Tam Thê Tứ Thiếp

Chương 67




Tay vịn vào người bên cạnh, cố gắng nhúc nhích cái chân trái đang bị tê liệt, Tiểu Lâm nhặt một que củi viết xuống đất, [Trong thuốc ta uống có một vị gọi là Tô Bì, mang hòa với rượu, đốt ở chỗ thuận gió.]

"Tô Bì chỉ dùng để giảm đau, độc tính rất nhỏ!"

[Hòa với rượu, độc tính sẽ tăng lên mấy lần, đốt xong sẽ độc ngang với Hắc Tâm Lan!]

"Thuốc giải là gì?"

Tiểu Lâm cười khổ, vịn lấy tay A Tương đứng dậy, viết vào lòng bàn tay hắn mấy chữ, [Không có thuốc giải! Người ta làm ra loại độc này là muốn tất cả đều cùng chầu trời.]

"Chỉ là loại Tô Bì tầm thường có thể nào..." Nhìn thấy Hải Đàm đã bắt đầu thất thủ, A Tương không thể chần chừ, chỉ có cách làm theo lời Tiểu Lâm, vừa mới xoay người đã bị Tiểu Lâm giữ lại. 

Tiểu Lâm bám vào vai A Tương, bước về phía trước hai bước, mở to mắt nhìn.

Đó là Tiểu Bính Tử, còn có Tâm Như!

- ---------

"Chờ đã lâu!" Sở Ngự Cửu dồn sức chưởng Hải Đàm một cái, dứt khỏi trận chiến, "Tần Minh Chủ không đến à?"

Tiểu Bính Tử cùng Tâm Như cũng không để ý đến hắn, dẫn theo hơn mười người đi thẳng về hướng Tiểu Lâm, trên đường đi cũng không có ai ngăn cản.

"Lục chử tử!" Tâm Như kêu to một tiếng, Tiểu Lâm không còn nhẫn nại được nữa, nước mắt rơi xuống như thủy triều. "Lục chử tử đừng khóc! Tâm Như tới đây!" Nói xong, Tâm Như thi triển khinh công, như tiên tử nhẹ nhàng bay đến, đáp xuống ôm chặt Tiểu Lâm.

"Không phải lúc để khóc đâu!"

TIểu Bính Tử lớn tiếng mắng. Tâm Như chưa bao giờ khóc, lúc này lại khóc đến lợi hại như vậy, làm cho Tiểu Lâm cảm giác như đang nằm mộng.

Tiểu Bính Tử khí thế kéo Tâm Như cùng Tiểu Lâm hộ ở sau người, đối thủ không phải là Hải Đàm, mà là Nghiêm Thanh Nhẫm cùng Sở Ngự Cửu. "Chẳng hay Tần Phủ đắc tội với hai vị chỗ nào?"

Nghiêm Thanh Nhẫm cười đến quỷ dị, cầm một cây đuốc trong tay lắc lắc, "Nếu mọi người đều đến đông đủ rồi, vậy bắt đầu đi!"

Cây đuốc bị ném vào cái rương chứa Chấn Thiên Lôi, Nghiêm Thanh Nhẫm chưởng chiếc rương lên không trung, Sở Ngự Cửu lúc này cũng cực kì hoảng sợ.

Tiếng nổ liên tiếp vang lên, khói cuộn dày đặc, che kín cả bầu trời.

Sở Ngự Cửu thét to, "Ngươi điên rồi! Nếu Tần Chính đến..."

Nghiêm Thanh Nhẫm mỉa mai cười, "Sợ à? Ngươi đến là để làm chuyện của mình hay chính là đến để xem hắn?"

GIữa đám khói dày đặc, Nghiêm Thanh Nhẫm dẫn thuộc hạ rời đi, Sở Ngự Cửu lưu lại tìm Hải Đàm.

- ---------

Chấn Thiên Lôi mặc dù nổ trên không trung, nhưng làm nổ chết người cũng không ít. Còn về khói độc, Tiểu Bính Tử trước đó đã tung giải dược ở đầu gió. Hắn không hiểu lắm, dường như Nghiêm Thanh Nhẫm cố ý gây nên hỗn loạn để thả bọn hắn đi.

Đại chủ tử muốn hắn cứu Hải Đàm, nhưng Đại chủ tử làm sao biết được Sở Ngự Cửu muốn giết Hải Đàm?

Tiểu Bính Tử tạm quên đi mấy chuyện khó hiểu, chăm chú xem xét vết thương cho người trước mặt. Cánh tay bị một vết thương thấy cả thịt, lộ ra xương cốt đã bị gãy, kẻ xuất thủ thật sự quá ác độc. Trước tiên phải cố định chỗ xương bị gãy mới có thể hoạt động. Tiểu Bính Tử nhìn xung quanh, bốn phía đều là cỏ dại, đến rễ cây cũng không có, lại nhìn y phục của Hải Đàm, cũng đã rách đến không có một chỗ lành lặn.

Ai... làm sao bây giờ... A...mái tóc thật là dài...

Chắc chắn Tâm Như cùng Lục chử tử đã về đến nhà, hắn cũng muốn mau chóng quay về a...Người này thật sự rất gầy, cõng trên lưng không thấy nặng một chút nào.

- ---------

"Tiểu Lâm... hắn có sao không?" Tần Chính yếu ớt nằm trên giường, đến nói cũng không có sức.

"Thế nào không sao?" Kỳ Nhi bóp miệng của hắn, đổ vào một chén mật ong. "Mau chóng khỏe lại! Hắn đang đợi ngươi!"

"Kỳ Nhi! Ta rất yếu đuối đúng không?"

"Yếu đuối cũng tốt, cường thế cũng được, ngươi vẫn là lão gia của ta!"

Tần Chính cũng không đành lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của Kỳ Nhi.

- ---------

Biết Tiểu Lâm đã trở về rồi nhưng Tần Chính dường như vẫn chưa hoàn hồn. Nửa tháng điên cuồng tìm kiếm, vận dụng toàn bộ thế lực Tần Phủ mà không có một chút tin tức, cảm giác ấy hắn hiểu rất rõ. Đau nhức đến tê tâm liệt phế, nỗi sợ từ bốn năm trước quay trở lại ăn mòn tâm trí của hắn. Nếu không phải bị Quần Ngạo điểm huyệt, lúc đó hắn đã giết hai người hạ nhân vô tội.

Hắn nửa tháng không ăn một chút gì, lại bị điểm đại huyệt, đến đứng thẳng cũng rất khó khăn. Khi Tiểu Lâm mang theo cái chân khập khiễng nhào vào lòng phu quân thì cả hai đều ngã xuống đất. 

Tiểu Lâm định ngồi dậy, lại bị lôi xuống dưới, đầu bị hắn giữ chặt, đến mũi cũng bị ép vẹo đi. Trên người Lão gia có mùi hôi rất khó nghe, ria mọc lún phún đâm đau cả má, Tiểu Lâm vẫn ôm chặt phu quân, cảm giác ngực hắn phập phồng, từ yếu ớt biến thành cường liệt.

"Ta đáng chết! Ta đáng chết! Ta sớm nên chết quách đi!" Tần Chính khóc đến khuôn mặt biến dạng, hai gò má cao cao, mặt mũi nhăn nhó, muốn gọi là xấu xí cỡ nào thì sẽ có cỡ ấy. Tiểu Lâm không ngừng dùng tay áo lau mặt cho hắn, cắn chặt môi dưới không cho mình rơi nước mắt.

[Lão gia, xin lỗi, xin lỗi!] Nếu không phải vì hắn vô năng, sẽ không xảy ra chuyện như vậy. [Lão gia ta không sao, chân cũng sắp lành rồi. Lão gia, Tiểu Lâm còn sống, Lão gia, Lão gia, ta rất nhớ ngươi... ô ô...] Cuối cùng kiềm nén không được, nước mắt trút xuống, hòa với nước mắt của Lão gia, cùng chia đau khổ, cùng chia ngọt ngào.

- ---------

Mọi người ở ngoài vì hai người trong phòng mà dở khóc dở cười.

"Lão gia thật mất mặt! Nam nhi không dễ rơi lệ a!" Sĩ Thần gãi gãi mặt, nói tiếp, "Hơn nữa, Lão gia chưa bao giờ vì ta mà khóc như vậy!" 

"Ngươi rất muốn à?" Vân Phi hung hăng liếc hắn một cái.

"Không phải muốn! Chỉ không biết hắn có như thế không."

"Ngươi nhiều thủ đoạn như vậy, muốn cho hắn khóc rất dễ dàng."

"Bạch Vân Phi, lâu rồi không đánh nhau nên ngứa da phải không?"

"Phải!"

Hai người nắm áo đối phương, dùng lực nhảy lên nóc nhà.

"Đừng cản bọn họ!" Quần Ngạo giữ A Kiệt lại, "Mấy hôm nay bọn họ bị đè nén lắm rồi! Tiểu Lâm đã trở về, mau nói cho Lão ngũ, bảo hắn đừng dẫn người đi khắp nơi quấy rối nữa!" 

"Duy Nhất cũng rất lo lắng cho Tiểu Lâm!" A Kiệt nói có chút gượng gạo, kỳ thực trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng, lo lắng cho Tiểu Lâm dĩ nhiên là có, nhưng hơn hết là lo lắng cho Tần Chính không chịu ăn không chịu uống. Mất đi Tiểu Lâm, bọn họ rất có thể cũng sẽ mất phu quân. 

"Để ý Đại chủ tử cùng Lão gia một chút! Không bảo vệ được Tiểu Lâm bọn họ đều rất tự trách." Quần Ngạo nghiêm mặt, lộ rõ vẻ lo lắng, "Bọn họ sẽ làm ra chuyện gì không ai biết được, nhất là Lão gia!"

"Lão gia đã không phải là Lão gia của ngày xưa. Chúng ta cũng không phải là chúng ta của ngày xưa. Triển đại ca không cần quá lo!" A Kiệt tuy rằng trấn an Quần Ngạo, ngực cũng không khỏi có một chút lo lắng.

- ---------

Tiểu Lâm bị đứt gân chân, tuy rằng đã thoa Đoạn Tục Cao, nhưng vì trị liệu trễ nãi nên cần rất nhiều thời gian để hồi phục. Tuy chân bị thương, nhưng Lục phu nhân vẫn kiên trì đi làm thức ăn cho Lão gia. Lão gia vốn đã rất gầy, hôm nay lại càng như da bọc xương. Tiểu Lâm cho thêm dược liệu vào thức ăn, sẽ khiến Lão gia khôi phục khí lực, nhưng cũng sẽ không giải được ba đại huyệt bị Quần Ngạo điểm phong.

Tần Phủ trở lại yên bình như xưa, Tần Chính vẫn là một Tần Chính vừa yêu vợ vừa sợ vợ, chí ít biểu hiện ra là như vậy.

"Tiểu Lâm à, Lão gia thật sự phải ăn hết cả bàn thịt heo này sao?"

[Loại thuốc này phải cho vào thịt heo mới phát huy dược tính, Lão gia phải ăn hết!]

"Ăn hết? Không ăn!"

[Lão gia!] Tiểu Lâm bực bội trừng mắt.

"Được rồi! Ta ăn!" Tần Chính cúi đầu, thu lại tiếu ý trên mặt. Nếu là ngày xưa Tiểu Lâm sẽ nhìn hắn nước mắt lưng tròng, mãi đến khi hắn ăn xong mới chịu ngừng khóc. Từ hôm đó trở đi hắn không bao giờ nhìn thấy đôi mắt đỏ đẫm nước đó nữa... "Lại đây! Lão gia bóp chân cho ngươi!"

[Lão gia ăn cơm trước đã!]

"Ta không ăn!" Tần Chính vô lại buông đũa.

Chiêu này đối với Lục phu nhân là hữu hiệu nhất. Nếu là Kỳ Nhi hắn sẽ không dám ý kiến một câu, cho dù mười bàn thịt heo cũng phải ăn hết sạch sẽ. Nếu là Quần Ngạo trước tiên sẽ giảng giải đạo lý cho hắn nghe, nếu nói không được sẽ bóp miệng hắn nhét cả bàn lẫn thịt vào họng. Vân Phi thì bày ra một màn thương lượng, đến cuối cùng người phải đầu hàng đều là hắn. Sĩ Thần sẽ dùng thủ đoạn để đạt được mục đích. Duy Nhất chỉ có một chiêu, uy hiếp muốn đi cường thưởng dân nữ về vẽ tranh. Còn nói A Kiệt, hắn sẽ mặc kệ, trực tiếp mang Lão gia giao cho sáu người kia. Bảy bảo bối của hắn a...

[Lão gia cười cái gì?]

Tần Chính kéo Lục phu nhân ngồi trên đùi mình, [Tiểu Lâm uy Lão gia ăn!]

[Được!] Khuôn mặt Tiểu Lâm nhanh chóng nổi lên một tầng đỏ ửng, hắn cùng Lão gia đã lâu lắm không có thân mật như vậy.

Tiểu Lâm uy Tần Chính ăn, Tần Chính cởi hài của hắn ra, nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân cho phu nhân.

"Vết sẹo thật xấu!"

Ở chỗ mắt cá chân có một vết sẹo sẫm màu, vì kiếm đâm vào quá sâu nên để lại vết tích vĩnh viễn trên làn da đẹp như ngọc.

"Tiểu Lâm là nam nhi, có sẹo sẽ càng có khí khái nam nhi, ha ha!" Mấy ngày nay liên tục nói ra những câu ngọt ngào, đến nỗi miệng cũng thành ngu ngốc rồi, làm gì có người dùng chân để thể hiện khí khái nam nhi.

"Tiểu Lâm có thể mang sẹo, có thể không cần cầm kì thi họa, cũng có thể không cần tam tòng tứ đức, nhưng không thể lại rời xa Lão gia..."