Tam Thiếu Gia! Tôi Không Phải Mami Của Anh

Chương 46: Tôi Gọi Cô Là Chị Dâu Hay Em Dâu Đây






Lâm Nhược Quân đi thẳng ra xe, nhanh chóng cắm chìa khoá vào, nhấn ga cho xe chạy, Lâm Nhược Phi đứng phía sau tức tối đấm đấm ngực: “Anh hai!!! Đáng lẽ anh không nên cho nó học lái xe…!!!”
Lâm Nhược Tiêu: “… Thôi kệ nó đi.


Anh suy nghĩ một chút, lấy điện thoại ra rồi nói: “Nhược Phi, đi, chúng ta đi cùng Nhược Quân thôi.


Bạch Sâm bối rối, chỉ biết có người che mắt mình lại, rồi sau đó đưa cô lên xe, kĩ thuật lái xe của người đó chẳng tốt tí nào, đã vậy lại còn cố tình chọn đường, cứ đi một tí là lại vấp, khó chịu muốn chết, Bạch Sâm nhịn không nổi nữa, mở miệng ói ra.

Cô không phải người hay say xe, nhưng mà lần này…
Người ngồi bên cạnh cô sợ hết hồn: “Cái gì vậy?! Đại ca! Con nhỏ này đang ói!!”

Sau đó vang lên một giọng nói từ xa xa, chắc hẳn là ngồi ghế đầu: “A Mãn, mày lái xe cho đàng hoàn đi!!! Người ta ói rồi kìa
Người tài xế tên A Mãn ấm ức nói: “Sao mà em biết được… Lỡ cô ta mang thai rồi sao?!”
“A!!! Cũng có thể đó!” Người được gọi là Đại ca kia, cũng chính là Trịnh Hi vui mừng nói: “Vốn định lừa Lâm Nhược Tiêu và Lâm Nhược Quân ra thôi, tao còn lo không biết con nhỏ này có đủ hấp dẫn để lừa bọn nó không, lỡ bọn nó mà không thèm để ý đến thì uổng công.

Nhưng mà có thai thì…”
Bạch Sâm cảm thấy có người đang vỗ vào mặt mình, tuy lực vỗ không mạnh lắm, nhưng cũng đủ làm cô khó chịu,Bạch Sâm nghiêng đầu, định nôn vào tay Trịnh Hi, đáng tiếc hắn nhanh chóng hiểu được ý đồ của cô, rụt tay về, sau đó kêu tài xế A Mãn dừng xe lại.

Trịnh Hi kêu người bên cạnh Bạch Sâm Manh mở cửa sổ ra, Bạch Sâm ngửi thấy mùi không khí mát mẻ bên ngoài, cũng dễ chịu đôi chút, Trịnh Hi lấy một tờ giấy nhét vào tay Bạch Sâm, cô miễn cưỡng nhận, lau miệng, Trịnh Hi lại nhét một chai nước vào tay cô, tiện thể mở tấm vải đen che mắt, Bạch Sâm được nhìn thấy ánh sáng, hai mắt khó chịu híp lại, cô cảnh giác nhìn xung quanh, đúng như suy nghĩ của cô, xung quanh có ba người, một người là tài xế A Mãn, người còn lại là Trịnh Hi và một người khác ngồi bên cạnh cô.

Xem ra cũng không nhiều người lắm… Bạch Sâm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ xem nên trốn thoát bằng cách gì.

Trịnh Hi cười hì hì nói: “Mau súc miệng đi, còn một đoạn đường dài phải đi tiếp đó.


Bạch Sâm cố giả bộ tỉnh táo: “Tôi súc miệng xong rồi nhả ngay trên xe luôn hả?!”
Trịnh Hi: “…”
Hắn kêu tên to con ngồi bên cạnh cô đưa Bạch Sâm xuống xe, Bạch Sâm mừng thầm, cảm thấy có cơ hội để chạy trốn rồi, song, vừa xuống xe thì suy nghĩ đó hoàn toàn bị dập tắt – – xung quanh còn hai chiếc xe nữa.

Sao mấy người này ra ngoài lúc nào cũng thích mang theo hai ba chiếc xe chứ, chết tiệt thật…
Bạch Sâm đau khổ súc miệng, sau đó mè nheo đòi đi vệ sinh, tên to con kia nói: “Haiz, cô làm gì thế? Muốn bỏ trốn sao? Cô tưởng cô đang đóng phim à? Người thì gầy nhom ốm yếu, cô vừa chạy hai bước là tôi đã túm về rồi.


Sao mà trắng trợn thế …
Bạch Sâm: “…”

Bạch Sâm hoàn toàn từ bỏ, súc miệng tiếp, hung hăng nhổ một bãi nước miếng, sau đó bị tên to con xốc lên xe, Trịnh Hi và A Mãn đang rửa xe, thấy Bạch Sâm trở về, nói: “Con tin mà còn muốn hầu hạ, đúng là được nuông chiều từ bé thành thói rồi.

Nhưng nói thật, tôi không có đối đầu cùng người họ Lâm.


Bạch Sâm nói: “Tôi đâu phải họ Lâm, tôi và Lâm Nhược Quân chỉ giỡn chút thôi mà.


Trịnh Hi không nhịn được nói: “Tôi hỏi cái này, đừng nói cô cũng họ Lâm đấy nhá?”
Bạch Sâm: “…”
Cái này ……
Đợi xe rửa xong, A Mãn và Trịnh Hi vội vã lên xe, ban nãy Bạch Sâm xuống xe có nhìn cảnh vật chung quanh, đây là một vùng đất hoang vu, nhưng khác hẳn con đường mà bình thường cô hay đi, có lẽ là đường tắt, ban nãy cô cố ý quẳng cái cài tóc của mình ở ven đường, hy vọng anh em nhà họ Lâm sẽ phát hiện được.

Trịnh Hi quay đầu lại nhìn Bạch Sâm: “Chúng ta nói chuyện chút đi.


Bạch Sâm mặc kệ hắn.

Trịnh Hi cũng không tức giận, tỏ vẻ vô lại hỏi: “Cô tức cái gì? Tôi hỏi cô, có phải cô đang mang thai của Lâm Nhược Quân không?”
Bạch Sâm trợn mắt: “Đã nói tôi chỉ chơi đùa với Lâm Nhược Quân thôi! Có thai cái gì chớ! Nhà họ Lâm sẽ không cho tôi sinh con của anh ta.


Bạch Sâm nghĩ thầm, cũng may cô hay xem mấy phim cung đấu của TVB…
Trịnh Hi nhíu mày: “Chơi đùa với Lâm Nhược Quân? Vậy là của Lâm Nhược Tiêu hả?”

Bạch Sâm sợ hết hồn, nhưng vẫn có phần không hiểu: “Liên quan gì đến Lâm Nhược Tiêu nữa? Không phải là sau đó anh hỏi luôn đến Lâm Nhược Phi chứ?”
Trịnh Hi nói: “Cô đừng có giả ngu, tôi nghe hết rồi, Lâm Nhược Tiêu có cái lan can cũng không bay qua nổi, chẳng phải vì cô đè lên tay của anh ta sao? Chậc chậc, trong tình huống nào mà đè lên tay của Lâm Nhược Tiêu vậy hả?”
Bạch Sâm phát điên: “Không có! Anh ta chỉ dạy tôi khiêu vũ thôi! Hơn nữa anh ta và Thanh Thanh mới là một cặp.


Trịnh Hi nhíu mày, “à” một tiếng: “Vậy thì còn nguy hiểm hơn, Lâm Nhược Tiêu xem thời gian như vàng bạc mà vẫn có thể dạy cô khiêu vũ, không phải thích cô thì là gì.

Còn về Thanh Thanh thì mọi người đều hiểu rõ, Thanh Thanh và anh ta không có tình cảm gì cả.


Hừm, là vì anh chưa thấy bọn họ hôn thôi…
Bạch Sâm thầm oán trong lòng.

Về chuyện khiêu vũ, Bạch Sâm cũng từng thấy kì lạ, nhưng cô không hề muốn trao đổi về vấn đề này với một người đang bắt cóc mình cả, trợn mắt nhìn hắn: “Mắc mớ gì tới anh?”
Trịnh Hi cười nhạt, nói: “Dĩ nhiên là liên quan tới tôi.

Bởi vì điều này sẽ quyết định xem sau này tôi gọi cô là chị dâu, hay là em dâu đây.

”.