Tam Thiếu Nhà Họ Cam Thích Nói Giỡn

Chương 6-2




Vuốt cằm, Cam Nhĩ Toàn cười tủm tỉm nói: "Lam Lam, em phải biết rằng chỉ có võ công không thôi thì cũng không có lợi, người thông minh có thể dùng trí để thắng. Người kia đã quen dùng roi đúng không? Ưmh, để anh đi làm một cái kìm thật lớn, lần sau nếu là anh ta trở lại, anh liền dùng kìm cắt đứt cái roi thành từng đoạn, nhìn anh ta còn có thể kiêu ngạo như vậy hay không?."

"Anh......" Khuất Lam Sơ cảm thấy bất lực, người này hình như không đem anh Lam Tranh để ở trong mắt chút nào, anh Lam Tranh trong nhà họ Khuất chính là cao thủ trẻ tuổi, biết mình nói thêm gì nữa cũng không có tác dụng, cô cũng mặc kệ anh.

Lông mày trầm xuống nghĩ tới những lời anh Lam Tranh vừa nói

"Nếu như cả đời cô cũng không có biện pháp hoàn thành mười chuyện này, có phải là cả đời sẽ không giết anh luôn phải hay không?"

Nếu nói như vậy, chẳng phải là muốn cô cả đời ở lại bên cạnh anh hay sao, chẳng lẽ...... Đây chính là ý định ban đầu của anh?

*********

"Quả nhiên Lam Tranh lại tìm tới Cam Nhĩ Toàn rồi, bây giờ phải làm gì đây?" Khuất Lam Thanh từ một chỗ khác trong bãi đậu xe thong dong bước ra.

Đi theo một bên là Khuất Lam Mạt tiếp lời nói: "Ông nội giao cho em tiếp tục giám sát, chỉ cần anh không gây nguy hiểm đến tính mạng của Cam Nhĩ Toàn, tạm thời mình không ra mặt."

"Cách nói của Lam Tranh cũng không sai, Lam Sơ hình như con bé có ý để bảo vệ Cam Nhĩ Toàn." Thậm chí không tiếc vì anh ta mà lái xe đụng vào Lam Tranh.

"Anh Lam Thanh, anh cảm thấy Cam Nhĩ Toàn thật sự là một người tội ác tày trời hay sao?" Khuất Lam Mạt chợt hỏi.

Anh lắc đầu, "Xem không giống, nhưng nếu anh ta không phải người như vậy, vì sao ban đầu ông nội lại tiếp nhận vụ giao dịch này?"

Khuất Lam Mạt yên lặng rồi nói: "Nhưng em lại nghĩ ông nội nói về giao ước 8 năm trước đến cuối cùng là cái gì?"

"Tám năm trước?" Chân mày Khuất Lam Thanh cuộn lại suy nghĩ tám năm trước đã từng xảy ra chuyện gì.

"Năm ấy, anh chỉ nhớ ông và Lam Sơ đi máy bay thì gặp phải chuyện máy bay bị rơi." Lam Mạt chậm rãi nói.

"Ý của em là ông nội nói giao ước 8 năm trước với chuyện máy bay rơi có liên quan với nhau"

Cô lắc nhẹ đầu, "Em không có ý gì, chỉ là chợt nhớ tới chuyện này mà thôi." Gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười nhạt.

*********

"Rốt cuộc cậu muốn tôi phải làm gì thì mới bằng lòng theo tôi trở về? Cầm chặt bàn tay của người đàn ông trước mắt, anh ta mất hết kiên nhẫn rống hỏi.

Không thoát được sức mạnh của anh ta, Đoạn Khâm Kỳ nhắm mắt nhẹ nhàng thở dài.

"Cain, tôi sẽ không trở về với anh, xin anh không nên ở đây quấy rầy cuộc sống yên tĩnh của tôi được không?"

"Cậu nói cậu thích dạy học, tôi có thể giúp cậu tìm đại học ở Mĩ để cậu giảng dạy, hãy theo tôi trở về." Lần này tới đây, bất cứ giá nào anh ta cũng muốn dẫn cậu ấy quay lại, anh ta không bao giờ muốn chịu đựng cái loại tương tư đau khổ như vậy nữa.

"Cain, anh vẫn không hiểu hay sao? Tôi không thể cho anh những gì anh muốn, mà những gì tôi muốn anh cũng không cho tôi được, vậy cần gì phải miễn cưỡng ở chung một chỗ?"

"Cậu muốn cái gì, chỉ cần cậu nói ra, không thể nào như vậy." Cain vội vàng hỏi tới.

Đôi mắt ngưng lại nhìn người yêu cũ, Đoạn Khâm Kỳ nhàn nhạt mở miệng, "Tôi chỉ hi vọng có một tình cảm công bằng và cuộc sống giản dị."

"Tôi có thể cho cậu."

"Không, anh không thể cho tôi." Đoạn Khâm Kỳ kiên quyết phủ nhận lời anh ta, "Đừng quên anh đã một người đàn ông có vị hôn thê."

"Cậu biết rõ lý do tôi làm như vậy mà, vì tôi muốn tìm kiếm sự ủng hộ từ gia đình cô ấy." Cain giải thích.

Vẻ mặt Đoạn Khâm Kỳ không thay đổi trầm giọng nói: "Không sai, cho nên chỉ có cô ấy mới có thể cho thứ mà anh muốn, mà tôi thì không thể, nên anh hãy đối xử với cô ấy thật tốt, không cần tới tìm tôi nữa, ngay từ lúc anh và cô ấy đính hôn thì chúng ta cũng đã kết thúc." Tách những ngón tay của anh ta ra, Đoạn Khâm Kỳ xoay người trở về ký túc xá.

Cain vội vàng kéo anh lại "Không có kết thúc, chỉ cần tôi không đồng ý, giữa chúng ta sẽ thể không kết thúc"

Bên cạnh có người nhẹ nhàng lên tiếng 

"Haizz, Lam Lam, em nói xem người này có phải rất vô lại đúng không? Thật sự đã làm chuyện có lỗi với người ta, vậy mà còn mặt dày mày dạn dây dưa với người ta không buông"

Khuất Lam Sơ liếc mắt một cái, nói đến vô lại, cô lại cảm thấy so ra Cain vẫn thua anh.

"Ánh mắt của em kia là ý gì, không đồng ý với lời của anh?"

"Tôi đã gặp qua những người so với anh ta còn vô lại hơn."

"Vậy sao, người nào vậy?" Vẻ Cam Nhĩ Toàn không biết hỏi.

"Xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt." Giọng cô nhàn nhạt đáp.

Anh buồn bực nhìn về phía Đoạn Khâm Kỳ."Không đúng nha, làm sao em biết Đoạn Khâm Kỳ vô lại hơn? Có phải em có hiểu lầm gì không?"

"Anh......" Người hiểu lầm chính là anh đó, người này tám phần là cố ý. Khuất Lam Sơ tức giận trừng mắt nhìn hắn.

Cho đến lúc này, Cain mới có cơ hội nói chen vào.

"Các người tới đây làm gì? Cút!"

"Anh không có tư cách bảo chúng tôi cút." Cam Nhĩ Toàn cười híp mắt nói "Haiz, Khâm Kỳ, cậu hi vọng chúng tôi cút hay là người này cút?"

Nhìn về hướng hai người, vẻ mặtĐoạn Khâm Kỳ lộ vẻ bất đắc dĩ cười một tiếng.

"Cain, anh đã có mục tiêu theo đuổi từ sớm rồi, không phải sao? Cho nên, đừng tới tìm tôi nữa." Anh mở cánh của gỗ màu trắng mời hai người vào "Khuất tiểu thư, Nhĩ Toàn, vào đi."

Cam Nhĩ Toàn nhìn Cain hả hê nhướng mày, "Thật xin lỗi, xem ra người nên cút chính là anh. Xin mời, không tiễn."

Sau khi ba người đi vào, cửa gỗ màu trắng đóng lại, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập mạnh làm cửa gỗ rung động.

Khuất Lam Sơ không bỏ qua ánh mắt của Đoạn Khâm Kỳ lô vẻ chán nản, đau buồn

Cô muốn mở miệng nói gì đó lại phát hiện mình ngay cả lời an ủi cũng không nói ra được.

Cam Nhĩ Toàn có điều suy nghĩ một lúc sau mỉm cười bày tỏ ủng hộ, "Khâm Kỳ, chớ nên mềm lòng, anh ta dám bắt cá hai tay, nên trừng phạt anh ta một trận, để cho anh ta nhớ thật lâu, về sau anh cũng không dám tái phạm."

Đoạn Khâm Kỳ ngước mắt nhìn về phía anh.

Cam Nhĩ Toàn vỗ vỗ vai anh ta, giống như vừa nhìn đã biết mọi chuyện, cười thần bí."Tôi ủng hộ cách làm của anh."

Hơi giật mình, trên mặt anh cũng nở một nụ cười nhẹ."Cám ơn."

Khuất Lam Sơ khó hiểu nhìn hai người, hoàn toàn khó hiểu lời bọn họ. Kỳ lạ, vừa rồi cô có nghe sót cái gì không?

Đoạn Khâm Kỳ cười yếu ớt nói: "Tôi đi pha trà, hai người xem hoa lan xong thì vào uống trà."

"Ừ."

"Vừa rồi anh nói với anh ta những lời đó là có ý gì?" Thấy Khâm Kỳ đã vào nhà, Khuất Lam Sơ không nhịn được hỏi.

Cam Nhĩ Toàn lắc nhẹ ngón trỏ, vẻ mặt thâm sâu khó lường, "Thiên cơ bất khả lộ."

Thấy anh không chịu tiết lộ, cô bất mãn hừ một tiếng, một mình đi tới xem Lãnh hương trước, thưởng thức hoa trắng nở tự nhiên.

"Tức giận ư? Em hôn anh một cái, anh lập tức nói cho em biết." Vẻ mặt anh lưu manh cười đi tới bên cạnh cô.

Cô im lặng, không muốn quan tâm đến những lời tùy tiện của anh.

"Không muốn biết, vậy tin tức của nhà họ Khuất, em có hứng thú hay không?" Anh tung ra một miếng mồi khác.

"Anh có tin tức của nhà họ Khuất" Cô lập tức ngước mắt nhìn anh.

"Đúng vậy."

"Mau nói." Cô thúc giục.

"Chờ một chút trở về phòng làm việc anh nói cho em biết." Mặt mày anh hớn hở tính toán muốn dùng tin tức này đổi lại thù lao gì.

"Tại sao không thể nói ở đây? Chẳng lẽ vừa rồi anh gạt tôi?"

"Anh lừa gạt em lúc nào?" Cam Nhĩ Toàn vô tội hỏi.

Vẻ mặt cô nghiêm túc, giọng nói âm u nhắc nhở hắn." Lần trước anh cũng nói anh có tin tức nhà họ Khuất, muốn tôi xoa bóp cho anh để trao đổi, kết quả, người ngoài cũng không cách nào liên lạc với nhà hô Khuất, căn bản anh cái gì cũng không biết."

"Ui, vậy cũng không thể tính là lừa gạt, ít nhất anh cũng hỏi thăm được không chỉ em mà người khác cũng không cách nào liên lạc với Khuất gia không phải sao?" Anh tươi cười rạng rỡ  nói tiếp: "Lần này, anh bảo đảm nó là một tin tức quan trọng, là một tin tức cực lớn, quay về phòng làm việc anh nói cho em biết."

"Vậy đi thôi." Cô chờ không kịp để nghĩ tới chuyện quan trọng mà anh biết là gì.

"Nhưng Khâm Kỳ pha trà chúng ta còn chưa uống." Ít nhất cũng uống xong trà đã.

Nghe vậy, Khuất Lam Sơ nghiêng đầu đi vào trong nhà, "Giáo sư Đoàn, chúng tôi còn có việc muốn đi rồi."

"Trà vừa pha xong, thật đáng tiếc." Đoạn Khâm Kỳ tao nhã cười một tiếng, cũng không giữ lại bọn họ."Vậy lần sau tới lại mời hai người uống."

Vừa nói xong, anh lại không nhịn được cười ra tiếng, bởi vì Cam Nhĩ Toàn đã không khách khí tự rót trà uống.

"Trà đã pha xong, không uống cũng quá lãng phí." Anh chậm rãi thưởng thức vị ngọt và hương thơm của Hồng Trà.

Khuất Lam Sơ chau mày, lấy chén trong tay của anh ra, níu lấy cổ áo anh, kéo anh đi ra ngoài.

"Á, Lam Lam, đừng gấp gáp như vậy, anh cũng không chạy mất, trước tiên hãy buông tay, như vậy giống rất giống bà vợ khó tính bắt được ông chồng đang ăn vụng, rất khó coi." Anh nháy mắt ra hiệu mặt cười đùa.

"Anh bớt miệng lưỡi trơn tru đi, nhanh một chút." Liếc anh một cái, bị anh nói như vậy, cô bỗng nhiên giật mình vì động tác của mình quả thật không lịch sự, buông cổ áo anh ra, đổi lại kéo lấy tay anh, bước nhanh hơn.

Cam Nhĩ Toàn hài lòng gật đầu, lẩm bẩm nói: "Ừ, tốt như vậy hơn nhiều, nhìn giống như vội vã kéo ông xã đi động phòng."

Khuất Lam Sơ nén giận, làm như không nghe thấy, nếu không để ý tới anh ta, anh ta nhất định sẽ day dưa không dứt.