của cô xuống, mặt lưu manh cười an ủi "Tính khí như vậy dễ già."

"Nhanh nói điểm chính!" Cô không nhịn được lạnh giọng thúc giục.

"Được được được, anh nói, tin đồn là nhà họ Khuất rửa tay gác kiếm." Ai, thật là đáng tiếc anh có  được tình báo không dễ, thật cái gì cũng không được, sớm biết vừa rồi không nên quá tham, yêu cầu cái hôn là tốt rồi.

"Cái gì?!" Cô ngây ngẩn cả người, "Rửa tay chậu vàng ư?"

"Không phải là em không hiểu đó là ý gì? Là ý nói nhà họ Khuất không làm sát thủ để sống." Anh rất nhiệt tình thay cô giải thích.

"Tại sao có thể như vậy? Lúc nào thì xảy ra chuyện này?" Bởi vì chưa từng thi hành nhiệm vụ, cho nên cuộc họp gia tộc họ Khuất trước giờ cô cũng không tham gia.

"Chuyện này chỉ sợ phải hỏi nhà họ Khuất thì mới biết."

"Lúc ông nội bảo tôi tới ám sát snh cũng không nói cho tôi biết chuyện này." Chẳng lẽ là sau khi cô rời khỏi nhà họ Khuất, ông nội mới quyết định? Nhưng quá đột ngột.

Nghĩ đến một chuyện gì đó, Cam Nhĩ Toàn hỏi: "Ông nội em chính là người lúc rơi máy bay tám năm trước giúp anh vá lại vết thương – ông lão tóc bạc?"

"Đúng." Cô suy nghĩ có chút rối loạn, "Tin tức của anh là chính xác sao?" Cô vẫn còn có chút không dám tin nhà họ Khuất cứ như vậy rửa tay chậu vàng.

"Sẽ không sai đâu, nếu em không tin, lần sau gặp lại cái người cầm roi nóng nảy kia, em tìm cách hỏi anh một chút có chuyện này hay không?"

Suy nghĩ chốc lát, cô quyết định nói: "Tôi muốn trở về một chuyến." Cô muốn quay về nhà họ Khuất hỏi ông nội chứng thực chuyện này, nếu là thật, như vậy có lẽ...... Có thể cô không cần thi hành nhiệm vụ ám sát Cam Nhĩ Toàn nữa.

"Em phải trở về sao? Khi nào thì trở lại?" Cam Nhĩ Toàn ngạc nhiên hỏi.

Khuất Lam Sơ hơi ngạc nhiên nhìn anh, cô là sát thủ tới giết anh, anh...... còn hi vọng cô trở về nữa sao?

Thấy cô chậm chạp không trả lời, anh nhắc nhở cô "Lam Lam, sẽ không bỏ đi như vậy chứ, trước đây em lấy uy tín hứa với anh sẽ thay anh hoàn thành mười chuyện."

Lông mày cô hơi hạ xuống, thì ra là...... anh chỉ quan tâm chuyện này, cô còn tưởng rằng anh là bởi vì...... Không bỏ được cô, giọng cô trong trẻo lạnh lùng nói: "Phải chờ tôi gặp ông nội rồi lại nói tiếp."

"Trở về sớm chút nha, em rời đi quá lâu anh sẽ nhớ em." Anh lấy tay cưng chìu xoa tóc của cô.

Ánh mắt anh nhìn vào mắt của cô làm lòng của cô đột nhiên rung động, trong ánh mắt rung động đó làm cho người sợ hãi là cô..... có nhầm hay không?

"A, anh làm cái gì?!" Chợt bị kéo vào trong ngực ấm áp, cô kinh ngạc há mồm trách mắng, cánh môi ở trong phút chốc bị chế ngự.

Nụ hôn mạnh mẽ kia như gió táp mưa rào loại làm cô run sợ không thở nổi, nhưng đáng chết là cô lại tuyệt nhiên không nghĩ tới chống cự.

Không, cô tuyệt không có giống như anh Lam Tranh nói, đối với anh có tư tình, cô chính là, chính là......

Không thuyết phục được tại sao mình không dám giết người đàn ông cợt nhã này, ngược lại mặc cho mình đắm chìm trong này nụ hôn cuồng nhiệt này, cô nhắm mắt lại, thừa nhận mình quả thật động lòng với anh.

Nhẹ nâng  mặt của cô, Cam Nhĩ Toàn hơi thở gấp hổn hển lẩm bẩm nói: "Lam Lam, nhất định phải trở lại, nếu không, anh sẽ đuổi theo em tới chân trời góc biển."

Ánh mắt của anh dịu dàng làm cho lòng cô nóng lên, cô không kiềm hãm được cam kết ——

"Tôi sẽ...... quay lại."