Tam Thiếu Gia! Tôi Không Phải Mami Của Anh

Chương 11: Ai Ở Bên Trong Đấy Là Phụ Nữ Sao






Một tiếng sau, giáo viên rời khỏi, nét mặt rất hài lòng, Bạch Sâm bước vào phòng, thấy Lâm Nhược Quân đang cúi đầu vẽ tranh.

“Nhược Quân, học hành thế nào rồi?”
Lâm Nhược Quân cắn đầu bút nói: “Không có gì vui … Thầy giáo gì đâu mà ngu ngốc thế …”
Bạch Sâm: “???”
Lâm Nhược Quân nói nói: “Bảo là dạy con cái gì … Kiến thức còn không bằng con.


Bạch Sâm: “…”
Ra là nét mặt ban nãy của ông thầy kia không phải là hài lòng, mà là không còn gì để nói sao? Bạch Sâm có hỏi dì Mẫn nên làm thì dì Mẫn bảo đã nói với Lâm Nhược Tiêu, kêu Bạch Sâm không cần phải lo lắng.


Thật ra thì Bạch Sâm có lo lắng gì đâu, chuyện Lâm Nhược Quân có thông minh hay không không phải là vấn đề, huống chi, nói lo lắng thì phải là Lâm Nhược Tiêu lo lắng mới phải, còn cô … Chỉ cần đảm bảo không liên quan đến mình là được.

Nói cho cùng thì, Bạch Sâm vẫn giữ suy nghĩ “không nên quá thân thiết” với Lâm Nhược Quân và Lâm nhược Tiêu trong lòng, Lâm Nhược Quân thì không biết sẽ khôi phục trí nhớ khi nào, đến lúc đó cô sẽ phải rời khỏi đây, nếu biết quá nhiều chuyện, đối với cô chẳng có chỗ tốt nào.

Nếu như gần gũi với Lâm nhược quân quá, lỡ như người ta nhớ lại, quên hết những chuyện này thì … Chẳng phải trên phim vẫn thường chiếu vậy sao? Đến lúc đó, người đau khổ cũng là cô thôi.

Bạch Sâm cảm thấy buồn chán chẳng có gì làm, lại không được xuống núi, cũng may nhà họ Lâm còn có máy tính, cô tùy tiện chọn đại một game online, bắt đầu lên mạng.

Kết quả, dung lượng của trò chơi quá lớn, gần 8G, lại còn phải cập nhật đủ thứ, không đợi vài tiếng thì không được, Bạch Sâm đành phải chơi cùng Lâm Nhược Quân.

Trừ đọc sách, làm mấy cái bài toán phức tạp nhức đầu ra Lâm Nhược Quân thích nhất là chơi Lego, lại còn chơi rất say mê.

Bạch Sâm chống cằm nhìn Lâm Nhược Quân ráp từng miếng lego vào, cô nhìn hoài, nhìn mãi cũng không biết nó là cái gì,Lâm Nhược quân quay sang nói: “Mami chơi cùng đi.


Bạch Sâm ứng đáp một tiếng, cầm vài miếng lego lên, một lúc lâu sau mới ráp được một chiếc máy bay nhỏ, cô hài lòng gật đầu, nghiêng đầu nhìn Lâm Nhược Quân, suýt nữa thì đập đầu vào gối … người ta làm cả một tòa thành …
“Thật … Thật là đẹp …” Bạch Sâm trợn mắt há hốc mồm, chợt cảm thấy cái máy bay của mình thật là đáng thương biết bao.

Lâm Nhược Quân cười híp mắt nói: “Mami thích không?”
Bạch Sâm gật đầu: “Nhược Quân thật là lợi hại.


Lâm Nhược Quân được cô khích lệ, vui vẻ dụi đầu vào cánh tay của Bạch Sâm, chỉ cần không dụi đầu vào cổ hay ngực cô là được rồi, dù sao thì chó Samoyed cũng có thói quen này mà.


Đêm đó, Bạch Sâm bắt Lâm Nhược Quân tự đi tắm (đây là một chuyện không dễ tí nào …), sau đó thì vào phòng tắm ở phòng bên.

“Ôi …” Bạch Sâm chơi đùa cùng những bọt bong bóng, nhớ lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay, lại nghĩ đến Lâm Nhược Quân đang đợi mình ở trên phòng, cảm thấy vừa vui, lại vừa buồn …
Bỗng nhiên, một tiếng động truyền đến từ ngoài cửa, Bạch Sâm cảnh giác ngồi thẳng người.

Cô đã khóa cửa phòng lại, chỉ có dì Mẫn giữ chìa khóa, nhưng nếu dì Mẫn đến tìm cô thì sẽ mở cửa …
Lâm Nhược Quân chắc chắn không có can đảm để lẻn vào rồi, anh ta đã cố gắng thử một lần, rốt cuộc bị Bạch Sâm mắng một trận, cuối cùng nước mắt lưng tròng nói “con chỉ muốn tắm với mami thôi”, làm Bạch Sâm không nói được một lời.

“Cái bóng và bím tóc vô tội của em sau tấm gương đồng … Nếu em nguyện ý, anh cam lòng rót rượu và ở bên cạnh em suốt cuộc đời này …” Một người đàn ông ngân nga ca khúc “Tóc như tuyết” của Châu Kiệt Luân bước đến = = …
chân của anh ta rất dứt khoát, chìa khóa hình như vẫn còn móc trên ngón tay, lung lay phát ra từng tiếng giòn tan, tiếng bước chân càng lúc càng gần, Bạch Sâm không kịp nghĩ xem người sắp vào là ai, chỉ có thể hét to lên: “Đừng vào
Cũng may, căn phòng này khá lớn …
“Hửm?” Tiếng bước chân chợt dừng lại, một giọng nói vang lên: “Ai vậy? Ai ở bên trong đấy? Là phụ nữ sao?”
“…”
Người kia thấy Bạch Sâm không đáp lại, hơi nghi ngờ bước gần thêm một chút, Bạch Sâm thoáng tỉnh táo lại, lấy bọt xà phòng che thân thể lại, sau đó la lên: “Đã bảo đừng vào!”
“Ồ, đúng là phụ nữ sao?” Người kia cười nói.

Bạch Sâm trợn trắng mắt, đưa tay với lấy chiếc khăn của mình.

Vất vả lắm mới với được cái khăn, Bạch Sâm khẽ thở phào nhẹ nhỏm, đang quấn khăn quanh người thì tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, cánh cửa cũng bị mở ra!
“A a a a – -!”Bạch Sâm hét lên một tiếng, ngồi xuống nước, sau đó trải khăn lên bồn tắm, đảm bảo không bị lộ cái gì ra.

Người đó “à” một tiếng, sau đó cười hì hì nói: “Chà chà, không tệ.



Bạch Sâm thầm chửi thề trong lòng, mượn ánh đèn để nhìn rõ người đến, là một gương mặt có nét giống Lâm Nhược Tiêu, cũng có chỗ giống Lâm Nhược Quân, nhưng đôi mắt dài khẽ nheo lại, gian xảo như một tên hồ li, Bạch Sâm vừa nghĩ đến anh chàng hào hoa của Lâm gia – lâm Nhược Phi suýt nữa thì khóc nấc lên.

Sao không ai nói với cô Lâm Nhược Phi về hôm nay vậy?!
“Chà chà, đêm hôm khuya khoắt lại tắm trong phòng của mình …” Lâm Nhược Phi sờ sờ càm, “Chậc … chẳng lẽ là món quà mà anh cả tặng mình về nước sao cà?”
Bạch Sâm: “…”
Đúng là cuộc sống đầy niềm vui nhỉ …
Sau đó, Lâm Nhược Phi nhíu mày: “Nhưng nhìn thế nào cũng không thấy giống quà tặng …”
Bạch Sâm: “…”
Hít sâu một hơi, Bạch Sâm miễn cưỡng kìm cảm xúc muốn chửi thề xuống, sau đó hắng giọng một cái.

Lâm Nhược Phi: “?”
Bạch Sâm: “A a a a a!!! Nhược Quân cứu mạng!!!!!”
Lâm Nhược Phi: “…”
Ba bốn giây sau, tiếng bước chân của Lâm Nhược Quân vang lên, anh nhanh chóng đi vào phòng tắm, nhìn Bạch Sâm và Lâm Nhược Phi, gương mặt vừa tức giận, vừa lo lắng, thuận tay lấy một chai dầu gội ném vào người Lâm Nhược Phi: “Ông là ai?”
Lâm Nhược Phi: “… Nhược Quân …”
Lâm Nhược Quân không đáp, đi đến giữa Lâm Nhược Phi và Bạch Sâm, vươn hai tay ra, che chở cho cô: “Ông muốn làm gì?”.