Tam Thiên Nha Sát

Chương 16: Sơn chủ đấu phú




Tới điện Thông Minh, sơn chủ cùng Long Vương bước vào khai tiệc, ăn uống linh đình, nói cười vui vẻ. Sơn chủ lần này từ bi dị thường, còn chấp thuận cho tám mươi tạp dịch vào điện chung vui, ngồi trong một góc, phát cho mỗi người một ít cơm trắng rượu thịt, chỉ cần không quá ầm ĩ, ai cũng không được phép đuổi bọn họ ra.

Đây đương nhiên là chuyện vui hiếm gặp, chỉ có điều…

Đàm Xuyên trợn mắt nhìn chằm chằm bàn tay thon dài đang đặt trên cổ tay mình, nó hiển nhiên không có nửa phần ý tứ muốn rời đi. Chủ nhân của cái tay kia trước mắt bao người, an nhàn ngồi bên cạnh nàng, hai mắt nhắm nghiền, mặt không đổi sắc.

“Tử Thần đại nhân, ” nàng ngoài cười nhưng trong không cười nhỏ giọng nhắc nhở, “Chỗ ngồi của đệ tử sơn chủ ở trên đài kia kìa.”

Tả Tử Thần rót một chén trà, ung dung nói: “Ta muốn ngồi chỗ này.”

Đàm Xuyên âm thầm cắn răng, quơ quơ bàn tay đang bị hắn cầm: “Ngài muốn ngồi chỗ này, tiểu nhân sao dám ý kiến? Nhưng mà cái tay này…”

“Ta muốn để ở đó.” Trả lời rất chi là lịch sự.

Nàng chào thua, đành phải vờ như chẳng có chuyện gì, bưng cơm lên ăn lấy ăn để, thiếu chút nữa nghẹn chết. Đám đệ tử và tạp dịch đều chỉ trỏ sau lưng, đối với việc nàng trêu chọc Phó Cửu Vân xong lại quay sang làm khổ Tả Tử Thần cảm thấy vô cùng phẫn nộ. Đằng xa kia, không thấy rõ vẻ mặt của Phó Cửu Vân, bên cạnh hắn lúc nào cũng có rất nhiều nữ nhân vây quanh, nói nói cười cười, cũng không thèm liếc mắt qua đây một cái.

Đúng lúc này Bạch Hà Long Vương ngồi trên đài cao ước chừng đã ngà ngà say, lớn tiếng cười phân phó đám đào kép của mình tấu nhạc diễn múa, rất có ý giọng khách át giọng chủ.

Lập tức liền có mười mấy thiếu nữ yểu điệu mang theo các loại đàn sáo nhạc cụ ngồi ngay ngắn trước đài, sáo nhỏ vừa vang, trong điện Thông Minh bỗng thấy sóng gợn giữa trời, ánh nước sóng sánh. Ngay cả khi biết rõ đó chỉ là ảo giác, Đàm Xuyên vẫn không khỏi chấn động.

Thủ pháp hưởng lạc của Bạch Hà Long Vương này quả nhiên cao minh, mỗi người đều biết rõ giờ phút này đang ở trong điện Thông Minh, nhưng mỗi khi tiếng đàn sáo mềm mại tấu lên, lại khiến người ta rõ ràng có cảm giác đang ở nơi đáy nước, thậm chí vươn tay là có thể chạm tới san hô, đùa nghịch với đủ loại cá nhỏ rực rỡ sắc màu. Một đôi thiếu nam thiếu nữ xinh đẹp tuổi chừng mười ba mười bốn, nam mặc đồ đỏ, nữ mặc đồ xanh, trên cổ tay còn đeo thêm chuông bạc, dựa theo tiếng nhạc mà nhẹ nhàng nhảy múa, mềm mại uyển chuyển, tựa như bươm bướm vờn hoa.

Không ngừng có bọt biển trong suốt theo tay áo bọn họ tuôn ra, như thể bọn họ thực sự đang nhảy múa dưới đáy nước. Trừ sơn chủ ra, các đệ tử khác đều có phần trợn mắt há miệng, ngay cả Phó Cửu Vân cũng xem đến say sưa. Dưới chân hắn đã ngổn ngang mười mấy bầu rượu không, đồ ăn trước mặt hầu như còn nguyên vẹn, lại có nữ đệ tử bên cạnh không ngừng dùng đũa gắp thứ này thứ kia đưa đến bên miệng hắn, nhìn một hồi, nói một hồi, cười một hồi.

Đàm Xuyên không hiểu vì sao, chính là không muốn nhìn tới hắn, vùi đầu ra sức ăn cơm, gắp một miệng đầy thịt, rồi lại khổ sở vì nghẹn. Tả Tử Thần rốt cục nhìn không nỡ, múc cho nàng một chén canh nóng, bàn tay đang nắm chặt không buông kia cuối cùng cũng thả ra.

“Cứ cảm thấy nếu như không nắm lấy, ngươi nhất định sẽ chạy trốn.” Hắn tự giễu nói một câu.

Đàm Xuyên cái gì cũng không muốn nói, bưng canh một ngụm uống sạch, kết quả từ nghẹn chuyển thành sặc, ho thiếu chút nữa tắt thở.

Hắn vỗ nhẹ trên lưng nàng vài cái, bàn tay chạm tới tấm lưng mảnh khảnh của nàng, trong đầu tựa như tia chớp xẹt qua rất nhiều đoạn ngắn xa lạ, hắn đột nhiên cứng người, nhíu mày cẩn thận hồi tưởng, muốn nắm bắt được điều gì đó.

Đàm Xuyên không cảm thấy có gì khác lạ, trước mặt có bóng người chợt lóe qua, chính là Hồ Thập Cửu khi nãy biến mất tăm. Hắn mặt mày rạng rỡ bước lên đài cao, ngồi cùng một chỗ với đám đào kép, tai cáo trên đầu cùng đuôi cáo phía sau đều đã biến mất, nhìn qua không có nửa điểm khác biệt so với người thường. Trong lòng nàng mơ hồ có chút bất an, quay đầu nhìn quanh bốn phía, lại không tìm thấy Thúy Nha.

Nàng bất chợt đứng lên, nhấc chân toan đi, Tả Tử Thần hoàn hồn, vội vàng kéo lại, thấp giọng nói: “Đi nơi nào?”

Đàm Xuyên miễn cưỡng nở nụ cười: “Ăn nhiều, muốn ra ngoài đi lại một chút…”

“Ta cũng đi.” Hắn không nhiều lời lập tức đứng dậy theo.

Đàm Xuyên phát điên lên mất, mặt cũng đã đỏ bừng, la to: “Ta muốn đi vệ sinh! Đại nhân cũng muốn đi cùng sao?!”

Vừa vặn khúc nhạc kết thúc, trong điện là một khoảng ngừng yên ắng, một tiếng rống này của nàng, quả thực long trời lở đất, ai nấy đều trợn trắng mắt nhìn về đây. Đàm Xuyên vốn da mặt còn dày hơn tường thành, lúc này cũng cuống tới mức muốn chui đầu xuống đất, hung tợn lườm hắn một cái, vung tay bỏ đi.

Mọi người trong núi Hương Thủ đều tập trung tại điện Thông Minh, bên ngoài vô cùng vắng lặng, chỉ có tiếng gió nhẹ vù vù lướt qua cỏ xanh. Đàm Xuyên đi mấy bước, quay đầu thấy không có người đuổi theo, lúc này mới xé một mảnh giấy trắng, nhỏ lên hai giọt máu, giấy trắng nháy mắt hóa thành hai con chuột trắng như tuyết, lăn lộn trên mặt đất, luôn mồm kêu chít chít.

“Đi tìm Thúy Nha.” Nàng thấp giọng phân phó một câu, xoay người tìm một nơi tĩnh lặng ngồi xuống chờ đợi.

Chỉ trong khoảnh khắc, hai con chuột đã tha một đoạn tóc đen trở về, kêu lít cha lít chít, lăn một vòng trên đất, lại biến thành hai mảnh giấy trắng, bị gió cuốn đi.

Đàm Xuyên nắm mấy lọn tóc dài kia, để trước mũi khẽ ngửi, trên đó ngoài mùi dầu hoa quế, còn tràn ngập một cỗ mị hương như có như không, lông mày không khỏi nhíu chặt, đứng dậy phủi phủi bụi, đi về hướng nam.

Đứa nhỏ Thúy Nha này đang ngủ trên một tảng đá lớn, phơi nắng ấm áp dạt dào, không biết cô nàng đang mơ mộng gì, tươi cười mặt mày đỏ ửng.

Đàm Xuyên ngồi xuống bên cạnh, vỗ vỗ cô nhóc, cô nhóc nửa ngày sau mới tỉnh lại, dụi dụi mắt mờ mịt chung quanh, lẩm bẩm nói: “Ơ? Xuyên tỷ? Sao, sao em lại ngủ chỗ này?”

Đàm Xuyên khẽ mỉm cười: “Ta còn đang muốn hỏi em ấy? Mới trong chốc lát thế nào đã lặn mất tăm. Hồ Thập Cửu kia làm gì em rồi?”

Thúy Nha vò đầu suy nghĩ cả buổi, nghi ngờ nói: “Cũng không có gì nha… Hắn ta hỏi tên em, sau đó nói lần đầu tới núi Hương Thủ, muốn ngắm phong cảnh xung quanh một chút, em liền dẫn hắn đi loanh quanh ngắm cảnh. Sau đó… Sau đó em hình như thấy buồn ngủ, rồi chẳng biết gì nữa.”

Đàm Xuyên bẵng đi một lát, do dự hồi lâu, lại hỏi: “Thế… Thế em có thấy không thoải mái chỗ nào không?”

Thúy Nha ngây thơ không biết, động động cánh tay xoay xoay cần cổ: “Không có, chỗ nào cũng khỏe, chỉ là hình như chưa tỉnh lắm, còn hơi buồn ngủ.”

Đàm Xuyên trầm ngâm chốc lát, đứng dậy cười nói: “Không sao là tốt rồi, đi thôi, tiệc rượu ở điện Thông Minh bắt đầu rồi, không phải em vẫn ầm ĩ đòi xem ca múa sao?”

Trong lòng nàng vẫn thấy có gì đó không thích hợp, nhưng lại không nghĩ ra nguyên cớ, đành phải theo chân Thúy Nha đang hưng phấn bừng bừng trở lại điện Thông Minh. Tả Tử Thần chắc hẳn khi nãy bị nàng quát tháo, cũng cảm thấy mất mặt, đã trở lại đài cao ngồi cùng chỗ với đám đệ tử. Nàng rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tiệc rượu xong xuôi, sơn chủ bị màn ca múa của Long Vương chèn ép không ngóc lên nổi rốt cục cũng tìm được một cơ hội ngẩng đầu, khách khí mời mọc Long Vương tới Vạn Bảo các một chuyến, Long Vương quả nhiên vui vẻ đáp ứng, hai vị tiên nhân lão nhân gia tay trong tay, ai cũng có tính toán riêng nhưng lại cười tít mắt dẫn theo đoàn người dài dằng dặc chậm rãi đi tới Vạn Bảo các.

Vạn Bảo các hôm nay lại được bài trí khác hẳn so với hôm Phó Cửu Vân đưa nàng tới xem, không khí giàu sang quý phái của vàng ngọc châu báu bao trùm tất cả, nơi dựng tòa san hô đỏ trước đây nay lại đặt một con ngựa vàng thân cao ba thước, hai mắt được điểm xuyết bởi hai viên hồng ngọc, mặc dù tinh xảo trân quý, nhưng lại không giấu nổi vẻ thô tục tầm thường.

Những đồ vật khác cũng đều thay đổi cả, không phải đá quý thì là minh châu, thậm chí còn có một gốc cây bằng thạch anh trong suốt từ trên xuống dưới. Hai bức tiên họa trên tường đã đổi thành hai bức mỹ nhân đồ tuyệt bút của thượng cổ họa thánh Bình Giáp Tử. Thay đổi như vậy, Vạn Bảo các lịch sự tao nhã thanh lệ bỗng chốc tụt hạng không phanh, chẳng khác nào phòng giấu đồ của đám nhà giàu thô tục chốn nhân gian.

Long vương nhìn sáng cả mắt, không ngừng vô ý thức mà vỗ vỗ cái bụng phệ của lão, im ỉm hồi lâu, mới chậm rì rì nói: “Lão huynh, mấy thứ này mà ngươi cũng coi là bảo bối? Vài chục năm không gặp, núi Hương Thủ các ngươi e là cũng cùng đường mạt vận mất rồi?”

Sắc mặt sơn chủ lập tức biến đổi: “Chẳng lẽ Long huynh có thứ trân bảo quý hiếm gì bổn tọa chưa từng thấy qua? Không ngại lấy ra xem, cho mọi người được mở mang tầm mắt.”

Bạch Hà Long Vương mỉm cười, lấy từ trong tay áo một phiến quạt xếp, vừa xòe quạt ra, vẻ lộng lẫy của Vạn Bảo các tức thời trở nên ảm đạm. Lão hơi phe phẩy cây quạt, lập tức có vô số cánh hoa trong suốt lấp lánh tỏa sáng từ giữa hư không lả tả rơi xuống, hương thơm tỏa ra từng đợt từng đợt khiến người ta mê say.

“Nước Đại Yến đã diệt vong từng nổi danh về tinh hoa nghệ thuật. Đại Yến có một thiên tài, tên là Công Tử Tề. Người này không chỉ tinh thông nhạc luật, viết nên một khúc Đông Phong Đào Hoa tuyệt thế, mà còn là bậc thầy về hội họa, có thể bày tiên pháp trên tranh. Hắn vẽ cái gì, chỉ cần mở bức tranh ra, người nhìn thấy liền có ảo giác như lạc vào trong tranh. Lão huynh, ngươi thấy cây quạt này của ta thế nào? Cho dù đem cả phòng châu báu của ngươi bán đi, chỉ e cũng không mua nổi một nan quạt này của ta ấy chứ?”

Bạch Hà Long Vương đắc ý hả hê lại phẩy quạt thêm mấy lượt, khiến cho cánh hoa bay tán loạn cả lên, sau đó mới vô cùng nâng niu khép lại, cất vào trong tay áo.

Sơn chủ cười ha hả, quay đầu phân phó: “Cửu Vân, để Long Vương đại nhân được mở mang tầm mắt một lần.”

Phó Cửu Vân cung kính nói vâng, ấn nhẹ trên tường một cái, đống vàng bạc châu báu kia lập tức lùi vào trong tường, xoay ngược lại, trong nháy mắt trăng sáng nhô lên, gió thổi hiu hiu, hoa rơi như tuyết.

Hai bức mỹ nhân đồ bỗng chốc đổi thành bức “Cảnh đẹp ngày xuân” và “Minh nguyệt”. Ngay cả đám đào kép nhút nhát e lệ cũng nhịn không nổi mà ồ lên, bọn tạp dịch lại càng bị mê hoặc hơn, rất nhiều kẻ cố bắt cho bằng được những cánh hoa này, nhất định không chịu tin đó chỉ là ảo giác.

Vạn Bảo các trở nên sáng rực, chính là cảnh tượng Đàm Xuyên nhìn thấy đêm đó, nào còn thấy đâu chút thô tục tầm thường khi nãy?

Sơn chủ tươi cười khiêm nhường dị thường, nhìn khuôn mặt đột ngột biến sắc của Long Vương, chậm rãi hỏi: “Long huynh, ngươi thấy hai bức họa của bổn tọa so với cây quạt của ngươi thì thế nào?”