Tam Thiếu Gia! Tôi Không Phải Mami Của Anh

Chương 39: Nhược Quân À! Anh Đừng Có Như Vậy






Bạch Sâm nói: “Đương nhiên rồi, bọn tớ đang mặc đồ người yêu mà…”
Giai Tề: “… …”
“Haiz, thôi thôi, có nói cậu cũng chẳng hiểu.

” Giai Tề bất lực lắc đầu.

Bạch Sâm nhìn cô cười cười, một lát sau Lâm Nhược Quân đã bị người ta kéo đi nói chuyện làm ăn, Lâm Nhược Tiêu thấy thế cũng cùng đi theo, cuối cùng Bạch Sâm cũng hiểu vì sao Lâm Nhược Tiêu bắt anh học riêng, thì ra là con phải học những chuyện này, tuy chưa biết là có hiểu gì không nhưng ít ra cũng đối đáp được đôi ba câu, Lâm Nhược Quân trước kia hình như rất xuất sắc, nếu không cũng không nhất thiết phải làm như vậy.

Giai Tề và Bạch Sâm thấy thế lui về một góc khác, Bạch Sâm cầm cái dĩa của mình đi kiếm đồ ăn nước uống, Giai Tề cũng tiện thể lấy luôn một cái bánh, Bạch Sâm nói: “Haiz, mấy bữa tiệc kiểu này đúng là phiền phức.


Giai Tề nói: “Tớ cũng thấy vậy, bởi vậy nên ba tớ có ép tớ thế nào tớ cũng không đi, ông ấy cũng sắp tức chết rồi, cứ bảo là tớ cứ như vậy thì sẽ chẳng tìm được người bạn trai môn đăng hộ đối nào – – haiz, tớ càng nghĩ càng không hiểu, nhà tớ chỉ mở bệnh viện thôi mà, môn đăng hộ đối cái gì chớ… Haiz, không chịu nổi.



Bạch Sâm cười phá lên: “Bệnh viện cũng phải kiếm tiền chứ, với lại ba cậu cũng chỉ mong sau này cậu có được cuộc sống tốt thôi, bậc cha mẹ nào mà chẳng muốn con cái mình như vậy, cậu đừng trách bọn họ nữa.


Giai Tề bĩu môi: “Cậu đúng là Thánh mẫu tiêu chuẩn mà!”
Bạch Sâm: “… …”
Bạch Sâm định lảng sang chủ đề khác, Lâm Nhược Phi lại bước đến, tay cầm một ly Champagne: “Ồ, Giai Tề, cô cũng đến sao?”
Bạch Sâm không chút khách sáo đốp lại: “Chẳng phải là anh kêu tôi kêu Giai Tề đến sao? Lúc tôi gọi cho cậu ấy anh còn ngồi kế bên nghe trộm mà?!”
Lâm Nhược Phi: “…”
Giai Tề: “… À, ra là anh ta đề nghị…”
Bạch Sâm nói: “Tớ chỉ bị anh ta ép buộc thôi, cậu nhìn xem, chẳng phải bây giờ tớ đang rất cần cậu sao, nếu không tớ cũng chẳng làm phiền cậu.


Giai Tề bĩu môi nhìn Lâm Nhược Phi, không thèm nói gì, Lâm Nhược Phi cười hì hì kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Giai Tề, vuốt cằm nói: “Cô mà cũng mặc váy sao?”
Sau đó tiếp tục: “Lúc cô đá người ta thì làm sao mà giữ váy lại chứ?”
Bạch Sâm: “…”
Giai Tề: “… Anh có muốn tôi đá anh một cái, xem như thí nghiệm không?”
Lâm Nhược Phi cười nói: “Thế thì không cần…”
Giai Tề quơ quơ tay trước mặt anh: “Được rồi được rồi, nhìn mặt anh bỉ ổi quá đi.


Bạch Sâm suýt nữa thì chết cười, vừa cắn quả đào vừa nhìn hai người nói chuyện như diễn kịch hài, Lâm Nhược Phi nói: “ Giai Tề, cô không có bạn trai sao?”
Giai Tề nói: “Hả?”
Lâm Nhược Phi nói: “Lát nữa phải ra khiêu vũ rồi.


Giai Tề nói: “Lát nói sau, tôi đâu phải là chủ tiệc, tôi không nhảy cũng chẳng ai để ý đến, cũng đâu có luật nào bắt buộc đến dự tiệc phải ra khiêu vũ đâu.



Lâm Nhược Phi nói: “Tôi cũng không có bạn gái.


Giai Tề nói: “Ồ”
Lâm Nhược Phi: “…”
Lâm Nhược Phi nói: “Chi bằng lát nữa chúng ta cùng ra ngoài đó khiêu vũ đi?”
Giai Tề suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu.

“Cũng được.


Bạch Sâm có phần kinh ngạc, có điều quyết định là ở Giai Tề, cô không can thiệp vào, một lát sau, Lâm Nhược Quân bước đến, bứt Bạch Sâm ra khỏi hai người này, cúi người nói nhỏ với cô: “Mami, lát nữa con phải lên bục phát biểu, sẽ kêu mami lên đó, nhớ chuẩn bị nha.


“Phát biểu?” Bạch Sâm sửng sốt.

Lâm Nhược Quân dỗ dành cô: “Mami yên tâm đi, Mami không cần phải nói gì đâu.

Cốt yếu là để giới thiệu mami với mọi người thôi.


“Được rồi…” Bạch Sâm gật đầu, định đi vào nhà vệ sinh, mà nhà vệ sinh ở tầng hai, cô nói vài câu với Lâm Nhược Phi và Giai Tề rồi đi lên trên, nhưng càng đi lên thì càng nghe thấy tiếng tranh cãi.

Kì lạ, chẳng lẽ có ai ở trên tầng hai đang cãi nhau?

Bạch Sâm men theo hành lang, đi vào bên trong vài bước, nghe thấy tiếng một cô gái: “Tại sao anh gạt tôi, tôi lại không thể gạt anh? Tôi nói cho anh biết, tôi đã nghĩ kĩ rồi, anh không cần tôi thì tại sao tôi phải cần anh chứ! Anh đang tức giận cái gì? Ban đầu là anh chủ động đẩy tôi đến với Lâm Nhược Quân, anh không nhớ sao?!”
Bạch Sâm: “…”
Chu Mạn Nhu…
Vậy người kia chắc hẳn là An Khải Trạch rồi …
Giọng nói của Chu Mạn Nhu vẫn tiếp tục vang lên, hơn nữa càng lúc càng kích động: “Anh dựa vào cái gì mà quản lí tôi?! Anh cũng đâu phải chú ruột của tôi!!! Tôi thích thế nào thì như thế đó, tôi đã trưởng thành rồi!!! Anh quản lí tôi lâu như vậy, còn muốn quản lí đến khi nào nữa?! Chẳng phải anh muốn kết hôn sinh con sao? Còn giữ tôi lại làm gì?! Tôi cho anh biết, cho dù tôi có…”
Giọng nói của cô càng lúc càng chói, dừng ở một nơi không thể nào kết thúc được, sau đó truyền đến tiếng quần áo ma sát vào nhau….

Gương mặt Bạch Sâm thoáng chốc đỏ bừng, cô vừa nghe là đã hiểu rồi, quên mất mình cần phải đi nhà vệ sinh, xoay người chạy xuống tầng một, vừa đúng lúc Lâm Nhược Quân đang đứng ở đó vừa đợi cô, vừa nói chuyện với khách khứa, thấy cô chạy xuống, tự nhiên vịn vào eo cô, hỏi: “Sao vậy? Sao mặt đỏ thế? Ở trên đó nóng quá à?!”
Người đang nói chuyện với Lâm Nhược Quân cũng đang hứng thú nhìn cô, Bạch Sâm lúng túng nói: “ Ờ…Ừm… Hơi nóng… không có gì cả…”
Lâm Nhược Quân dịu dàng dựa sát vào mặt Bạch Sâm, thổi thổi giúp cô: “Như vậy có đỡ hơn tí nào chưa?”
Bạch Sâm: “…”
Mặt cô lại càng đỏ hơn…
Người đang nói chuyện với Lâm Nhược Quân cười cười, bảo: “Như vậy không được đâu, có chăng là đổ dầu vào lửa thôi.


Lâm Nhược Quân khó hiểu nhìn Bạch Sâm, dĩ nhiên là anh không hiểu nguyên nhân thật sự mà Bạch Sâm đỏ mặt, lại càng không hiểu vì sao mặt của Bạch Sâm lại đỏ hơn, nhưng Bạch Sâm biết rằng không thể để anh tỏ ra như vậy, đành ra vẻ thoải mái nói: “Nhược Quân à, anh đừng có như vậy…”
Cô vốn muốn nói: “Con thích phá mami vậy sao”… Nhưng mà chữ “phá” kia ác quá đi, cô không thể nào nói ra được…
Người kia cười cười, nói: “Cậu ba nhà họ Lâm trước kia không tỏ ra trẻ con như vậy, xem ra thật sự là rất thích cô Lâm đây, xin chúc phúc cho hai người.


Lâm Nhược Quân hiển nhiên vẫn không hiểu ra sao, nhưng thấy nét mặt đối phương như muốn nói “Tôi hiểu, cô ấy hiểu, anh cũng hiểu”, cũng chỉ dám cười cười tỏ vẻ vô tội, dù sao thì nụ cười cũng có thể giải quyết tất cả mọi chuyện mà….